Nghệ Phong nhìn Nam tử Vương Tọa hỏi, từ khi tiến nhập vào không gian này đã năm ngày trôi qua, nếu như Nam tử Vương Tọa còn không đạt được bão hòa vậy cũng không còn gì để nói. - Ha ha...
Nam tử Vương Tọa nở nụ cười vài tiếng, bàn tay hắn lập tức biến đổi, trong nháy mắt mầy nghìn Thổ Linh bị vỡ tan: - Đối phó với Quân cấp đã không còn chút khó khăn.
Nam tử Vương Tọa cực kỳ hưng phấn, tuy rằng thực lực hiện giờ thua xa thời kỳ toàn thịnh của hắn thế, nhưng tại phiến đại lục này cũng coi như là một nhân vật.
Nghệ Phong nghe được đối phương trả lời như vậy cũng biết hắn đã khôi phục gần đủ. Nghệ Phong nhìn bình ngọc trong tay, mặc dù chỉ lấy được hồn thể trong bốn ngày, thế nhưng khi hắn đồng thời thi triển nhiếp hồn thuật và đấu khí để lấy hồn thể hầu như không có chút khoảng cách, nói vậy tuyệt đối không ít hơn người khác.
Nghĩ vậy, Nghệ Phong quay đầu nhìn về phía Băng Ngưng: - Đi ra ngoài thôi.
Băng Ngưng gật đầu, nàng sóng vai cùng Nghệ Phong thoát ra khỏi không gian. Nam tử Vương Tọa đã phụ vào trên cánh tay Nghệ Phong, khôi lỗi cũng bị hắn thu vào trong không gian.
...
Khi Nghệ Phong bước ra ngoài không gian, cửa ra vào không gian đã xuất hiện không ít người. Mà quản gia của Lâm Lang thế gia đứng ngay tại đó, hắn thấy Nghệ Phong và Băng Ngưng xuất hiện liền nói với hai người: - Tà Đế, công chúa, đưa hai bình ngọc của các ngươi qua đây.
Nếu như Nghệ Phong nghe được Hà Như cảm thán tất nhiên sẽ khinh bỉ lão đầu tử vạn lần. Nhiều năm như vậy cư nhiên còn có người sùng bái hắn, Băng Ngưng cũng vậy, Hà Như cũng thế.
Nghệ Phong quay đầu nhìn về phía Băng Ngưng, thấy vẻ mặt nàng lạnh tanh. Trong lòng hắn không khỏi bất đắc dĩ, nguyên bản Nghệ Phong tưởng rằng thân phận của mình phơi bày ra ngoài ánh sáng thì nữ nhân kia sẽ lấy thân báo đáp. Ví dụ như kiếp trước chỉ cần có xe có nhà xịn thì đều dùng được hết. Tên tuổi của Tà Đế lẫy lừng, so ra gấp trăm ngàn lần những kẻ có xe có nhà kia. Vì sao nữ nhân này còn không lấy thân báo đáp.
Lần trước quản gia gọi Tà Đế trước mặt Băng Ngưng, Băng Ngưng không chút phản ứng, Nghệ Phong còn tường rằng nàng không nghe thấy. Thế nhưng hiện giờ đã rõ ràng như vậy, vì sao nữ nhân này còn không biến sắc a? Sau đó nàng sẽ sùng bái nhìn chính mình hô lên: - Đại nhân, ta làm ấm giường cho ngài nha! - Ta ghét nhất là bị nữ nhân mê mẩn.
Nghệ Phong oán hận nói.
Băng Ngưng nghe câu này của Nghệ Phong không hiểu ra sao, nàng không rõ Nghệ Phong đang ám chỉ điều gì. Nếu như nàng nhớ không lầm, trước đây hắn từng nói qua hắn ghét nhất là bị nữ nhân mê mẩn. - Nam nhân hoang tưởng!
Băng Ngưng quay sang đánh giá Nghệ Phong một câu, khóe miệng không tự chủ được nhếch lên một độ cong, tỏa ra vẻ phong tình tuyệt mỹ.
Mà Hà Như ở bên cạnh nhìn Băng Ngưng xinh đẹp băng lãnh như vậy, trong lòng cũng nổi lên chút cảm giác ghen tị. Thế nhưng một lúc lâu sau, nàng vẫn phải thừa nhận Băng Ngưng so với nàng không kém hơn chút nào. - Nhìn dáng dấp của nàng, hẳn là tu luyện thuộc tính băng. Có thể tu luyện thuộc tính băng đến trình độ này cũng chỉ có Đông Bắc Hải cung. Bắc Hải cung không có khả năng tham gia Tụ Hội lần này, vậy chỉ còn có Đông Hải cung.
Đáy lòng Hà Như suy đoán thân phận Băng Ngưng, nàng không khỏi nhớ tới ân oán năm đó giữa gia gia nàng và Đông Hải cung chủ. Khóe miệng Hà Như đồng dạng cũng nhếch lên một chút.
Đương nhiên, Hà Như quan sát lộ liễu cũng khiến ánh mắt Nghệ Phong và Băng Ngưng chuyển hướng sang nàng. Nhìn thấy nữ nhân bệnh tâm thần kia, Nghệ Phong không muốn dừng lại quá lâu.
Tùy ý quét mắt qua đám thanh niên trẻ tuổi của năm nay, ngoại trừ Hà Như ra, còn lại không có ai lọt được vào mắt hắn. Chỉ có điều mỗi một người trẻ tuổi tại đây đều đạt tới Tôn cấp, thật vẫn xứng đôi với mấy từ tuổi trẻ tuấn kiệt. - Ha ha, các vị sẽ không chờ lâu tại chỗ này. Người đâu, mau đưa các vị công tử tiểu thư tới trước đại điện.
Quản gia thấy người tham gia Tụ Hội ngày càng nhiều, nơi đây có chút chật ních, hắn liền phân phó thị vệ đưa mọi người rời khỏi.
Các thạnh niên trẻ tuổi tuấn kiệt cũng không cự tuyệt, cả đám đi theo thị vệ đi tới trước đại điện. Hiển nhiên Hà Như cũng không hề quên Nghệ Phong, nàng đi chậm lại phía sau để tới gần, ánh mắt tập trung trên người hắn. - Khụ! Lớn lên đẹp trai lúc nào cũng có thể trêu hoa ghẹo nguyệt.