Nghệ Phong quan sát những người này một phen, trong lòng âm thầm nhớ kỹ, mặc kệ về sau là địch hay là bạn thì đều phải để bọn họ trong lòng. Chỉ là Nghệ Phong cũng phát hiện niên kỷ của bọn họ đại bộ phận đều ở trên hai mươi bảy tuổi. So với hắn và Băng Ngưng lớn hơn rất nhiều.
Chờ thêm nửa canh giờ nữa, toàn bộ sân không còn một ai bị loại. Đáy lòng Nghệ Phong và Băng Ngưng cũng minh bạch chỉ dựa vào nguy hiểm của hạt châu sẽ không khu trừ được ai. - Một chút nữa phải cẩn thận, sẽ có một phen long tranh hổ đấu. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nghệ Phong quay sang Băng Ngưng nói.
Băng Ngưng gật đầu, nếu hạt châu đã không còn sản sinh uy hiếp thì bọn họ chỉ có thể tranh đấu lẫn nhau đề đuổi đối thủ ra ngoài, cố gắng tranh đoạt danh ngạch mười người cuối cùng. - Còn có mười ba người.
Lâm quản gia đứng bên cạnh Lâm Thiên Uy nói. - Mười ba người! Chất lượng lần này quả thật mạnh hơn rất nhiều so với trước đây. Vòng thứ nhất tới đây còn có thể có nhiều người như vậy.
Đối với công kích của đối phương Nghệ Phong không thèm quan tâm chút nào, đấu khí bạo phát chặn ngang mười mấy hạt châu bay tới, lập tức hắn quay sang Băng Ngưng nói: - Nàng cẩn thận một chút, nếu như có người mạnh hơn đối phó thì đi tới bên cạnh ta.
Băng Ngưng gật đầu, thân ảnh chợt lóe rời khỏi người Nghệ Phong. Băng Ngưng biết lúc này Hà Như sẽ không tha cho Nghệ Phong.
Đám người Tây Môn Nam Thiên, Tây Thiên và Đoạn Vũ thấy Hà Như xuất thủ với Nghệ Phong cũng trầm mặc, theo bàn tay vung lên, một hạt châu bắt đầu xoay quanh, bọn họ vận dụng đấu khí luyện hóa những hạt châu này.
Bọn họ nhớ kỹ lời nói của Lâm quản gia ở trong lòng, không thể động thủ trực tiếp, chí có thể sử dụng hạt châu và độc tố. Rất hiển nhiên, lực sát thương của độc tố so với hạt châu hơn rất nhiều, cũng dễ khống chế hơn nhiều.
Nghệ Phong tiện tay đánh bay những hạt châu của Hà Như đẩy về phía hắn, đấu khí thuộc tính hỏa trong cơ thể oanh dũng đi ra, hắn khống chế mười hạt châu bắt đầu luyện hóa. Nghệ Phong cũng biết sử dụng độc tố so với hạt châu có hiệu quả mạnh hơn.