Đệ tử Thánh tông như một cơn lũ lớn ùa vào bên trong Mặc thành, những nơi đi qua nếu không phải đệ tử Mặc gia máu chảy thành sông thì toàn bộ kiến trúc cũng bị phá hủy. Đệ tử Thánh tông không khác gì họa châu chấu, những nơi nó quét qua không còn một gốc cây ngọn cỏ. Đệ tử Mặc gia không phải là không chống cự, chỉ là mặc kệ thực lực bọn hắn mạnh đến cỡ nào cũng không tránh khỏi kết cục bị đệ tử Thánh tông vây công. Nếu Nghệ Phong cũng thấy Quân cấp Mặc gia vì nổi giận mà ra tay, nhưng rất nhanh đã bị lão giả Thánh tông vây công mà chết. Từ lúc xuất thủ cho đến khi tử vong, dùng không đến một phút đồng hồ.
Hoàn toàn là một bên chém giết, huyết dịch nhuốm đỏ Mặc thành. Vốn là xung quanh Mặc thành ba trăm dặm bị rải máu, bất quá Mặc thành vẫn chưa nhiễm một giọt huyết dịch nào, nhưng giờ phút này, mảnh tịnh thổ cuối cùng của Mặc gia cũng đã nồng nặc mùi máu tươi. Nam tử Vương Tọa chứng kiến cảnh tượng này, đáy lòng không khỏi nhớ tới vị huynh đệ Thánh gia đã tàn sát toàn bộ thành dân kia. Bộ dáng của hắn so với Nghệ Phong lúc này quả thực là tiểu vu kiến đại vu (người nhỏ gặp người lớn). Tối thiểu, sau khi vị huynh đệ Thánh cấp kia tàn sát toàn bộ thành dân cũng không đốt cháy linh hồn của bọn họ. Nhưng mà Nghệ Phong không chỉ thiêu cháy linh hồn của đệ tử Mặc gia, để cho bọn họ nhận hết thống khổ. Quan trong hơn, mỗi một đệ tử đều bị chém rụng đầu, xếp lên phía trên, quả thực chính là tử thành cùng địa ngục.
Huyết dịch chảy dưới chân Nghệ Phong, Nghệ Phong từng bước đạp lên. Đôi chân của hắn đã sớm nhuộm đỏ màu máu. Nghệ Phong từng bước từng bước tiến về trung tâm Mặc gia, người đi phía sau càng ngày càng nhiều. Yêu Hậu, Thiên Nghịch, đệ tử Thánh tông... Vô số thân ảnh trùng trùng điệp điệp theo sát sau lưng hắn. Nhưng không một người nào dám vượt qua Nghệ Phong, cho dù là một bước nhỏ. Mặc dù tốc độ của Nghệ Phong rất chậm, bọn họ cũng chậm rãi tiến sát theo sau hắn.
Dưới sự dẫn dắt của Nghệ phong, trên trăm nghìn đệ tử Thánh tông vây kín cứ điểm cuối cùng của Mặc gia tại trung tâm Mặc thành.
Nghệ Phong nhìn thoáng qua cung điện khổng lồ đóng chặt cửa, khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười lạnh, hời hợi nói. - Đập phá! - Vâng!
Đúng lúc mọi người hưng phấn chuẩn bị động thủ, cánh cửa cung điện đột nhiên chầm chậm mở rộng. Vô số người từ trong đó tràn ra, thực lực mỗi người không thấp hơn Tướng cấp, thiên phú cũng không thấp. Nghệ Phong nhìn thoáng qua đám người Mặc gia xuất hiện, đáy lòng cười lạnh. Chẳng lẽ, đến bây giờ bọn chúng vẫn còn mơ tưởng lật ngược tình thế. Nghệ Phong lẳng lặng đứng ở trước cửa cung điện, nhìn thoáng qua người Mặc gia không ngừng xuất hiện. Cuối cùng, một lão giả từ trong đó bay ra, phía sau lão là hai võ giả đang áp giả một người, Linh Nhi bị bắt đi trước đó cũng được mang ra. Vừa thấy cảnh này ánh mắt nghệ Phong phát lạnh, lập tức nhìn chằm chằm vào vị lão giả này. Tựa hồ phát giác ra ánh mắt của Nghệ Phong, lão giả đạp một cước lên người bị áp giải, giận dữ hét lên. - Quỳ xuống!
Tuy rằng Mặc Lâm không cam lòng, nhưng cũng biết hắn gây ra bao nhiêu họa, hắn gắt gao nhìn chằm chằm Nghệ Phong, bịch một tiếng quỳ xuống. Lão giả cần đầu gia chủ Mặc gia nhìn hai vị trưởng lão nói. - Đồng Kim, Đồng Địa, lần này là do Mặc gia ta sai. Nhưng Thánh tông ngươi cũng đã giết không ít người, như vậy kết thúc tại đây được không? Mặc Lâm là đầu sỏ gây nên chuyện này, tùy ý để các ngươi xử trí.
Gia chủ Mặc gia nhìn qua Mặc Thành máu chảy thành sông, trong lòng vô cùng tức giận. Nhưng gia chủ Mặc gia rất rõ ràng, Thánh tông muốn đối phó với lão, lão căn bản không có hi vọng phản kháng. Cho dù trong nội tâm lửa giận thiêu đốt trùng trùng, nhưng lão không thể không nhắm mắt cúi đầu, chỉ có thể trơ mắt nhìn đệ tử Mặc gia bị giết, hi vọng Thánh tông có thể vơi bớt lửa giận. Điều duy nhất lão có thể làm chỉ là bảo tồn một bộ phận huyết mặc của Mặc gia, cho nên lão tập trung toàn bộ những đệ tử Mặc gia có thiên phú kiệt xuất nhất mang vào bên trong cung điện. Tuyệt đối không để bọn họ ở bên ngoài cho Thánh tông phát tiết lửa giận, dưới lực lượng tuyệt đối, ngay cả cơ hội chạy trốn bọn họ cũng không có. Hai vị trưởng lão không nói gì, ánh mắt nhìn thoáng qua Mặc Lâm sắc mặt âm trầm quỳ tại đó. Ngay cả hai vị trưởng lão cũng muốn bầm thây xé xác hắn ra, nếu không phải bởi vì tên khốn kiếp này không để ý đến ước định không thể tùy tiện ra tay. Mọi chuyện đâu có đến bước đường này?
Đại lục này bởi một mình hắn mà lâm vào đại loạn. Gia chủ Mặc gia thấy hai vị trưởng lão không nói gì, chẳng qua chỉ âm trầm nhìn Mặc Lâm. Đối với Mặc Lâm lão cũng vô cùng tức giận, Mặc Lâm vụng trộm trốn xuống núi, gây ra chuyện này, lão hận không thể lăng trì hắn. Nhưng lão hiểu rõ, cho dù muốn giết Mặc Lâm cũng không tới phiên lão.
Đại họa như vậy, chỉ có thể đẩy hắn lên đầu ngọn sóng mới có thể lay chuyển một đường sinh cơ.
Trái lại Nghệ Phong chỉ lẳng lặng liếc nhìn Mặc Lâm, sau đó lập tức rời mắt lên trên người Linh Nhi. - Tiêu dao ca ca.
Linh Nhi trông thấy Nghệ Phong cao hứng hô. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm. - Tiêu Dao ca ca báo thù cho muội, đám người xấu này bắt cóc muội, còn đả thương mụ mụ cùng tỷ tỷ.
Nghệ Phong nhìn Linh Nhi nhoẻn miệng cười. - Linh Nhi đừng sợ, Tiêu Dao ca ca lập tức báo thù cho muội.
Đây là lần đầu tiên Nghệ Phong cười sau một khoảng thời gian dài. Mặc dù gia chủ Mặc gia hiểu rõ toàn bộ mọi việc đều lấy người thanh niên này chủ đạo, nhưng ánh mắt của lão vẫn đặt ở trên người hai vị trưởng lão. Trong số những người ở đây, hai người này có thực lực mạnh nhất, cũng có bối phận cao nhất. Chỉ cần bọn họ đáp ứng, nguy cơ của Mặc gia sẽ lập tức được giải trừ. Nhưng hai vị trưởng lão không đáp lại lời của gia chủ Mặc gia mà quay đầu nhìn Nghệ Phong. Bọn họ hiểu rất rõ tình tình của Nghệ Phong, giờ phút này đừng nói là bọn họ, cho dù Liễu Nhiên xuất hiện, cũng không ngăn cản được tiểu tử này. - Mặc Lâm giao cho các ngươi xử trí, trăm vạn người Mặc gia ta bị Thánh tông các ngươi đồ sát. Đồng Kim, ngươi còn muốn thế nào?
Mặc gia thấy hai vị trưởng lão không đáp lời, mặc dù lão đã rất nhiều lần tự nhắc nhở bản thân không được nổi giận, nhưng mà vẫn không ức chế nổi.
Đúng lúc này, rốt cục Nghệ Phong cũng mở miệng. - Giao Linh Nhi ra đây.
Gia chủ Mặc gia cũng nhìn ra, Nghệ Phong mới là người chủ sự, lão thở dài, cố gắng bình ổn lại tâm tình, nhìn Nghệ Phong nói. - Chỉ cần các ngươi....
Gia chủ Mặc gia còn chưa nói hết lời, thanh âm vô cùng lạnh lẽo đã cắt đứt lời của lão. - Ngươi không có tư cách nói điều kiện với ta! - Ngươi.
Gia chủ Mặc gia biến sác, hai tay nắm chặt, cố gắng đè nén tức giận trong lòng. - Giao Linh Nhi ra đây, ta không muốn nói thêm lần thứ hai.
Nghệ Phong âm trầm nói. Gia chủ Mặc gia hít sâu một hơi, nhìn thoáng qua Linh Nhi, sắc măt biến ảo bất định. Linh Nhi là lá bài cuối cùng của lão. Có Linh Nhi trong tay, cơ hội sống sót của Mặc gia sẽ nhiều thêm một chút, dù sao nếu Nghệ Phong thực sự động thủ cũng phải cố kỵ. Nhưng mà đúng lúc lão chuẩn bị cự tuyệt, người thanh niên ma quỷ kia lại nhìn về phía Linh Nhi thanh tú động lòng người nói. - Linh Nhi, muội có sợ chết không?