- Đại ca! Đây là phủ ngoại công sao? Tại sao cổng lớn đóng kín như vậy, ngoại công không ở nhà? Nghệ Phong nghi hoặc hỏi. Nghệ Phong không chút ấn tượng với phủ đệ phía trước, so với mấy năm trước bây giờ đã rộng lớn gấp đôi. Thạch sư to lớn đặt trước cửa lớn kín như bưng, khiến trong lòng người khác không khỏi chấn động. Giống vậy, Nghệ Phong hoài nghi Nghệ Lưu lầm đường. Tuy rằng ngoại công là gia tộc thương nghiệp lớn có quyền có thế nổi danh khắp đế quốc Trạm Lam, nhưng phủ đệ không thể lớn tới mức như vậy. - Đệ không thường xuyên tới đây đương nhiên không biết, phủ đệ ngoại công phía trước mỗi năm thường đầu tư tiền mua đất xung quanh. Hiện tại đã mở rộng gấp hơn hai lần! Về phần cửa lớn đóng chặt, chẳng lẽ đệ không biết? Nghệ Lưu nhìn Nghệ Phong bằng ánh mắt cổ quái nói. Nghệ Phong nghi hoặc nói: - Ta đâu biết chuyện gì? Nghệ Lưu ngẩn người, thở dài nói: - Không biết tiểu tử đệ, một năm nay biến mất tại phương nào. Rõ ràng chuyện tình xôn xao khắp đại lục, đệ cũng không biết chút nào. Nguồn truyện: Truyện FULL Nghệ Phong lại càng nghi hoặc: - Chuyện tình xôn xao khắp đại lục? Chuyện có liên quan gì tới việc ngoại công đóng chặt cửa phủ? - Ngoại công không liên quan. Bất quá liên quan tới Tần Y tỷ... - Tần Y? Nàng làm sao? Nghệ Phong chau mày, tim đập thình thịch. Nghệ Lưu bĩu môi nói: - Lẽ nào sáu năm nay đệ ở trong rừng sâu, chuyện này cũng không nghe qua? Nghệ Phong ngượng cười, quả thực Thánh địa và rừng sâu cũng chẳng khác nhau là bao. - Kháo! Cửu Lưu, huynh đừng nhiều lời vô ích. Nếu như còn lôi thôi, bản thiếu gia sẽ đổi Cửu Lưu thành Bất Nhập Lưu. Khóe miệng Nghệ Lưu co quắp lên, trong lòng thầm mắng: Hỗn đản, ngươi dám! Mẹ kiếp, ngươi dùng biệt danh này thật khó nghe. Hắn hít sâu một hơi, nói: - Ba năm trước đây, Tần Y tỷ từng dự vũ hội thượng tầng tại đế quốc. Tại vũ hội này, vẻ mỹ lệ xinh đẹp của Tần Y tỷ hấp dẫn tầm mắt mọi người. Cho dù Điệp Phi cùng bệ hạ tới chiêm ngưỡng, xinh đẹp sắc sảo cũng không thể hơn. Phải biết rằng, mọi vũ công đều thua kém Điệp Phi. Nhưng, Tần Y tỷ lại sánh ngang với nàng, thậm chí khí chất tươi cười còn đẹp hơn Điệp Phi một bậc. Nghệ Phong nghe vậy, liền gật đầu: Tuy rằng sắc đẹp của Điệp Vận Du thực sự nghiêng nước nghiêng thành, thế nhưng vẻ đẹp của Tần Y cũng khiến người đời phải điên đảo. - Cũng bởi vì sắc đẹp của Tần Y tỷ mà hai đại cao thủ Vương Cấp trẻ tuổi tại đế quốc tranh giành muốn sở hữu tỷ. Trận quyết đấu này, người người lũ lượt kéo đến quan chiến, thậm chí ngay cả bệ hạ cũng tới. Sau cùng, hai đại Vương Cấp chiến đấu quyết liệt tới mức cả hai đều trọng thương. Quả thực Vương Cấp là cường giả tuyệt cường tiếng tăm lừng lẫy. Rõ ràng vì một nữ nhân mà quyết đấu như vậy, chuyện này cũng khiến mọi người hiếu kỳ muốn biết Tần Y tỷ là ai. - Đúng lúc này, Tần Y tỷ xuất hiện tại đấu trường. Nhất thời, toàn bộ đấu trường yên lặng không tiếng động. Dường như toàn bộ đám người đều lâm vào ngây dại chăm chú nhìn Tần Y tỷ. Rốt cục cường giả Vương Cấp tôn quý kia cũng đánh tới mức lưỡng bại câu thương. Sau cùng, đế quốc bệ hạ cũng đích thân đưa ra nhận xét: Nữ tử này chỉ nên ở trên trời! Nghệ Phong ngẩn người, thật không ngờ Tần Y còn phát ra quang huy xán lạn như vậy. Nếu như nói như vậy, e là khuôn mặt xinh đẹp cảu Tần Y không biết có thể dùng ngôn từ nào để mô ta. Sợ là đám nữ thần kia còn thua kém nàng. Nghĩ vậy, Nghệ Phong cười ngất ngưởng: Xem ra nàng chính là nữ thần thập toàn thập mỹ. - Thế nhưng, chuyện này và việc cửa phủ ngoại công đóng chặt có liên quan gì? Chẳng lẽ còn có người muốn xông vào gặp Tần Y tỷ? Nghệ Lưu cười khổ nói: - Tuy rằng không phải vậy! Thế nhưng cũng không khác biệt là bao. Đương nhiên người thường không dám tới quấy rối Tần Y tỷ, bất quá, thường ngày hai đại Vương Cấp kia đều tới phủ một lần, mặc dù lần nào cũng chỉ có thể đứng ngoài cửa. Nhưng bọn họ cũng không quản ngày đêm vẫn chờ đợi ngoài cửa. Không còn cách nào khác, cho nên Tần Y tỷ hạ lệnh đóng chặt cửa phủ, không để ý tới hai người bọn họ. - Ách... Nghệ Phong thật không ngờ nguyên nhân là như vậy, trong lòng cười khổ: Té ra tình địch của chính mình không ít ah! Hình như là nam nhân khắp thiên hạ. Aizzz, bản thiếu gia phải luyện chế một chút "ta dâm ta dâm nhất" để đối phó với hai Vương Cấp kia. Ta dùng hàng đàn thú dữ để trước cửa phủ, xem bọn họ còn dám tìm gặp Tần Y không? Nghệ Phong càng nghĩ càng cho rằng đây là điều cần thiết. Lão bà của chính mình, sao có thể để người khác nhớ thương, xem ra lần sau cho dù đầu rơi máu chảy cũng phải gọi lão nhân tới nghĩ cách giải quyết. Nghệ Lưu nhìn dáng cười âm ngoan tà ác thoáng hiện trên khuôn mặt Nghệ Phong, thân thể hắn khẽ run lên. Hắn nhìn Nghệ Phong bằng vẻ mặt cảnh giác, hỗn đản này mỗi lần lộ ra dáng vẻ tươi cười này, đều có người gặp phải chuyện xấu. Thủ đoạn của tiểu tử này quả thực rất hiểm độc. Trước kia hắn trả thù con mèo cắn hắn. Rõ ràng mua tới nửa cân xuân dược đánh bả, sau đó ném vào đám chó cũng cho dùng xuân dược. Người, rõ ràng có thể thâm độc tới tình trạng này. Thật là đáng sợ. - Nhị đệ! Dường như ta không đắc tội với đệ? Nghệ Lưu cẩn thận nói hỏi. - Hử? Ách... Tạm thời thì không? Tại sao, huynh cho rằng ta hỏi tội huynh? Nghệ Phong rất nghi hoặc, đại ca sao lại vậy? Vô duyên vô cớ lại hỏi những lời này làm gì? - Ah! Không, không! Nghệ Lưu liên tục xua tay, quay về phía Nghệ Phong nói: - Chúng ta hãy tới gặp ngoại công đi. Nói xong, trên trán Nghệ Lưu toát mồ hôi lạnh. Hắn vội vàng chạy tới trước cửa phủ, gõ gõ vài cái vào cửa lớn. Chuyện này cũng khiến Nghệ Phong vô cùng nghi hoặc. - Ách... Đây là cách ngoại công nói với ta. Tuy rằng cửa lớn đóng chặt, thế nhưng người trong nhà cũng phải ra vào. Cho nên dạy chúng ta một bộ tiết tấu, dựa theo tiết tấu này sẽ có người mở cửa. Nghệ Phong giải thích nói. Nghệ Phong bừng tỉnh, đồng thời cánh cửa lớn cũng từ từ mở ra. - Nghệ Lưu biểu thiếu gia, là người! Tuy rằng người xuất hiện già cả, thế nhưng bước chân rất vững vàng, thấy Nghệ Lưu, sự cảnh giác trên khuôn mặt dần dần tan biến. Ngược lại, thay vào đó là vẻ ôn hòa. - Phúc bá! Ngoại công ta đâu? Nghệ Lưu nhỏ nhẹ cười hỏi. - Công tử nói tới lão gia ah! Người vừa mới đi làm ăn, bất quá ít ngày nữa sẽ về. Phúc bá cười đáp. - Vậy Tần Y tỷ đâu rồi? Nghệ Phong đứng phía sau nói xen vào. Nhất thời phúc bá cảnh giác, nhìn Nghệ Phong bằng ánh mắt nghi hoặc, nói: - Tiểu thư đã đi vắng! - Ahaaa... Nghệ Phong có phần thất vọng a lớn, lại thấy Nghệ Lưu cười nói: - Phúc bá, người không cần trả lời chúng ta hay bất cứ kẻ nào khác, ha ha, ta còn chưa giới thiệu với người. Đây là đệ đệ của ta, Nghệ Phong! Nhớ lại khi còn nhỏ, Phúc bá còn bế hắn đó. - Ah! Người là Nghệ Phong công tử? Phúc bá kinh ngạc phát ra tiếng kinh hô. Trong ký ức của phúc bá, Nghệ Phong công tử ngày vẫn còn là đứa trẻ mới sinh, không ngờ đã lớn như vậy. Bất quá, nghĩ đến lời đồn về Nghệ Phong công tử, không cầm được nước mắt thổn thức khóc. - Phúc bá! Tần Y tỷ có nhà sao? Nghệ Phong không ngờ lão nhân hòa nhã trước mắt đã ẵm chính mình khi còn bé. Ngữ khí của hắn cũng trở nên nhã nhặn. - Có! Có! Hai vị công tử, các vị mau vào đi. Ha ha, vừa nãy lão không nhận ra công tử, cho nên... Nghệ Phong đi theo phúc bá, dáng vẻ tươi cười, vẻ mặt lơ đãng. Vừa mới chuẩn bị đi vào, lại nghe Nghệ Lưu nói: - Nhị đệ, ta không vào đâu. Ta phải trở lại học viện! Nghệ Phong sửng sốt, nhưng gật gật đầu, quay về phía Nghệ Lưu nói: - Cũng tốt, đại ca! Ít ngày nữa ta sẽ tới học viện tìm huynh. Nghệ Lưu cười cười, cũng không đáp lại. Quả thực tại học viện Trạm Lam, nếu ngoại nhân muốn vào cũng là chuyện rất khó khăn.