Mị Ảnh

Chương 1467: Thù lao là Vạn Cổ Huyền Băng



 
Tình huống như vậy diễn ra trong một khoảng thời gian khá dài, khi lực lượng trong cơ thể Nghệ Phong không còn nhiều lắm thì lực hấp thu của đối phương mới dần dần trì hoãn.
 
Mà trong lúc tâm thần hai người có chút buông lỏng thì cũng là lúc cả hai cảm thụ được khí tức ấm áp từ trên người đối phương truyền đến. Hô hấp của hai người không thể khống chế, bắt đầu trở nên dồn dập lên, nữ nhân cực lực muốn áp chế, thế nhưng phản ứng sinh lý không phải nàng muốn là có thể áp chế được.
 
Mà nữ nhân bị hỏa khí của Nghệ Phong đâm vào, kìm lòng không được cử động vài cái.
 
- Ưm...
 
Trong một thanh âm kìm long không được vang lên, Nghệ Phong không còn nhịn nữa. Nguyên bản sự tình đứng đắn bắt đầu chuyển kênh, xuân quang tràn ngập không gian! Nữ nhân không chống cự, thậm chí còn phối hợp. Hai người không biết mình đã bay đến nơi nào mất rồi.
 
...
 
Sau cơn mê loạn, nữ nhân phản ứng đầu tiên. Nàng dùng y phục che kín thân thể, ánh mắt đảo lên người Nghệ Phong, trên mặt vẫn mang theo nét đỏ ửng say lòng người. Ánh mắt nhìn vào một chỗ đỏ thẫm lại chuyển thành mất mát.
 
Nữ nhân dò xét tình huống nơi hạ thể, thật lâu sau nàng thì thào:
 
- Còn sống là tốt. Những thứ khác đều không trọng yếu.
 
Nhìn nam nhân đã mang lại cho nàng sinh cơ, nữ nhân rất khó có thể tưởng tượng nổi làm sao sau khi tiêu trừ ám tật lại cùng hắn mê loạn một lần. Nhớ tới hành động vừa rồi, nữ nhân cũng cảm giác sắc mặt mình như bị phỏng. Đặc biệt là lúc mình dẫn đầu bắt hắn nằm dưới thì vẻ mặt lại càng đỏ rực.
 
Nghệ Phong nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng không khỏi cười khổ, lực lượng trong cơ thể còn một chút cuối cùng cũng bị nàng cường bạo rút sạch. Hơn nữa, ngay cả tên của nàng, hắn cũng không biết.
 
Đương nhiên, đối với sự tình tốt đẹp như vậy, Nghệ Phong đương nhiên sẽ không cự tuyệt, chết dưới hoa mẫu đơn thành quỷ cũng phong lưu. Tối thiểu, giờ phút này hắn cũng không cần phải thành quỷ.
 
- Vừa rồi chúng ta không phát sinh chuyện gì hết.
 
Ngay tại thời điểm Nghệ Phong đang muốn nói điều gì thì bên tai lại truyền đến thanh âm dễ nghe của nữ nhân kia.
 
- A...
 
Nghệ Phong a một tiếng, quay đầu nhìn về phía nàng.
 
Nữ nhân thấy Nghệ Phong quay đầu nhìn về phía mình, sắc mặt càng cảm thấy giống như lửa thiêu. Nàng vỗ vỗ mặt, trợn tròn con mắt nhìn Nghệ Phong quát lên:
 
- Ta nói làvừa rồi chúng ta không có phát sinh chuyện gì hết. Ngươi nghe rõ chưa?
 
- Ý của nàng là ta bị tình một đêm hả?
 
Nghệ Phong nhìn nữ nhân này mà dở khóc dở cười, không thể tưởng được hắn cũng có một ngày như vậy.
 
- Phi!
 
Nữ nhân nghe từ ngữ mà Nghệ Phong vừa mới nói, giận dữ vỗ vỗ mặt mình rồi nhìn Nghệ Phong nói:
 
- Dù sao… Ta không nhớ cái gì hết. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
 
Nghệ Phong nhún nhún vai nói:
 
- Rất rõ ràng. Ý tứ của nàng là ăn xong lau miệng sạch sẽ, cho rằng không có việc gì phát sinh.
 
Nữ nhân nghe Nghệ Phong nói trực tiếp như vậy, không nhịn được trừng mắt nhìn hắn nói:
 
- Cái gì gọi là ăn rồi lau miệng sạch sẽ? Ta chưa ăn gì hết?
 
Nghệ Phong nghe nàng phủ nhận, nhún nhún vai như không có việc gì:
 
- Lau sạch thì lau sạch. Coi như là bị tình một đêm. Nam nhân như ta tuy chịu ủy khuất một chút, nhưng vẫn phải thừa nhận thôi.
 
Một câu nói này khiến nữ nhân muốn đạp cho hắn một cước, thầm nghĩ nàng là một nữ nhân còn chưa nói tới chuyện ủy khuất. Hắn thì chịu ủy khuất cái gì?
 
- Cứ coi như không phát sinh là tốt nhất. Bằng không ta thật đúng là cảm thấy đau đầu.
 
Nghệ Phong nhìn nữ nhân nói với giọng rất chân thành.
 
Nữ nhân bắt đầu cảm thấy khó chịu. Nàng nói không phát sinh đó là bởi vì nàng là nữ nhân, có ưu thế Tiên Thiên. Thế nhưng hỗn đản này lại làm ra vẻ như sợ chính mình quấn lấy hắn, chẳng lẽ mình thật sự kém cỏi như vậy sao? Nữ nhân oán hận trừng mắt nhìn Nghệ Phong, hận đến nỗi không thể lăng trì hắn.
 
- Sao vậy? Ta không phải đã nói là không có chuyện gì phát sinh sao? Nàng còn muốn thế nào?
 
Nghệ Phong nhìn nữ nhân cực kỳ bất mãn hỏi, chính mình ngược lại đã không nói gì, vậy mà nàng còn làm như đang bị ủy khuất. Nàng cũng ủy khuất, vậy ủy khuất của mình biết kể ra cho ai?
 
Nữ nhân thấy bộ dạng tiểu nam nhân u oán của Nghệ Phong, thiếu chút thì cười thành tiếng. Bất quá nàng biết rõ tình cảnh không đúng liền cố gắng nhịn xuống. Quay đầu đi không thèm nhìn Nghệ Phong!
 
Nghệ Phong thấy nữ nhân làm như vậy, trong lòng cũng không hy vọng xa vời nữ nhân Viễn cổ tôn quý đến cực điểm sẽ thật sự vì hắn cứu mạng mà xảy ra chuyện đó, cuối cùng theo hắn.
 
Tuy nữ nhân này tuyệt mỹ, nhưng không phải là người mà hắn có thể khống chế.
 
Nữ nhân trên đời này không phải ai cũng là Tần Y.
 
- Ám tật của ngươi đã giải quyết toàn bộ?
 
Nghệ Phong hỏi.
 
Nữ nhân thấy Nghệ Phong hỏi mới hồi đáp:
 
- Còn một số vấn đề nhỏ, bất quá không có gì đáng lo ngại, ta tự giải quyết được.
 
Nghệ Phong gật nhẹ đầu, đột nhiên oán hận nói:
 
- Còn nói thải âm bổ dương của ngươi không gây tổn thương cho ta. Hiện giờ muốn khôi phục thực lực của ta cũng tối thiểu phải mất một tháng sau.
 
Khó trách Nghệ Phong lại cảm thấy bực bội, trước kia cho dù thi triển Trảm Tiên, hắn chỉ cần trong vòng năm ngày là có thể khôi phục hoàn toàn. Thế nhưng lần này lại phải mất hơn một tháng.
 
Nghe lời phàn nàn của Nghệ Phong, khóe miệng nữ nhân cong lên, thầm nghĩ không lừa ngươi thì sao ngươi có thể cố hết sức như vậy? Bất quá, nữ nhân không khỏi nhớ tới sự tình vừa rồi, không thể không cố hết sức nịnh nọt hắn.
 
- Ngươi cũng không phải hoàn toàn không có lợi ích. Tối thiểu, pháp tắc chi lực mà ta tiết lộ, ngươi hoặc nhiều hoặc ít đã hấp thu.
 
- Chỉ một ít pháp tắc chi lực?
 
Nghệ Phong bĩu môi nói:
 
- So với ta lãng phí thời gian một tháng, ta cảm thấy rất không hài lòng.
 
- Ngươi sắp đạt tới Quân cấp đỉnh phong a. Xác thực là chút pháp tắc chi lực này đối với thực lực của ngươi không có sự trợ giúp quá lớn. Nhưng đối với việc ngươi tiến vào Thánh cấp mới hiển lộ chỗ tốt phi phàm. Có sự dẫn dắt của pháp tắc chi lực, đối với pháp tắc chi lực của ngươi về sau có nhiều chỗ tốt. Ít nhất, một tia pháp tắc chi lực, so với người bình thường phải khổ tu mười năm.
 
- Có thật trân quý như vậy hay không?
 
Nghệ Phong nhìn nữ nhân với vẻ hoài nghi.
 
Nữ nhân nghe Nghệ Phong hoài nghi lời nói của mình, nàng hít sâu một hơi chậm rãi giải thích:
 
- Có hay không thì đợi tương lai, thời điểm ngươi trùng kích Thánh cấp tự nhiên sẽ biết. Tuy lúc này Pháp tắc chi lực không giúp được ngươi, nhưng một ngày nào đó khả năng khiến ngươi phải coi trọng.
 
Lúc này trong lòng Nghệ Phong mới cảm thấy hài lòng, bất quá hắn vẫn có chút hoài nghi, nữ nhân này rất hay gạt người.
 
Nhìn nhìn huyết sắc trên mặt nữ nhân, Nghệ Phong không chút nghĩ ngợi đi đến trước quan tài thủy tinh, thu hồi trong giới chỉ. Thứ này dù như thế nào cũng là Vạn Cổ Huyền Băng rất có tác dụng. Nàng ta đã không cần đến, hắn tự nhiên thu lại.
 
Nữ nhân thấy Nghệ Phong như thế liền tức giận bật cười.
 
Thế nhưng còn chưa chờ nàng nói điều gì, Nghệ Phong đã dùng những từ ngữ oanh liệt nói:
 
- Ta bình thường đều không hay tiếp khách, vừa rồi vì ngươi mà tiếp khách một lần. Thù lao cũng không được nhiều lắm, Vạn Cổ Huyền Băng này vừa vặn giá cả. Ngươi phải hiểu rằng giá tiền của ta rất cao.
 
Một câu này khiến sắc mặt nữ nhân tái nhợt: tên hỗn đản này, coi như bản tiểu thư có muốn thì cũng sẽ không tìm ngươi. Hơn nữa, bản tiểu thư thiếu nam nhân sao? Còn nữa ngươi nói giá trị Vạn Cổ Huyền Băng có thể tính bằng tiền sao?