Cả không gian tràn ngập liệt hỏa vây Nghệ Phong vào bên trong. Mà Tất Hạt ở bên trong giống như thần của thế giới này, hắn nắm trong tay quyền điều khiển lửa.
Ngọn lửa vô cùng tận hội tụ lại như muốn thiêu chết Nghệ Phong.
Chỉ là cỗ liệt hỏa này dù có cố gắng như thế nào vẫn bị ngăn cản trước người Nghệ Phong tầm một thước. Trong không gian này, chỉ có phương viên một thước xung quanh Nghệ Phong là không bị hỏa diễm thiêu đốt.
Mọi người nhìn hỏa diễm rực cháy mà ngừng thở, trong lòng tự hỏi nếu là mình có thể ngăn trong vòng bao lâu. Nhưng đáp án chính là trừ trọng thương và bị thiêu cháy thì bọn họ không thể ngăn được một khắc.
Tất Hạt nhìn hỏa pháp tắc của mình không làm gì được Nghệ Phong, khóe miệng mang theo một tia cười lạnh. Pháp tắc chi lực trong cơ thể tuôn ra toàn bộ, hỏa diễm đang rực cháy tiếp tục bùng lên. Nhiệt độ bốn phía bắt đầu tăng lên khiến người ta cảm thấy khó chịu. Các võ giả khác đã bắt đầu thi triển đấu khí ngăn cỗ sóng nhiệt này lại.
Mà Nghệ Phong ở trung tâm vẫn chỉ với một khoảng không gian một thước giờ chỉ còn lại mười mấy phân, chỉ một chút nữa những ngọn lửa này sẽ thiêu đốt trên người hắn.
Một đám võ giả cũng ngừng thở, ánh mắt gắt gao nhìn về phía Nghệ Phong như muốn biết trận giao phong này ai sẽ thắng.
Nghệ Phong nhìn hỏa diễm cơ hồ dán sát vào người mình, sắc mặt hắn trở nên cực kỳ ngưng trọng. Áp lực trầm trọng từ hỏa diễm bốn phía đè nén, nếu không phải hắn sớm đạt tới Thánh cấp thì hiện giờ đã bị nó thôn phệ thành tro bụi.
Nhưng cho dù như thế, Nghệ Phong vẫn cảm thấy từng tầng áp lực cực lớn đang đè nặng khiến Nghệ Phong phải tập trung tinh thần ứng phó.
Tất Hạt thấy ngọn lửa còn chưa thiêu đốt đến người Nghệ Phong, trong lòng cười lạnh một tiếng, thủ ấn trong tay tiếp tục biến ảo điên cuồng. Thế giới hỏa diễm theo đó bắt đầu thu nhỏ lại tạo thành một viên cầu chừng trăm trượng, ép sát vào người Nghệ Phong. - Bản thân ta muốn nhìn xem, ngươi làm thế nào để chống đỡ được pháp tắc chi lực của ta. Diệt…
Tất Hạt nổi giận gầm lên một tiếng, hỏa diễm trăm trượng bắt đầu co rút lại mang theo một lực lượng hủy diệt ép vào vị trí trung tâm. Một chiêu này khiến phòng ngự bên ngoài của Nghệ Phong bị phá vỡ trong nháy mắt. Khoảng không gian mười phân bị ngọn lửa cắn nuốt không còn chút nào.
Hỏa diễm đã bắt đầu thiêu đốt quần áo của Nghệ Phong, lực lượng của Nghệ Phong bạo tuôn bao trùm thân thể, pháp tắc tương khắc xông ra. Hỏa diễm vốn đang hùng hổ thôn phệ xung quanh lập tức yếu đi trong thấy. Tiếp đó lại bị lực lượng của Nghệ Phong đánh bật ra nửa thước.
Nghệ Phong hừ lạnh một tiếng, mười thành lực lượng bạo tuôn, phối hợp với pháp tắc tương khắc đánh ra một quyền.
Ầm….
Một thanh thanh âm điếc tai nhức óc vang lên, trong không gian xuất hiện một khe hở chừng mười trượng. Mà hỏa cầu bị đánh bật ra giống như thủy tinh vỡ vụn, tạo nên vô số hỏa vũ.
Những võ giả bên ngoài thấy vậy, sắc mặt đại biến. Không chút nghĩ ngợi, thân ảnh nhanh chóng chạy ra xa.
Trong lúc họ đang chạy thì hỏa diễm bộc phát ra một luồng kình khí. Những nơi mà ngọn lửa đi qua không một vật nào có thể giữ nguyên dạng.
Một số võ giả chậm chân, trong nháy mắt bị hỏa diễm lao tới, sau đó hóa thành tro bụi tiêu tán trong hư không. Lấy hai người làm trung tâm, thảm thực vật xanh mượt bị hóa thành tro bụi chỉ còn lại một luồng khí tức nóng rực.
Tất Hạt đang nhìn hỏa chi pháp tắc của mình bị Nghệ Phong phá hủy, sắc mặt đại biến, hắn không chút nghĩ ngợi nhanh chóng chạy ra xa. - Ngươi muốn trốn sao?
Nghệ Phong cười lạnh, thân pháp Mị Ảnh thi triển vượt qua khoảng cách không gian chắn trước mặt Tất Hạt, một quyền đánh tới. Một quyền mang theo pháp tắc chi lực khiến Tất Hạt không thể né tránh, chỉ có thể vận chuyển lực lượng ngăn cản. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Ngạnh kháng một quyền của Nghệ Phong, toàn thân Tất Hạt bay thẳng ra ngoài đập lên mặt đất tạo nên một cái hố khổng lồ, bùn đất bắn ra xung quanh.
Phụt…
Tất Hạt thổ ra một ngụm huyết dịch, từ trong hố nhảy ra chật vật đứng trước mặt Nghệ Phong. Ánh mắt hắn mang theo vẻ không dám tin và sự kinh hãi nhìn Nghệ Phong.
Pháp tắc của đối phương cực kỳ cường hãn, khi đánh lên người làm mình có cảm giác vô lực. Chắc chắn đẳng cấp pháp tắc của Nghệ Phong mạnh hơn của mình. Trận chiến này hắn thua chính là bởi cấp độ pháp tắc.
Mặc dù không biết pháp tắc chi lực của Nghệ Phong có bài danh như thế nào, nhưng chắc chắn phải mạnh hơn pháp tắc ngũ hành rất nhiều.
Tất Hạt áp chế khí huyết quay cuồng trong người, hắn hít sâu một hơi nói: - Ta thua!
Thanh âm của câu nói này tuy không lớn nhưng lại khiến mọi người chấn động. Trước kia ở khu vực này chỉ có Hi Lâm Thánh cấp mới có thể giao phong với hắn. Không ngờ một thanh niên lạ mặt lại đánh bại. Điều này chẳng phải nói người thanh niên này là người mạnh nhất khu vực xung quanh sao?
Sắc mặt các võ giả trở nên cổ quái, mà Lục Niên thì trợn trừng mắt lên nhìn Nghệ Phong. Vốn hắn chỉ cho là Nghệ Phong mới tấn chức Thánh cấp mà thôi. Thật không ngờ hắn lại có thể đánh bại cả Thánh cấp lâu năm như Tất Hạt. - Nếu nhận thua, vậy thì giao tiền đánh cuộc ra đi.
Tất Hạt hừ một tiếng, từ trong giới chỉ lấy ra một quyển trục, ném cho Nghệ Phong, khóe miệng khẽ co quắp một chút. Coi như là Thánh cấp, công pháp Thiên giai mà cho đi cũng cảm giác thịt đau.
Nghệ Phong đưa tay nhận lấy, xóa bỏ lực lượng còn sót lại bên trên, sau đó không nhìn tới nữa mà ném vào giới chỉ. - Đã xong! Vậy xin cáo từ.
Nghệ Phong không để ý tới đối phương nữa, trận chiến này giúp hắn hiểu thêm rất nhiều về pháp tắc chi lực, nhận được nhiều kinh nghiệm, vì thế hắn không muốn ở lại đây nữa. Nếu không có thêm một Thánh cấp tới thì e rằng càng thêm phiền toái.
Lục Niên thấy Nghệ Phong rời đi, liền vội vàng đi theo.
Mặc dù các võ giả khác rất thèm muốn Phệ Châu, nhưng không ai dám ngăn cản Nghệ Phong. Bọn họ hiểu rõ, chỉ cần người thanh niên này phất tay một cái thì bọn họ có thể bị tiêu diệt.
Tất Hạt nhìn theo bóng lưng Nghệ Phong, hít sâu một hơi, chân mày khẽ nhíu lại. Khu vực này hắn nắm rõ như lòng trong tay, việc xuất hiện một cường giả như vậy không phải là chuyện nhỏ. Xem ra phải hỏi thăm xem hắn là ai.
Nhớ tới Phệ Châu bị hắn thu mà ngay cả vũ kỹ Thiên giai cũng mất cho hắn, Tất Hạt nhịn không được lại cảm thấy đau lòng.