Nghệ Phong cầm thẻ học sinh do phó hiệu trưởng cấp, tiếp đến thoáng nhìn bản kê khai học phí trong tay, hắn kích động chửi bới lung tung: Kháo, lão gia hỏa kia muốn cướp của hả? Một vạn kim tệ, số kim tệ này cũng đủ để hộ gia đình bình thường sống qua hai ba mươi năm. Mẹ kiếp, trước bản thiếu gia học đại học cũng không tốn nhiều như vậy. Trả thù, lão gia hỏa kia muốn trả thù ta. Trong lòng Nghệ Phong âm thầm chửi bới tổ tông mười tám đời lão gia hỏa kia, thế nhưng cũng phải chấp nhận chuyện này. Đã vượt qua khảo nghiệm, dẫu sao cũng không vì một chút tiền mà bỏ cuộc giữa chừng. Trong lòng Nghệ Phong thở dài một hơi, lại tiếp tục chửi bới lão gia hỏa kia, hắn suy tính làm thế nào để có thể kiếm đủ một vạn kim tệ? - Nhị đệ! Tại sao đệ ở đây? Khi Nghệ Phong đang nghĩ cách kiếm một vạn kim tệ, bỗng nhiên thanh âm Nghệ Lưu vang lên. Nghệ Phong quay đầu nhìn lại, lúc này mới phát hiện Nghệ Lưu nhìn hắn đầy nghi hoặc. - Kháo, tại sao ta không thể tới đây, bản thiếu gia muốn đến đây ngắm cảnh không được ah! Nghệ Phong trừng mắt liếc nhìn Nghệ Lưu nói. - Ngắm cảnh? Tại sao đệ không nói đệ tới quét rác? Quả thực học viện Trạm Lam không để người ngoài vào trường. Nghệ Lưu nhìn Nghệ Phong bằng ánh mắt coi thường, nói. Nghệ Phong cười cười, dửng dưng nói: - Vậy huynh nhìn ta giống người quét rác lắm sao! Nghệ Lưu nhìn Nghệ Phong bằng ánh mắt kinh ngạc, ngượng ngùng nói: - Chuyện này... Quả thực đệ không đến quét rác chứ? Nhị đệ ah! Tuy rằng kinh mạch của đệ bị đứt, thế nhưng đệ cũng không thể khuất mình... Nghệ Phong đảo mắt, không muốn đáp lại Nghệ Lưu, bước từng bước đi ra ngoài, trong đầu hắn vẫn luôn nghĩ cách để kiếm ra một vạn kim tệ. Nghệ Phong thoáng nhìn qua y phục của Nghệ Phong, hắn thở dài một hơi, thầm nghĩ: Không biết nhị đệ bị chuyện gì đả kích. Rõ ràng tới học viện Trạm Lam quét rác, chẳng lẽ vì Thượng Quan Vũ Phượng nói hắn không thể vào học viện, hắn đành phải dùng cách này để vào học viện? Nghệ Lưu thở dài một hơi, tới khi hắn chú ý tới mảnh giấy trên tay Nghệ Phong, không khỏi nghi hoặc hỏi: - Đây là cái gì? Nghệ Lưu đưa tay tiếp nhận mảnh giấy trên tay Nghệ Phong, nhìn lướt qua chữ viết nhàn nhạt, thế nhưng hắn trừng mắt kinh hãi, nói: - Giấy báo nhập học đặc biệt! - Đây là giấy báo nhập học vào học viện Trạm Lam? Còn là trường hợp đặc biệt? Nghệ Lưu trừng mắt nhìn Nghệ Phong, ánh mắt hiện lên vẻ khó tin. - Trời ạ! Ta không nhìn lầm đấy chứ! Rõ ràng nhị đệ có thể lấy được giấy báo nhập học trong tay. Không ngờ còn là trường hợp đặc biệt? Chuyện này quá chấn động đi. Phải biết, người có thể đạt được giấy báo nhập học đặc biệt chỉ đếm trên đầu ngón tay. - Nhị đệ, đệ hãy nói cho ta biết. Rốt cục kinh mạch của đệ bị đứt hay không? Lúc này Nghệ Lưu cũng hoài nghi chuyện kinh mạch của Nghệ Phong bị đứt, mặc dù lúc đó vô số người tận mắt chứng kiến. Thế nhưng một người bị đứt kinh mạch có thể tiến vào học viện Trạm Lam, hơn nữa còn là trường hợp đặc biệt? - Ai nói kinh mạch bị đứt không thể tu luyện, bản thiếu gia nói bản thiếu gia đẹp trai lay động thiên địa, các ngươi lại không tin! Nghệ Phong liếc nhìn Nghệ Lưu thở dài. Nghệ Lưu đứng ngây dại tại chỗ, hắn không chút phản bác. Sau một hồi lâu tâm tình không thể bình tĩnh trở lại: Từ khi nào người bị đứt kinh mạch có thể tu luyện? Trước đây Nghệ Lưu nghĩ nhị đệ bị đứt kinh mạch mà vẫn còn sống đã là một kỳ tích nghịch thiên. Không ngờ hiện tại có thể tu luyện, chuyện này lại càng nghịch thiên. Bất quá, nếu như Nghệ Lưu biết Nghệ Phong bị đứt kinh mạch hơn ba lần, e là chính mình sẽ ngất xỉu tại chỗ. - Chuyện này... Nhị đệ! Đệ có thể nói ta biết hay không, có phải hiện tại thực lực của đệ rất mạnh? Nghệ Lưu nhìn Nghệ Phong hỏi, trong đáy lòng âm thầm cầu khẩn: Tiểu tử này còn nghịch thiên hơn ta nghìn vạn lần. Nếu như là ta, có lẽ đã chết. Nghệ Phong nhìn Nghệ Lưu bằng ánh mắt tà mị, nói: - Huynh ngứa ngáy tay chân, muốn giao đấu cùng ta sao? - Ngươi được sao? Ta đã là Sư Cấp nhất giai! Trong giọng nói của Nghệ Lưu có chút tự ngạo, đối với chính mình trong vòng một năm đột phá đến Sư Cấp, quả thực có thể dùng từ thần tốc để miêu tả. Đương nhiên, hiện tại hắn không biết có người trong vòng một năm từ phế nhân biến đổi thành Sư Cấp. - Ha ha! Sư Cấp nhất giai! Thật mạnh ah! Nghệ Phong nhìn Nghệ Lưu cười cười, trong khi Nghệ Lưu đang tự mãn, lập tức chuyển ngữ điệu: - Bất quá, bản thiếu gia có thể dùng một tát đập chết huynh! Nghệ Lưu vừa mới tươi cười tự mãn, nhất thời trên khuôn mặt hiện lên vẻ ngạc nhiên, nhưng hắn lập tức cả giận nói: - Ngươi đừng khoác lác, ta xem ngươi làm thế nào có thể dùng một tát đánh chết ta. - Vậy hãy thử xem? Nghệ Phong cười vô cùng tà ác, Nghệ Lưu thấy vậy liền thoáng rùng mình. Thế nhưng, dù thế nào đi nữa hắn cũng không tin thực lực của Nghệ Phong còn mạnh hơn chính mình. - Thử thì thử. Đến lúc đó đệ đừng cầu xin ta tha mạng. Nghệ Phong lại cười nói: - Chuyện này huynh yên tâm, ta xuất thủ đây. Nghệ Lưu gật gật đầu, con mắt nhìn Nghệ Phong đầy cảnh giác, đấu khí bắt đầu lưu chuyển trên tay. Nghệ Phong cười cười, thở dài nói: - Ta nói ta có thể dùng một tát đánh chết huynh, huynh phòng thủ cũng vô dụng. Nghệ Phong còn chưa nói dứt lời, thân ảnh hắn đã biến mất khỏi tầm mắt Nghệ Lưu, trong khi Nghệ Lưu còn đang ngạc nhiên. Bỗng nhiên hắn cảm giác được một trận kình phong vọt tới phía sau chính mình. Nghệ Lưu hoảng sợ muốn tránh né, thế nhưng tốc độ của trận kình phong căn bản nằm ngoài dự tính của hắn. Một chưởng mạnh mẽ đánh vào đầu hắn. Bịch... Trên đỉnh đầu vô cùng đau đớn, khiến Nghệ Lưu trừng mắt kinh hãi nhìn Nghệ Phong. Vươn tay xoa xoa đầu chính mình, trong lòng vô cùng khó tin. - Thế nào? Bản thiếu gia đã nói, có thể dùng một tát đập chết huynh. Nếu như lực đạo mạnh thêm một điểm, huynh sống cũng không được. Nghệ Phong cười cười nhìn Nghệ Lưu nói. Nghệ Lưu nhìn Nghệ Phong thản nhiên như không, trong lòng vô cùng kinh hãi: Quả thực chỉ một chiêu, chính mình còn chưa kịp phản ứng, đã bị hắn công kích tới. Trời ạ! Tại sao thực lực của hắn cường hãn như vậy? Lúc này Nghệ Lưu mới có chút minh bạch, tại sao Nghệ Phong có thể đạt được giấy báo nhập học đặc biệt. Thực lực như vậy, hiển nhiên vượt xa học sinh bình thường. - Nhị đệ! Nghĩ không ra đệ một mực giả heo ăn thịt hổ. Nghệ Lưu liếc nhìn Nghệ Phong bằng ánh mắt hèn mọn, nói. Nghệ Phong bất đắc dĩ nhún nhún vai nói: - Thực lực của bản thiếu gia thấp kém, nhưng không khoe khoang như huynh! - Thấp kém? Sắc mặt Nghệ Lưu khẽ chau lại. - Kháo, thực lực của ngươi tính là thấp kém, vậy thực lực của ta là siêu thấp. Nghệ Lưu thở dài tiếp tục nói: - Có lẽ phụ thân biết được thực lực của đệ, nhất định sẽ hối hận vì quyết định của chính mình. Một phế nhân có thể trở thành niềm kiêu hãnh lớn nhất của người. Nghệ Lưu có chút bất đắc dĩ, biết rằng nhị đệ sớm bại lộ một chút thực lực. Nhưng cũng không đến mức trục xuất khỏi gia môn. Bất quá, với tính tình của nhị đệ, rõ ràng sẽ không ở lại. - Phụ thân ah! Không biết người biết được, sẽ hối hận thế nào? Nghệ Lưu than vãn trong lòng. - Niềm tự hào của người, bất quá chính là thể diện của người. Có huynh như vậy là đủ rồi, có ta hay không không quan trọng. Nghệ Phong nhàn nhạt nói, hiển nhiên không muốn nói bàn luận về vấn đề này. Nghệ Lưu cũng cảm thấy hành động tuyệt tình kia của phụ thân, quả thực khiến Nghệ Phong để tâm rất nhiều. - Nhị đệ! Có thời gian hãy về thăm mẫu thân! Mẫu thân hay nghĩ về đệ nên gầy hơn rất nhiều. Nghệ Phong sửng sốt, lập tức trên khuôn mặt hiện lên dáng vẻ tươi cười ấm áp: - Có thời gian ta sẽ về. Mẫu thân quan tâm Nghệ Phong tới cực điểm, khiến Nghệ Phong cảm tạ từ tận đáy lòng. Rất nhiều điều trên thế giới này đều là nàng chỉ dạy hắn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn Nghệ Lưu cười cười, hắn biết rằng nhị đệ vẫn luôn yêu thương kính trọng mẫu thân. Như vậy cũng tốt, ít nhất còn có thể hòa giải quan hệ giữa hắn và phụ thân.