Sau khi hai Thánh Cấp bỏ trốn, võ giả còn lại sao là đối thủ của Thánh Cấp, dưới tình huống Thánh giả Sát Lâu ra tay, từng người từ từ vẫn lạc. Trong khoảng thời gian ngắn, võ giả Trúc Cung vẫn lạc hơn phân nửa.
Nghệ Phong đứng trên hư không, tự nhiên sẽ không xuất thủ đối với chút ít võ giả này.
Ngu Phi nhìn một đám võ giả vẫn lạc, nàng nhìn Nghệ Phong nói: - Ngươi cũng tạo không ít sát nghiệp?
Nghệ Phong nhún nhún vai, nhìn đám người Thiên Nghịch nói: - Ta không ra tay? Ta lại không xen vào bọn họ. Hôm nay đến nơi đây, ta còn không động thủ giết một người.
Ngu Phi nghe Nghệ Phong nói vậy, khó thở quay đầu, bất quá lập tức phát hiện eo mình bị Nghệ Phong ôm lấy, dưới tình huống giãy dụa không có hiệu quả, không khỏi oán hận nói: - Ngươi thật sự là bạo quân.
Đối với đánh giá của Ngu Phi, Nghệ Phong vui vẻ tiếp nhận, khẽ cười nói: - Trước kia cũng có người nói như vậy.
Ngu Phi kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía Nghệ Phong, thấy ánh mắt Nghệ Phong sáng quắc nhìn chằm chằm vào mặt của nàng, trong lòng không khỏi cả kinh nói: - Ngươi muốn làm cái gì?
Nghệ Phong lặng lẽ cười: - Phu thê lâu ngày gặp lại. Nàng nói làm cái gì?
Nói xong, Nghệ Phong hôn vào đôi môi đỏ tươi của Ngu Phi. - A! Không cần...
Ngu Phi còn chưa nói hết lời, đã bị Nghệ Phong chặn môi, Ngu Phi cố gắng giãy dụa, nhớ tới phía dưới còn rất nhiều người nhìn nàng, cảm giác mặt nóng lợi hại.
Đúng như nàng đoán trước, mọi người dưới đài thấy cử động của Nghệ Phong, nguyên một đám kinh ngạc, lập tức lại không nhịn được lộ ra ánh mắt ti tiện. - Hỗn đản!
Sau một nụ hôn dài, Nghệ Phong rốt cục buông tha Ngu Phi, Ngu Phi giận mắng một câu, cảm thấy không còn mặt mũi nhìn người, nằm trong ngực Nghệ Phong, không dám nhìn phía dưới hư không. Nàng thậm chí cảm giác được ánh mắt nóng bỏng của mọi người. Trong khoảng thời gian ngắn, ngược lại quên chuyện cường giả Trúc Cung vẫn lạc.
Nghệ Phong thấy Ngu Phi như thế, ánh mắt chuyển dời đến phía dưới hư không, nhìn nguyên một đám vẫn chưa thỏa mãn, tựa hồ chờ màn trình diễn đông cung đùa giỡn, Nghệ Phong cười mắng: - Nhìn cái gì vậy, chưa thấy qua người khác thân mật với lão bà sao. - Ha ha...
Phía dưới ồn ào cười, đột nhiên cảm giác Tà Đế cao cao tại thượng này cũng bất quá là người thường mà thôi, trong khoảng thời gian ngắn cảm giác rất thân thiết. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Thiên Nghịch thấy Nghệ Phong ôm nữ nhân, không quan tâm đối với sự tình khác, biểu lộ lãnh khốc nói: - Ngươi muốn hôn thì hôn cho nhiệt tình, cho tất cả mọi người biết một chút về phong thái Tà Đế. - Kháo...
Nghệ Phong mắng một tiếng, lập tức nhìn Thiên Nghịch hèn mọn nói: - Ngươi mới thân mật trước mặt mọi người, cả nhà ngươi đều thân mật trước mặt mọi người.
Nghệ Phong nghĩ thầm, cho các ngươi kiến thức thoáng nụ hôn dài nước Pháp, coi như giáo dục các ngươi. Cư nhiên còn muốn theo đuổi chương trình học càng cao. Loại chương trình học này, không phải là các ngươi có thể lĩnh hội.
Ngu Phi nghe thanh âm phía dưới cười vang cùng Nghệ Phong hồ ngôn loạn ngữ, hung hăng bấm bên hông Nghệ Phong một cái, không cho Nghệ Phong hồ ngôn loạn ngữ nữa. Bất quá, vừa rồi rất ngượng ngùng bị Nghệ Phong hôn môi trước mặt mọi người, lúc này ngược lại biến mất rất nhiều.
Thánh Cấp Sát Lâu dẫn người tới tồn kho Trúc Cung quét sạch không còn một mảnh, sau đó nhìn Thiên Nghịch nói: - Dẫn người rời đi thôi, viện binh của bọn hắn sẽ tới rất nhanh.
Thiên Nghịch còn không nói gì, Nghệ Phong gật đầu đồng ý, nhìn Thánh Cấp Sát Lâu nói: - Ngươi dẫn Thiên Nghịch lui trước tiên, ta cản phía sau.
Thánh Cấp Sát Lâu vừa mới chuẩn bị nói cái gì, lại bị Nghệ Phong ngắt lời nói: - Thực lực của ngươi không thể cản phía sau. Còn nữa, giúp ta mang Ngu Phi về. Không thể để cho nàng chạy, nếu nàng chạy, trói lại cho ta.
Nghệ Phong nhìn biểu lộ Ngu Phi ra vẻ hung dữ, dưới tình cảnh Ngu Phi chu môi tỏ vẻ bất mãn, Nghệ Phong mỉm cười, cúi đầu hôn lên trán Ngu Phi, nhìn nàng nhu tình nói: - Ta không nỡ cho nàng rời ta đi, nếu lại mất vài năm thời gian tìm nàng, ta sợ ta sẽ điên mất.
Ngu Phi thấy Nghệ Phong nhìn chằm chằm vào nàng, mang theo ánh mắt sủng ái cùng lo lắng, trong lòng cảm động. Tay của nàng sờ lên mặt Nghệ Phong, nhìn Nghệ Phong nói: - Ngươi cẩn thận một chút, ta chờ ngươi.
Ngu Phi thức thời lách mình đến trong đám người Thiên Nghịch, Thánh Cấp Sát Lâu nhìn Nghệ Phong nói: - Tà Đế, vậy ngươi cẩn thận một chút.
Ở trong Nghệ Phong gật đầu, bọn người Thiên Nghịch tranh thủ thời gian rời khỏi Trúc Cung rất nhanh.
Nghệ Phong thấy Ngu Phi rút đi cùng bọn họ, lúc này mới đưa ánh mắt nhìn về phía Trúc Cung, Nghệ Phong nhìn qua Trúc Cung có vẻ đồ sộ như trước, bàn tay Nghệ Phong phất lên, lực lượng khủng bố hội tụ trên bàn tay, hóa thành bàn tay mấy trăm trượng, đè ép xuống Trúc Cung.
Lực lượng vừa ép xuống, trong nháy mắt Trúc Cung sụp đổ. Nguyên bản Trúc Cung xa hoa biến thành phế tích.
Một số võ giả Trúc Cung còn lưu lại, nhìn thấy Trúc Cung trở thành như vậy, nguyên một đám mặt xám như tro. Nhìn qua Nghệ Phong phía trên hư không, có oán hận lại có kính sợ. Cơ hồ là dùng lực lượng một người hắn, triệt để hủy diệt Trúc Cung. Đây chính là một cái thế lực siêu cấp a.
Mà sau khi Nghệ Phong hủy diệt Trúc Cung cũng không bao lâu, Nghệ Phong cảm giác được một cổ khí thế bành trướng uy áp về phía hắn. Nghệ Phong phát giác được cổ khí thế này, trong lòng có chút thở dài một hơi. Cổ khí thế này không sai biệt lắm với lão tổ tông Hạ gia, tuy Nghệ Phong thắng không được võ giả như vậy, nhưng mà đối phương cũng đừng nghĩ thu thập mình.
Chỉ là, Nghệ Phong còn chưa tới kịp cao hứng, liền cảm giác được một cổ khí tức khác từ bên kia bao trùm hắn. Cổ khí thế này rất quen thuộc Nghệ Phong, chính là khí thế của đại lão Hạ gia. Loại tình huống này khiến Nghệ Phong biến sắc.
Một võ giả cấp bậc đại lão, tuy hắn không sợ, nhưng đã rơi xuống hạ phong, hai người cấp bậc đại lão, hắn tuyệt đối ở vào hạ phong. - Chết tiệt! Lão gia hỏa này sao lại thông đồng với người Tiên Cảnh.
Nghệ Phong thấp giọng mắng một câu, vừa mới chuẩn bị lách mình rời đi, lại phát hiện hai cổ khí thế một trái một phải tập trung hắn vào chính giữa. Nghệ Phong biết rõ, tuy tốc độ của hắn mạnh hơn cấp bậc đại lão một phần, nhưng muốn thoát ra từ trong tay hai đại lão, đã khó càng thêm khó.
Đặc biệt, từ khí thế hai người tập trung suy đoán, hiển nhiên bọn họ đã cố kỵ tốc độ của hắn.
Điều này cũng khó trách, lúc trước đại lão Hạ gia cũng là bởi vì phỏng đoán sai lầm tốc độ của Nghệ Phong mới khiến Nghệ Phong đào thoát, giờ phút này làm sao có thể không đề phòng tốc độ của hắn.
Nghệ Phong thấy hai đại lão một trái một phải vây quanh hắn, Nghệ Phong cười ha ha, nhìn hai người cười to nói: - Các ngươi thực để mắt ta, rõ ràng xuất động hai cấp bậc đại lão để đối phó một ngũ giai. Bất quá, Hạ gia ngươi đây là ý gì? Đại biểu từ nay về sau đứng ở bên Tiên Cảnh sao?