Ánh dương quang nhẹ chiếu, gió nhẹ nhàng êm dịu mà thổi qua mặt hồ, mặt hồ màu xanh biếc phản chiếu ánh dương quang, lá cây đong đưa trong ánh nắng rực rỡ như những chấm nhỏ. Tiểu hồ không lớn, nhưng xinh đẹp mỹ lệ làm cho người vui vẻ thoải mái, Trữ Huyên không kìm lòng được thả đôi chân ngọc trắng noãn như phấn của mình đong đưa trong nước. Trải qua tu dưỡng suốt một ngày đêm, Trữ Huyên cảm thấy tình trạng của bản thân tốt hơn nhiều, tuy rằng một thành thực lực vẫn chưa khôi phục được. Thế nhưng đã có thể hoạt động như người thường, điều này làm cho nàng rất bội phục y thuật của Nghệ Phong, đương nhiên, còn có sự ngượng ngùng không thể giải thích được. Toàn thân mặc một bộ bạch y trắng như tuyết, làn váy buộc vòng quanh đôi chân mỹ lệ, cả bộ quần áo làm lộ ra sự ôn nhu mảnh mai, ngọn song phong vểnh lên. Nhìn bằng mắt là có thể cảm thấy sự mê hoặc kinh người. Nghệ Phong nhìn tham lam, không kiêng nể gì cả. Vũ quá bạch lộ châu liễu luyến đồng tước lâu Tà dương nhiễm u thảo kỷ đạc phi hồng Dao duệ liễu giang thượng viễn phàm Hồi vọng đăng như hoa vị ngữ nhân tiên tu Tâm sự khinh sơ lộng thiển ác song thủ Nhiệm phát ty triền nhiễu song mâu Sở dĩ tiên hoa mãn thiên hạnh phúc tại lưu truyền Lưu truyền vãng nhật bi hoan quyến luyến Sở dĩ khuynh quốc khuynh thành bất biến đích dung nhan Dung nhan thuấn gian dĩ thành vĩnh viễn Thử khắc tuý hoa mãn thiên hạnh phúc tại thân biên Thân biên lưỡng trắc vạn thuỷ thiên san Thử khắc khuynh quốc khuynh thành tương thủ trước vĩnh viễn Vĩnh viễn tĩnh dạ như ca bàn uỷ uyển Dịch: Mưa qua Bạch Lộ Châu - Liễu luyến Đồng tước Lâu Cỏ nhuốm màu tà dương - hoá phớt hồng Nhấp nhô cánh buồm xa trên sông Nhìn lại đèn như hoa - chưa lời người đã thẹn Tâm sự nhẹ bắt đầu - cạn trên đôi tay Mặc tóc mây che lấy đôi mắt Bởi vậy lưu truyền, hoa tươi đầy trời hạnh phúc Lưu truyền vui buồn quyến luyến những ngày qua Cho nên dung nhan khuynh quốc khuynh thành ko thay đổi Trong khoảnh khắc dung nhan cũng thành vĩnh viễn Thời khắc này quanh hoa say tràn ngập hạnh phúc hai bên là vạn thủy thiên sơn Thời khắc này như giữ mãi khuynh quốc khuynh thành Mãi mãi yên tĩnh như khúc ca uyển chuyển Nhìn lại đèn như hoa - chưa lời người đã thẹn Tâm sự nhẹ bắt đầu - cạn trên đôi tay Mặc tóc mây che đôi mắt Nhìn Trữ Huyên trước mắt, nghĩ đến Tần Y, còn có tiểu ma nữ ở thánh địa, một đám dung nhan khuynh quốc khuynh thành, Nghệ Phong không kìm lòng được hát ra "Khuynh quốc khuynh thành", rượu không làm người mà người tự say. Trữ Huyên vốn bị ánh mắt nóng bỏng kia nhìn đến mức có chút ngượng ngịu, thế nhưng bên tai truyền đến làn điệu nhàn nhạt làm nàng sửng sốt, quay đầu nghi hoặc nhìn về phía Nghệ Phong, đã thấy ngoài ánh mắt thâm thúy, phảng phất dường như có vô hạn phiền muộn, tùy ý gió nhẹ thổi qua tóc, trong miệng còn không nhanh không chậm hát một bài mà đến bây giờ nàng vẫn chưa từng nghe qua, lại cảm giác được đây là một làn điệu rất dễ nghe. Tâm của Trữ Huyên bị rung động một lần, nàng thật không ngờ, thiếu niên cợt nhả có da mặt dày đến mức tận cùng kia sẽ có thần thái như vậy, phảng phất đã từng trải qua muôn vàn tang thương. Trữ Huyên biết, trong lòng thiếu niên này còn có vô số chuyện không thể nói. Trữ huyên rất kinh ngạc: làn điệu này rất êm tai, rất có cảm tình, đặc biệt câu kia "Lưu truyện vãng nhật bi hoan quyến luyến, sở dĩ khuynh quốc ngôn thành bất biến đích dung nhan, dung nhan thuấn gian dĩ thành vĩnh viễn." Để cho tâm hồn của Trữ Huyên run nhè nhẹ, những lời này, quả thực tiến thẳng đáy lòng mình. Một thiếu niên choai choai, vì sao sẽ có cảm thụ như vậy? Ca khúc này đả động lòng người như vậy. Một khúc này, quả thực có thể lưu danh thiên cổ. Trữ Huyên càng lúc càng cảm thấy sự thần bí của thiếu niên này, càm tiếp xúc nhiều với hắn, hắn càng biểu lộ ra nhiều điều, phảng phất như khai quật không bao xong. Tõm… Nghệ Phong ném một viên đá đến trước người Trữ Huyên, bọt nước bắn tung tóe, làm cho Trữ Huyên kinh hãi kêu lên, khuôn mặt trắng noãn như tuyết lây dính vài giọt bọt nước, đón ánh dương quang, càng làm cho nàng tỏa ra quang mang chói mắt, lúc thân thể bị kinh sợ, nhanh chóng đứng thẳng lên, thân thể đẫy đà no đủ kia rất trùng kích thị giác, chiêm ngưỡng độ cong kinh tâm động phách kia, để trong lòng Nghệ Phong đại thán: vưu vật a. - Tiểu thư, nàng nhìn ta chằm chằm như vậy, ta cũng sẽ xấu hổ đấy. Trên mặt Nghệ Phong lại hiện lên dáng tươi cười bất cần đời kia. Sắc mặt tràn đầy tang thương kia biến mất trong nháy mắt. - Ha ha, đúng không? Rất khó hiểu, mặt của ngươi sao có thể thay đổi nhanh như vậy. Trữ Huyên cười cười chẳng hề để ý, dáng vẻ thản nhiên, pha thêm sự ung dung cao quý. Có thể đây chính là bản sắc của nàng: cao quý, hờ hững. Nàng đã không còn là nữ nhân kia, ngượng ngùng khi bị mình xoa bóp. Nghệ Phong cười cười không thú vị, nhìn nàng mà nói: - Khôi phục rất nhanh, không thẹn là cao thủ Tôn Cấp, mới một ngày đêm đã có thể cử động bình thường. Trữ huyên mỉm cười: - Ngươi cũng không kém, nếu như là người thường, thương thế nặng như vậy, căn bản là không trị được. Nghệ Phong cười khẽ, lần thứ hai ném một viên đá vào hồ, chậm rãi lan tràn ra từng vòng từng vòng gợn sóng: - Ngược lại ta hy vọng y thuật của ta kém một chút, nàng cũng không thể khỏe nhanh như vậy, ta cũng có thêm hai ngày trị thương cho nàng. Ý tứ một câu nói này quá rõ ràng, mặt Trữ Huyên có chút đỏ ửng, nhưng lập tức khôi phục thái độ bình thường, nàng thản nhiên nói: - Ngươi sẽ không để người thứ 3 biết chứ? Nghệ Phong nhìn thoáng qua Trữ Huyên, nụ cười mị hoặc cao quý giống như nữ thần kia, đã không còn là nữ nhân ngượng ngùng khi đối mặt với mình. Hai người như hai tuyến đường giao nhau. Sau khi giao thoa, chỉ biết càng chạy càng xa, một người là Tôn Cấp đứng ở đỉnh phong tựa như nữ thần, cùng hắn sau này chỉ là một người lạ. - Ha ha, cho dù ta nói cho bên thứ ba, nàng cho rằng sẽ có người tin sao? Ngày hôm nay qua đi, chúng ta chắc là sẽ không còn cơ hội gặp lại. Mặc dù có chút đáng tiếc, thế nhưng tạm thời ta còn biết rõ mình là ai. Nghệ Phong tùy ý cười, mặc dù nàng rất đẹp, đẹp đến mức có chút huyền ảo, nhưng dù sao cũng chỉ là gặp qua đường, hắn không cần phải để vấn để này ở trong lòng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL Một câu nói hợp lý như thế, lại để cho lòng Trữ Huyên khó chịu. Nàng hít sâu một hơi, nỗ lực dẹp loạn tâm tư của mình, nói sang chuyện khác: - Ca khúc vừa rồi là ngươi viết sao? Nghệ Phong không biết liêm sỉ gật đầu, sắc mặt hiện lên vẻ đắc ý, không chút nào nhận thức mình chỉ là một tên vô sỉ đạo văn của người khác. Gì? Đạo văn? Phi…Bản thiếu chính là người sáng tác, không tin? Không tin ngươi tìm trên thế giới này, ai chứng minh là ta đạo văn. - Rất êm tai! Ta nghĩ nếu ngươi chuyển sang ca đạo, nhất định ngươi sẽ danh dương thiên hạ, chỉ là, ta rất muốn biết nàng thực sự giống như ca khúc khuynh quốc khuynh thành ư? Trữ Huyên hiển nhiên tin lời nói vô sỉ của Nghệ Phong, thậm chí đáy lòng còn có chút hi vọng, ca khúc này làm là vì nàng. Chỉ là, hiển nhiên khả năng này là không khả năng. Nghệ Phong vừa định trêu chọc nói là "trong lòng ta nàng chính là khuynh quốc khuynh thành như vậy". Thế nhưng ngẫm lại sự chênh lệch giữa hai người, về sau sẽ là người lạ, cuối cùng hắn cũng thu liễm cái miệng ba hoa của kiếp trước. - Nàng? Ha Ha, nói như thế, nếu như nói nàng đẹp đến mức hại người hại dân, khiến người ta không kìm lòng được muốn chiếm làm của riêng. Thì nàng lại đẹp đến mức điên đảo chúng sinh, mỗi người một vẻ mê hoặc. Nghệ Phong cười cười nói ra, vẻ đẹp của Tần Y, đánh giá này là đáng giá. Trữ Huyên sửng sốt, rất hoài nghi trên đời này có người đẹp đến mức như vậy sao? Thế nhưng nhìn nhãn thần mê luyến của Nghệ Phong, trong nháy mắt nàng liền tin. Thậm chí nàng còn có khát vọng được nhìn thấy người kia, đẹp đến mức có thể sánh ngang với nàng, thậm chí còn đẹp hơn nàng. Trữ Huyên đột nhiên nở một nụ cười: ha ha, ta đây là có chuyện gì, người ta ra sao, cùng mình có quan hệ sao? - Được rồi, ngươi đã cứu ta vài lần, còn không biết tên của ngươi đấy? Tuy thiếu niên trước mặt trông rất ngây ngô, thế nhưng nàng đã không còn coi hắn là một thiếu niên trẻ tuổi rồi. Thiếu niên, sẽ không có khí chất tang thương thành thục này. - Nghệ Phong! Thế nào? Lẽ nào nàng muốn báo đáp ta? Trữ Huyên nhíu mày: - Ngươi họ Nghệ? Nghệ Công Đế quốc và ngươi có quan hệ gì? - Không có quan hệ. Hắn cao cao tại thượng, làm sao ta có thể có thể có mối quan hệ với hắn. Nghệ Phong khẽ cười nói. Trữ Huyên trong miệng Nghệ Công, trên danh nghĩa chính là gia gia của hắn, thế nhưng, đối phương đã không muốn nhận hắn làm tôn nhi, Nghệ Phong cũng không cần nhấc lên mối liên quan gì với hắn. Nghĩ đến phụ thân của mình cũng không quan tâm gì đến sinh tử của mình. Nghệ Phong bỗng nhiên bật cười: nguyên lai gia tộc này có truyền thống như vậy. Trữ Huyên gật đầu, nàng nhìn Nghệ Phong nói: - Ta sẽ có hậu lễ báo đáp việc ngươi đã cứu ta. Nghệ Phong chính nghĩa lẫm nhiên nói rằng: - Gì? Trữ tiểu thư, nàng quá xem thường ta rồi, nàng xem ta, một thanh niên ưu tú như vậy là một người tri ân báo đáp sao? Ta nói cho nàng biết, một thanh niên ưu tú như ta vậy, cho tới bây giờ đều là tri ân không cần báo, có công cũng không thụ lộc. Câu nói vừa rồi của nàng là vũ nhục ta… Trữ Huyên nhìn người tức giận đến mang tai trước mắt, nàng hơi sững sờ: làm gì tức giận như vậy? Chính là, câu nói kế tiếp của Nghệ Phong, để nàng đồng thời cảm thán mình ngốc, cũng có ý nghĩ muốn giết người. - Chúng ta có thể nói được rồi, nàng nếu muốn báo đáp ta cũng có thể. Thế nhưng nghìn vạn lần không thể báo đáp quá nhiều. Quá một trăm vạn kim tệ ta không lấy, bí tịch Thiên Cấp Địa Cấp tùy tiện cho ta mấy bộ cũng được rồi. Tử Kim thủy trong vòng kia, tùy tiện cấp cho ta một tá là được. Nói cho nàng biết, lớn hơn những gì ta nói ta cũng không tiện cầm a, ta chỉ muốn những thứ này là được rồi. Nghệ Phong ngôn từ chính nghĩa nhìn Trữ Huyên nói, bộ dạng giống như cho ta nhiều hơn ta liền liều mạng. Mặc dù Trữ Huyên luôn luôn bình tĩnh, nhưng vào lúc này người nàng không khỏi co giật: vì sao ngươi không đi cướp a, đánh cướp một đế quốc, nhìn có thể được đến mấy thứ này không? Trữ Huyên quay người, không quan tâm đến tên vô sỉ này nữa. Nàng sợ nếu nghe tiếp, sẽ bị tức chết.