Khủng Cụ Chi Thành nằm bên cạnh Khủng Cụ Sâm Lâm, thành thị nhỏ nhỏ nối liền với Khủng Cụ Sâm Lâm. Đường phố sạch sẽ, kiến trúc rất thú vị, trên mặt đất rải đầy nham thạch. Toàn bộ hiện ra rất khác biệt tạo nên đại khí cho thành nhỏ. Đoàn người nhộn nhịp rộn ràng bước tiến so với người nơi khác cũng nhanh hơn vài bước, chứng tỏ tốc độ sinh hoạt của bọn họ rất nhanh. Nghệ Phong thấy thế khẽ mỉm cười, hắn cũng không tới kiến trức lớn nhất kia thuê binh công. Tuy rằng người tiến về phía Khủng Cụ Sâm Lâm, phần lớn đều là tổ đội đi vào để giảm thiểu độ nguy hiểm. Thế nhưng, lần này Nghệ Phong tới đề thăng Nhiếp Hồn Thuật, hắn tự tin, chỉ cần không gặp ma thú trên ngũ giai, toàn trở ra cũng không khó! Cho nên ánh mắt mọi người vô cùng quỷ dị nhìn Nghệ Phong ra khỏi Khủng Cụ Chi Thành, đơn độc hướng về phía Khủng Cụ Sâm Lâm cách nơi này không tới mười dặm. - Thiếu niên này thật lớn mật. Cư nhiên dám một mình đi vào Khủng Cụ Sâm Lâm. Lẽ nào hắn không biết Khủng Cụ Sâm Lâm được gọi là cấm địa tại đại lục sao? Trong lòng mọi người đều hiện lên một ý nghĩ, nhãn thần nhìn Nghệ Phong cũng hiện lên tiếc hận. Đương nhiên Nghệ Phong cũng không biết những người này nghĩ gì, trên thực tế, hắn từng nghe lão nhân cố ý nhấn mạnh. Hắn minh bạch sự nguy hiểm tại Khủng Cụ Sâm Lâm hơn bất cứ kẻ nào. Nhưng để thực lực nhanh chóng được đề thăng, hắn đành phải áp chế tia sợ hãi trong lòng. Khủng Cụ Sâm Lâm được xưng là cấm địa, bởi vì Khủng Cụ Sâm Lâm là nơi chết choc, cho dù Vương Cấp vào đó cũng chín phần chế một phần sống. Bởi thực lực của mị và ma thú trong đó quá mạnh. Bất quá, so với những người kém hơn, vẫn an toàn hơn nhiều. Tuy rằng nguy hiểm gấp nhiều lần so với nơi khác, nhưng ma thú trên ngũ giai rất ít, đụng tới ma thú trên ngũ giai nhất định có thể được coi là một loại vận khí! Nhưng điều này cũng chỉ so sánh với thực lực của Nghệ Phong, trong xã hội phần lớn đều là người thường, đa số bọn họ không đạt được thực lực như Nghệ Phong. Cho nên, dù đụng phải ma thú tứ giai, bọn họ cũng coi là mãnh thú. Miệng lưỡi nhiều người đồn đại xói chảy vàng, cho nên danh tiếng nguy hiểm tại Khủng Cụ Sâm Lâm càng lan xa. Cũng từ đó mà tồn tại cấm địa! Nghệ Phong cũng không đi quá lâu, trước mắt liền hiện ra một ngọn núi trùng điệp không ngớt, cây cối xanh um liếc mắt nhìn không thấy ngọn. Yên ắng tới tột cùng khiến trong lòng Nghệ Phong không khỏi mọc lên tia sợ hãi. Nghệ Phong khẽ thu liễm tâm tư trong lòng, thầm than: - Đây chính là khởi nguồn Khủng Cụ Sâm Lâm sao? Trước mắt Nghệ Phong là tấm bia đá khắc chữ lớn màu đỏ, chữ lớn Tiến Nhập Khủng Cụ Sâm Lâm Cẩn Thận Đổ Máu cảnh báo nguy hiểm trong đó. Thoáng lướt qua tấm bia đá, lúc này Nghệ Phong mới hoàn toàn tiến nhập Khủng Cụ Sâm Lâm. Nghệ Phong cẩn thận từng li từng tí, để tinh thần ở trạng thái cảnh giác cao độ. Tại Khủng Cụ Sâm Lâm nổi danh nguy hiểm hắn không chút nào dám buông lỏng. Phụt... Một đạo âm thanh rất nhỏ, mạnh mẽ lôi kéo tâm tư Nghệ Phong nhìn về hướng âm thanh vọng tới. Nhìn con chuột kia không quá lớn, Nghệ Phong cười cười, cảm thán chính mình quá mực sợ hãi. Không để ý tới tiểu gia hỏa này, Nghệ Phong vẫn bình thản tìm ma thú và linh thích hợp trong Khủng Cụ Sâm Lâm để luyện tập. Nghệ Phong cũng không đi quá xa, hắn liền đụng phải linh đầu tiên, Mộc Linh nhị giai, có lẽ bởi linh hồn thú ngưng tụ lại. Mộc Linh này có thân thể hình kiến, lóe ra lục quang nhàn nhạt trên chân kiến. Nó cũng không chủ ý tiến về phía Nghệ Phong. Trong lòng Nghệ Phong vô cùng vui mừng, linh như vậy, vừa vặn thích hợp chính mình luyện tập. Nghệ Phong phát huy tư thái vô sỉ của hắn, vận chuyển hồn lực đê tiện đánh lén Kiến mộc linh. Nghệ Phong thúc đẩy tâm thần dung nhập vào nguyên hồn, không chế hồn lực trong đó thoát ra ngoài thân thể tấn công Mộc Linh. Bịch... Âm hưởng vang lên, Nghệ Phong dở khóc dở cười đứng ngây dại tại chỗ. Tuy rằng chính mình vận chuyển một đạo hồn lực đánh ra ngoài. Thế nhưng lại đánh lệch, cư nhiên đánh về phía sau chính mình. Đồng thời không kéo theo linh khí, chỉ có hồn lực đơn thuần. - Kháo... Không tồi như vậy chứ? Bất quá, Nghệ Phong nhìn mảnh lá cây bị đâm thủng, thì thào nói. Âm thanh này, cũng khiến linh bị kinh động, trong nháy mắt Nghệ Phong phát hiện linh đứng sau lưng hắn. Kiến mộc linh đầu tiên tại Khủng Cụ Sâm Lâm vì sự sinh tồn, nó bắt đầu tìm cách đào tẩu. Thế nhưng, Nghệ Phong thật vất vả tìm được linh thích hợp với giai đoạn của chính mình, đâu thể để nó dễ dàng chạy trốn. Trong nháy mắt Mị Ảnh chớp động, thân thể hắn chắn phía trước Kiến mộc linh. Nghệ Phong lại lần nữa khống chế nguyên hồn, mạnh mẽ vận chuyển hồn lực đánh về phía Mộc Linh. Xoẹt... Không tồi, lần này Nghệ Phong không đánh lại phía sau, bất quá lại đánh cách Kiến mộc linh mấy thước. Mộc Linh vốn đang cuống cuồng chuẩn bị chạy trốn, dường như hiện tại cũng rất xem thường Nghệ Phong, Kiến mộc linh quay đầu cắn qua hướng Nghệ Phong. Có lẽ coi Nghệ Phong giống như trái quả chín mềm. - Kháo, cư nhiên bị Kiến mộc linh xem thường. Nếu như chuyện này truyền ra ngoài, về sau bản thiếu gia làm sao có thể tán gái? Nghệ Phong ngượng cười. Hắn đành phải thi triển Mị Ảnh tránh né đợt công kích của Mộc Linh, lại lần nữa khống nguyên hồn tách ra một đạo hồn lực, đánh về phía Kiến mộc linh. Lại lệch! Lại lệch! Lại lệch! Lại đánh! ... Tinh huống này cũng không biết giữ vững qua bao lâu, Nghệ Phong dùng Mị Ảnh tránh né đợt công kích của Kiến mộc linh. Thế nhưng hồn lực của chính mình cũng không đánh trúng Kiến mộc linh, tuy rằng độ chuẩn xác không ngừng được đề thăng. Thế nhưng công kích hơn trăm lần cũng không một lần đánh trứng, điều này phần nào cũng khiến Nghệ Phong bực bội. Kiến mộc linh nhìn người trước mắt, tựa hồ càng đánh càng phát hỏa. Nhân loại ghê tởm này rõ ràng không chút lực công kích, thế nhưng tốc độ trốn tránh lại nhanh như vậy. Nghệ Phong trông thấy Kiến mộc linh càng đánh càng mạnh, hắn lại càng dở khóc dở cười. Cư nhiên chính mình bị Kiến mộc linh khinh bỉ tới mức độ này. Nghệ Phong hít sâu một hơi, vứt bỏ suy nghĩ trong đầu. Vừa nãy công kích một hồi, cũng không phải không hiệu quả, ít nhất hắn cũng cảm giác chính mình không chế nguyên hồn càng lúc càng thêm thành thạo. Nguyên hồn lại lần nữa tách ra một đạo hồn lực, thể xác và tinh thần hoàn toàn khôi phục trở lại, hắn bình tĩnh nhìn Kiến mộc linh. Mạnh mẽ đánh về phía nó. - Bịch... Bản lĩnh không phụ lòng người, rốt cục đợt công kích này Nghệ Phong không đánh lệch, nện mạnh trúng vào Kiến mộc linh. - Chà chà... Nguồn truyện: Truyện FULL Nghệ Phong vui vẻ nhảy dựng lên, trong nháy mắt hắn cũng quên tránh né đợt tiến công của Kiến mộc linh. Bịch... Đương nhiên Kiến mộc linh không quên tấn công, từng đạo năng lượng mạnh mẽ đánh tới thân thể Nghệ Phong, mặc dù Nghệ Phong có đấu khí Sư Cấp ngũ giai hộ thân. Thế nhưng Nghệ Phong vẫn cảm giác vô cùng đau đớn. - Kháo... Nghệ Phong thật không ngờ bị đáp trả nhanh như vậy, hắn cố nén đau đớn nghĩ cách làm thịt Kiến mộc linh. Mộc Linh nhìn Nghệ Phong bằng ánh mắt rất kinh thường, đợt công kích vừa nãy so với chính mình gãi ngứa còn dễ chịu hơn. - Tiểu gia hỏa. Chờ tới khi bản thiếu luyện thành thục, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết! Ách... Mẹ nó... Vốn chết sẽ không thể bằng sống! Nghệ Phong lẩm bẩm. Nghệ Phong cũng biết, tuy rằng miễn cưỡng khống chế hồn lực đánh chuẩn xác, thế nhưng lực công kích hầu như quá nhỏ. Hiện tại cần phải dùng hồn lực hấp thụ linh khí thiên địa phối hợp công kích, như vậy mới có thể tăng thêm lực công kích tới mức tối đa. Hiện tại Nghệ Phong mới thực sự minh bạch lời quái lão đầu nói. Cho dù chính mình trở thành nhiếp hồn sư đạt tới Tướng Cấp, không thành thạo và ăn khớp, vậy cũng vô dụng. Hắn cũng minh bạch tại sao quái lão đầu lại đưa hắn tới nơi này. Nghĩ vậy, Nghệ Phong không khỏi có chút cổ quái, từ khi nào quái lão đầu này suy nghĩ vì chính mình? - Nữ nhân! Không sai! Nhất định muốn ta trở về giúp hắn tìm nữ nhân! Trong lòn Nghệ Phong rất xem thường.