- Sư phụ, sư phụ có thể thắng được bọn họ không? Nếu như không được đệ tử đi sao trộm mấy bài thơ của tỷ tỷ đệ tử đến cho sư phụ dùng, khẳng định có thể thắng được mấy người bọn họ! Lý U cười hi hi đi tới trước mặt Nghệ Phong đưa ra chủ ý xấu. Nghệ Phong trừng mắc liếc Lý U nói: - Lẽ nào chính ngươi cũng cho rằng sư phụ không đấu lại được mấy tiểu tử bỏ đi này sao? Lý U cười hắc hắc nói: - Sư phụ, sư phụ muốn đệ tử nói thật hay nói dối? - Ngươi nói dối trước để ta nghe một chút xem sao? Nghệ Phong quay đầu nói với Lý U. - Thắng! Nhất định sẽ thắng! Sư phụ tài trí hơn người như vậy, anh tuấn bất phàm như vậy, đẹp trai kinh thiên động địa, nếu như không thắng vậy thì thật vô lý rồi! Lý U nói chắc như đi đóng cột. - Ừ! Kỳ thật ta cũng cho rằng như thế! Nghệ Phong rất nhận thức đồng thời gật đầu nói, tràn đầy thưởng thức nhìn thoáng qua Lý U, liền hướng về phía Liễu Mộng Nhiên đi đến. - Ai! Sư phụ, sư phụ còn chưa hỏi ta nói thật như thế nào mà? Lý U thấy Nghệ Phong không để ý đến hắn, nhất thời khẩn trương, chính mình nói một lúc lâu còn chưa nói một lời nói thật mà. - Không cần! Ta nghe mấy câu như vậy là đủ rồi! Nghệ Phong khoát khoát tay nói. Lý U khẩn trương, hô gọi Nghệ Phong: - Sư phụ, sư phụ không thể vô sỉ như vậy được! Nghệ Phong không thèm để ý tiểu hài tử xấu xa Lý U này nữa, mà tiếp tục đi tới bên người Liễu Mộng Nhiên, mỉm cười nói với nàng: - Mộng Nhiên, chúng ta tâm sự nhân sinh một chút được không? Ánh mắt Liễu Mộng Nhiên né tránh ánh mắt không kiêng nể nhìn chằm chằm vào nàng của Nghệ Phong, yểu điệu nói: - Nghệ công tử, công tử nên cẩn thận tỷ thí đi, thời gian nửa nén hương cũng không dài. - Đây là Mộng Nhiên lo lắng cho ta sao? Mộng Nhiên yên tâm! Ta nhất định sẽ thắng bọn họ, ta nhất định cho nàng cam tâm tình nguyện đi theo ta! - A! Không phải! Ý của ta không phải như thế! Nét mặt Liễu Mộng Nhiên hiện lên một rặng mây đỏ, quả thực say lòng người. - Vậy thì ý của Mộng Nhiên là gì đây? Lẽ nào thực sự Mộng Nhiên không lo lắng cho ta sao? Như vậy ta sẽ rất thương tâm! Nghệ Phong giả vờ một bộ dáng như muốn khóc. Đáy lòng lại cười trộm không ngớt. Đùa giỡn đại tài nữ này quả thực rất có hứng thú. - Nghệ công tử…. Liễu Mộng Nhiên nhanh chóng cắt đứt câu nói của Nghệ Phong, không dám tiếp tục nghe lời nói bậy của Nghệ Phong. - Mộng Nhiên, thừa dịp hiện tại đang có thời gian, nàng đi làm vài món ăn cho ta được không? Nghệ Phong cười hì hì nhìn Liễu Mộng Nhiên nói. Trình độ nấu nướng của nữ nhân này xác thực rất cao siêu, để hiện tại chính mình đều có chút chút lưu luyến muốn được thưởng thức lại! Đáy lòng Nghệ Phong nghĩ, nếu như có một tuyệt sắc nữ nhân như vậy làm nha hoàn của chính mình, lại có thể thỏa mãn khẩu vị của chính mình, nếu được như vậy thực sự không tưởng tượng nổi sẽ hạnh phúc như thế nào! Liễu Mộng Nhiên đối với cách nói chuyện có vẻ rất quen biết từ trước đến giờ của Nghệ Phong quả thực không có cách nào, nàng luôn luôn ôn nhu, chưa bao giờ ra mắt trường hợp như thế này, nàng chỉ đành quay đầu sang hướng khác, coi như không nghe thấy lời Nghệ Phong nói. - Sư phụ, tỷ tỷ của đệ tử đã từng thề, chỉ xuống bếp làm đồ ăn cho người nhà và phu quân của tỷ tỷ mà thôi! Lý U không biết lại từ nơi đâu toát ra đến, quay đầu nhìn Nghệ Phong nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL Ánh mắt Nghệ Phong sáng lên, nhìn Liễu Mộng Nhiên nói: - Mộng Nhiên, thức ăn vừa rồi nàng làm ta đều ăn xong rồi, vậy có phải ta là… Của nàng hay không? - Nghệ công tử! Công tử không nên hiểu sai lầm, đó là ta làm cho Lý U ăn! Liễu Mộng Nhiên bị một câu nói của Nghệ Phong dọa sợ, nhanh chóng giải thích nói. - Ai nha, dù sao đi nữa cũng đâu có khác gì nhau! Cùng làm cho hắn ăn và làm cho ta ăn không phải đều như nhau sao? Nghệ Phong nhìn Liễu Mộng Nhiên cười ha ha nói. - Điều này sao có thể giống nhau? Nghệ công tử, lời này công tử không thể nói lung tung được! Liễu Mộng Nhiên quay đầu nhìn Nghệ Phong, sắc mặt ửng đỏ, biểu tình cũng có chút gấp quá thành ngượng. Nghệ Phong thấy Liễu Mộng Nhiên thực sự nóng nảy, hắn không dám tiếp tục nói thêm cái gì về chuyện đó, mà quay đầu nhìn Liễu Mộng Nhiên nói: - Có phải Mộng Nhiên nói, nàng muốn tìm một phu quân phải là người thực sự văn võ song toàn sao? Liễu Mộng Nhiên thấy Nghệ Phong lại chuyển đề tài sang chuyện này, tuy rằng nàng không muốn trả lời, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu. Nghệ Phong thấy thế, nhất thời thở dài một hơi: - Thật may, thật may! May là Mộng Nhiên quen biết ta, bằng không nàng chạy đi đâu mới có thể tìm được người văn võ song toàn đây? Nếu như vậy không phải nói cả đời nàng đều sống độc thân sao? Lý U nghe được Nghệ Phong nói, cái trán hắn lập tức nhỏ ra cả đống mồ hôi lạnh. Thật bội phục bản lĩnh tán gái của sư phụ tiện nghi, đồng thời cũng hung hăng khách sáo tính tự kỷ của hắn một phen. Liễu Mộng Nhiên cảm giác chính mình muốn điên rồi, nếu không phải tính tình của nàng luôn luôn ôn nhu trầm ngừng, rất ít khi tức giận, sợ rằng đã sớm mắng qua hai ba câu rồi. - Mộng Nhiên, chẳng lẽ nàng không suy nghĩ lại sao? Mười viên đan dược ngũ giai cũng đã nhiều rồi, rất trân quý đó, làm cơm cho ta, tâm sự cùng ta, cho ta nhìn sướng mắt, đi ngủ cùng ta… Ách… Đi ngủ cùng thì không cần. Đây là giao dịch cực kỳ có lợi cho nàng! Nghệ Phong đầu độc dụ hoặc nói. - Nghệ Phong công tử, thời gian nửa nén hương đã qua đi hơn một nửa rồi, lẽ nào công tử thực sự không nóng nảy sao? Liễu Mộng Nhiên nhắc nhở Nghệ Phong nói. - Ta đã nói rồi, ta tài trí hơn người, mấy con côn trùng nho nhỏ kia ta còn không để ở trong lòng. Nghệ Phong không sao cả nói: - Nếu như Mộng Nhiên thấy điều kiện kia còn chưa đủ. Chúng ta tiếp tục đàm phán cũng được! Liễu Mộng Nhiên thầm nghĩ sớm một chút đẩy Nghệ Phong ra ngoài, nàng nói với Nghệ Phong: - Chỉ cần Nghệ công tử thực sự văn võ toàn tài! Muốn ta làm nha hoàn cho công tử cũng không phải không thể! - Ha ha… Những lời này nhất thời để Nghệ Phong phá lên cười: - Xem ra bản công tử sau này không thiếu lộc ăn rồi. Mộng Nhiên, nàng hãy nhớ kỹ những lời nàng nói! Mọi người đang nhìn kỹ Nghệ Phong, ánh mắt tràn đầy đố kỵ nhìn Nghệ Phong, đồng thời mọi người đối với thân thể xinh đẹp nhỏ nhắn kia của Liễu Mộng Nhiên lại tràn đầy si mê! Đối với bọn họ mà nói, Liễu Mộng Nhiên chính là nữ thần trong lòng bọn họ! Nghệ Phong và nữ thần của chính mình ở gần như vậy, làm sao có thể không để cho bọn họ ghen ghét dữ dội đây? - Tiểu tử này, thực sự không biết sống chết. Lúc này cư nhiên còn dám tán gái, chờ một chút nhìn hắn chết dưới tay tứ đại tài tử như thế nào! Trong lòng mọi người cố kỵ đồng thời lại nhìn Nghệ Phong có chút hả hê. - Sư phụ, thời gian nửa nén hương đã qua không sai biệt lắm, đệ tử xem ra sư phụ không hi vọng thu được tỷ tỷ của đệ tử làm nha hoàn rồi. Khụ, thật đáng tiếc! Lý U cảm thán một hơi, nhìn đến nén hương đang đốt, quả nhiên đã qua đi phân nửa. - Cút! Vậy thì sư phụ liền đánh trận chiến đầu tiên, cho ngươi xem xem uy lực của lang cung chúng ta! Nghệ Phong trừng mắt liếc Lý U, thấy hương sắp cháy hết, hắn cũng đứng lên đi xuống. - Thế nào? Ngươi đến chịu thua sao? Mộ Dung Hắc Đạt thấy Nghệ Phong từ bên người Liễu Mộng Nhiên rời đi, hắn cười lạnh nói. Vừa rồi hắn thực sự đố kỵ, mấy người chính mình đang vắt óc nghĩ thơ, mà tiểu tử này lại không coi ra ai gì trêu ghẹo tán gẫu cùng Liễu Mộng Nhiên. Điều này sao có thể để cho bọn họ nhịn xuống nỗi hận này. - Chịu thua? Các ngươi còn chưa đủ tư cách! Nghệ Phong nhàn nhạt nói. Tiêu Công thấy hai bên dường như chuẩn bị lại đánh nhau đến nơi rồi, hắn nhanh chóng bước về phía trước một bước nói: - Hai bên các ngươi, ai đọc trước? Mộ Dung Hắc Đạt hừ một câu nói: - Ta đọc trước, tiểu tử, lắng nghe là được: Kích tưởng trung lưu kiến nguyệt quang Đàm ảnh liễm diễm thắng hàn hương Sơn ca sướng đạt duyến hà cố Kim dạ giải ngữ vi đỗ khang! Dich tạm: Giữa dòng ngắm ánh trăng non Hỏi sao trăng đứng tại đây chốn này Núi rừng phong cảnh thật hay Tối nay nâng chén Đỗ Khang giải sầu! - Tốt! Mộ Dung Hắc Đạt vừa đọc xong, thì có mấy tài tử đồng loạt vỗ tay, hiển nhiên đối với thời gian nửa nén hương hắn có thể làm ra được bài thơ như vậy, mọi người cực độ kinh ngạc. Nghệ Phong cũng có chút kinh ngạc nhìn thoáng qua Mộ Dung Hắc Đạt, không nghĩ ra tứ đại tài tử này cũng không phải chỉ có hư danh, nhưng thật ra cũng có vài phần bản lĩnh, thảo nào có thể trở thành tứ đại tài tử của đế đô. Mộ Dung Hắc Đạt khiêu khích nhìn vào Nghệ Phong, rất xem thường nói: - Tiểu tử, nếu như ngươi không làm ra được bài thơ nào thì chịu thua đi thôi! Sau này thấy ta xưng hô vài câu lão sư là được! - Ha ha… Mấy câu thơ bất nhập lưu như vậy cũng không biết xấu hổ lấy ra nữa. Khụ, ngươi không cảm thấy mất mặt ta đều nghĩ thấy mặt thay ngươi. Đây là tứ đại tài tử sao? Một chút tính khiêu chiến cũng không có. Quên đi, các ngươi nghe cho kỹ, bản thiếu cho các ngươi kiến thức thế nào mới gọi là thơ!