Cuối cùng lão đầu tử không ngăn được thế công của Nghệ Phong, hắn cố nhịn đau đưa bản công pháp Thiên giai trung cấp cho Nghệ Phong. Sau khi nghiến răng nghiến lợi mắng to Nghệ Phong một phen, bắt buộc hắn phải liều mạng trong hai năm, Nghệ Phong phải lên Tĩnh Vân Tông phải đánh bại đương đại truyền nhân Tĩnh Vân Tông. Hơn nữa trước mặt lão tông chủ Tĩnh Vân Tông phải lớn tiếng tuyên cáo Nghệ Phong là đệ tử của hắn. Thời gian ngắn ngủi trong hai năm làm cho Nghệ Phong cau mày, hắn vừa định cò kè mặc cả một phen, đã bị lão đầu tử cắt đứt: - Nếu trong hai năm không làm được chuyện này thì việc biện pháp trị liệu biện pháp hàn độc, ngươi cũng không cần phải biết. Một câu nói này làm cho Nghệ Phong vội vàng ngậm miệng lại. Bất đắc dĩ phải đồng ý, chẳng qua trong lòng có chút ủy khuất. Truyền nhân Tĩnh Vân Tông, thiên phú tuyệt đối cực cao, thực lực khẳng định không thấp. Muốn trong hai năm vượt qua nàng, đây không khỏi bảo người si nói mộng sao. Nghệ Phong bất đắc dĩ, đành phải ký thác tất cả hi vọng trên Lăng Thần Quyết, hi vọng công pháp này thật sự thần kỳ như lão đầu tử đã nói. Sau khi lão đầu tử thấy làm mọi chuyện cần thiết cũng thông báo xong, thân ảnh chợt lóe, lại đi vân du. Điều này làm cho Nghệ Phong kinh ngạc vạn phần, Thánh địa có quy tắc: trưởng lão Thánh địa không phải trong tình huống đặc biệt, trọn đời không thể rời khỏi Thánh địa. Nhưng mà, lão đầu tử này quá tự do, quy củ Thánh địa cũng không thể quản thúc lão. Nhưng lão vẫn có thân phận trưởng lão Thánh địa, điều này do chính miệng Đại trưởng lão nói cho Nghệ Phong biết. Quan trọng nhất là, Nghệ Phong cũng thơm lây của lão đầu tử. Cơ hồ có thể dọc ngang tại Thánh địa, trừ năm đại trưởng Lão hắn không dám trêu chọc, các trưởng lão khác, hắn thậm chí có thể đánh bọn họ. Đối với đẳng cấp sâu nghiêm tại Thánh địa thì đây cơ hồ là một kỳ tích. Điều này cũng làm cho các đệ tử Thánh địa ghen tỵ cùng hâm mộ vạn phần. Mọi người đều suy đoán thân phận của Nghệ Phong. Nhưng là tất cả người không biết, cho đến tận này, chính Nghệ Phong hắn cũng không thể xác định địa vị và thân phận của mình. Thế nhưng có thể bảo đảm, lão đầu tử ở Thánh địa tuyệt đối là nhân vật số một. Bằng không, chỉ nguyên nhân là đệ tử của lão, sao có thể ở Thánh địa muốn làm gì thì làm? Thế nhưng, hết thảy cũng không phải là điều mà Nghệ Phong quan tâm, yêu cầu của hắn rất thấp: ở Thánh địa, nhìn thấy ai ngứa mắt thì đánh là được. Nhưng mà, yêu cầu này của hắn còn cách rất xa, còn năm Đại trưởng lão, hắn có muốn đánh cũng không dám đánh. Nếu có ai biết hiện tại Nghệ Phong đang suy nghĩ gì, sợ là sẽ dùng ánh mắt giết chết hắn: biết điều một chút, năm Đại trưởng lão là nhân vật nào? Đó là người mà bất kỳ phân tông nào của Thánh tông tông chủ nhìn thấy đều phải hành lễ. Tên khốn kiếp ngươi lại muốn đánh cả bọn họ, áp đảo bọn họ. Ngươi còn không bằng trực tiếp nói ngươi muốn có cả Thánh địa đi. … Nghệ Phong thu Công pháp Thiên giai vào Nạp Linh giới, lấy tình huống của hắn bây giờ có xem cũng vô dụng. Thế nhưng, danh tiếng của Công pháp Thiên giai làm cho hắn tâm huyết dâng trào. Công pháp Thiên giai a, nói ra có thể làm cho cả đế quốc, thậm chí toàn bộ đại lục cũng điên cuồng, bản thân dễ dàng có được. Chậc chậc, Nghệ Phong cảm giác mình đang bay, cho tới bây giờ hắn chưa từng có cảm giác thoải mái như vậy. Thế nhưng, nghĩ đến trong hai năm phải giải quyết chuyện của Tĩnh Vân Tông, hắn không khỏi thở dài một hơi: lão già này quá độc ác, trong hai năm, một phần thắng ta cũng không nắm chắc. Nhưng mà, hết lần này tới lần khác bản thân lại không một cơ hội cự tuyệt. Quên đi, cho dù liều chết cũng phải lên Tĩnh Vân Tông một chuyến. … Nghệ Phong mới vừa bước ra khỏi phòng, chỉ thấy một lão đầu râu bạc tóc trắng, tinh thần chấn hưng, ánh mắt lóe sáng nhìn chằm chằm vào nơi này. Ý. Đại trưởng lão tới nơi này làm gì? Hắn rất ít ra khỏi trưởng lão viện cơ mà. Hôm nay làm sao lại đến nơi đây, bộ dáng lại còn có chút lén lút. Một chút cũng không giống hình tượng Đại trưởng lão Thánh địa thân phận cao quý. Rất khác thường! - Đại trưởng lão, ngài tới đây đánh giá trên dưới làm gì? Nơi này không giấu mỹ nhân... Ngài biết đó, ta rất thuần khiết. Ngài muốn tìm cũng phải đến nơi khác tìm, tỷ như chỗ của Nhị trưởng lão. Nghệ Phong rất kiên định nói. - Lão gia hỏa sư phụ của ngươi đi đâu?? Đại trưởng lão trợn mắt nhìn Nghệ Phong một cái: tên khốn này một chút vẫn không thay đổi, Nhị đệ ta đó mới gọi là đơn thuần. Tuổi tác đã cao, nhưng vừa thấy nữ nhân vẫn hay đỏ mặt. - Ah, thì ra là ngài tìm lão đầu tử a, lão đầu tử hắn nói hắn không thích nam nhân, cho nên đi dạo chơi. Nghệ Phong bừng tỉnh đại ngộ đáp. Đại trưởng lão âm thầm thở phào nhẹ nhõm: lão này đi là tốt rồi, thế nhưng làm sao hắn không mang cả cái tai họa này đi cùng. Đại trưởng lão đánh giá Nghệ Phong từ trên xuống dưới một phen, đột nhiên cau mày nói: - Làm sao hơi thở của ngươi lại yếu như vậy? Còn yếu hơn cả người bình thường. Nghệ Phong cười khổ nói: - Còn có thể xảy ra chuyện gì, lão nhân kia mang thù ta, đã chơi ta tới lần thứ ba. Một thiếu niên thiên tài lần thứ ba lại trở thành phế vật. Đại trưởng lão sửng sốt, nhưng ngay sau đó kinh ngạc nói: - Ngươi vừa trọng tổ kinh mạch? Chẳng lẽ công pháp lịch đại tổ sư gia Tà Tông nghiên cứu ra thật thần kỳ như thế sao? Lấy thực lực cùng thân phận lão nhân kia cũng liên tục sai lầm mấy lần, điều này cũng quá kinh khủng. Nghệ Phong cười khổ đáp: - Ta xem lão đầu tử chính là hận ta bóc lột lão quá nhiều đồ, cho nên lặp đi lặp lại hành hạ nhiều lần. Lần này thiếu chút nữa là đi gặp diêm vương. Quan trọng nhất là, ta lại trở thành một phế nhân. - Tiểu tử ngươi đừng giả bộ đáng thương ở nữa nơi này, ta còn không biết tâm tư của ngươi sao? Lừa ta lần đầu tiên, chẳng lẽ còn nghĩ gạt ta lần thứ hai a. Đáy hòm Sư cấp của ngươi, huống chi còn có lão gia hỏa đưa công pháp đó cho ngươi, thực lực sớm muộn sẽ trở lại. Đại trưởng lão nói. Nghệ Phong bĩu môi: không lừa được ngươi lần thứ hai? Hắc hắc, dường như trong đám người bị ta lừa gạt Đại trưởng lão ngươi dính nhiều nhất a. Thế nhưng, ngươi nghèo quá, lừa ngươi cũng không chiếm được vật gì tốt. Ngay cả Nhất Nhuyễn kình giáp còn tưởng là bảo bối. - Đúng thế, Đại trưởng lão ngài thông minh như vậy, ta sao có thể lừa gạt ngài. Thế nhưng, ngài nhìn ta hiện tại suy yếu như vậy, có phải nên cho ta chút gì không? Đây cũng là lão đầu tử bảo ta tìm ngài. Vẻ mặt Nghệ Phong đau khổ nói, hắn biết, danh tự lão đầu tử trước mặt người này tuyệt đối là một thanh lợi kiếm. Quả nhiên, Đại trưởng lão run rẩy một cái: - Được rồi, như vậy đi, ngươi đến Sĩ cấp rồi hãy tới tìm ta. Hiện tại trạng thái của ngươi không dùng được vật kia. Nghệ Phong gật đầu, nếu là trưởng lão khác hắn không dám chắc, nhưng với danh dự của Đại trưởng lão, hắn là đương nhiên rất tin tưởng. - Vậy… Đại trưởng lão, ta đi trước. Ngâm ba ngày trong dược thủy sắp thành cua thành cá mất rồi. Nghệ Phong thấy đạt được mục đích, chuẩn bị chuồn đi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL Hắc hắc, năm Đại trưởng lão. Một người cũng không bỏ qua. Bằng không thật xin lỗi Đảng cùng nhân dân của ta. Đại trưởng lão gật đầu, nhìn bóng lưng có chút đơn bạc của Nghệ Phong, trong lòng hắn có chút hâm mộ: lão gia này vi phạm tổ huấn quy củ của Thánh địa, bọn họ hết lần này tới lần khác không có biện pháp. Hơn để cho bọn họ hâm mộ chính là, lão gia này mang về một đệ tử. Mặc dù trên Thánh địa đệ tử danh nghĩa không ít, nhưng mà đều là các phân tông của Thánh tông đưa tới bồi dưỡng, cuối cùng cũng là đệ tử của người khác. Nghệ Phong xuất hiện, làm cho Thánh địa xuất hiện một ngoại lệ. Từ ý nào đó đã nói, Nghệ Phong mới chính thức được coi là đệ tử Thánh địa. Mặc dù lão đầu tử vi phạm quy củ, nhưng mà bởi vì thân phận đặc thù, bọn họ cũng không trừng phạt được lão. Bọn họ an ủi mình tìm lý do quy củ Thánh địa, đón nhận người đệ tử Nghệ Phong này. Năm Đại trưởng lão chưa từng có đệ tử, vì thế tận đáy lòng cũng nhất trí thân phận đặc thù của Nghệ Phong chính là đệ tử do mình bồi dưỡng. Bởi vậy, mặc hắn tùy ý hồ nháo Thánh địa, cực độ nâng cao địa vị của hắn. Đơn giản là bọn họ đều cho rằng Nghệ Phong chính là truyền nhân Thánh địa. Mấy ngàn năm Thánh địa chưa bao giờ xuất hiện truyền nhân. Đây mới là địa vị đích thực của Nghệ Phong, chỉ là không công khai mà thôi. Đây cũng là lí do tại sao nhị trưởng lão truyền cho hắn Thuật dịch dung, tam trưởng lão truyền hắn y thuật, ngũ trưởng lão truyền hắn độc thuật. Chẳng qua là, thiên phú tiểu tử này không tồi, nhưng trừ thật tình học y thuật, còn lại hai môn cũng không tinh thâm. Dĩ nhiên, đánh giá không tinh thâm này là dưới ánh mắt của bọn họ mà thôi.