Nghệ Phong làm xong tất cả điều này xong mới quay đầu nhìn về phía đám quý tộc. Ngoại trừ Nghệ Phong đang tươi cười với bộ dạng tự nhận cả người lẫn vật vô hại, lại phát hiện mọi người đang ngơ ngác nhìn hắn, bao gồm đám người Điệp Vận Du. Sao! Bọn họ có biểu tình như vậy là sao chứ? Sao còn trừng mắt đổ mồ hôi lạnh nhìn hắn vậy? Nghệ Phong nhìn bọn họ cảm thấy kỳ lạ. Không biết đã phát sinh chuyện gì? Chẳng lẽ bọn họ bị dọa khi thấy hắn quá đẹp trai sao? Nghệ Phong cảm thấy đây là khả năng rất lớn. Nếu không phải vậy thì chính là thực lực của hắn quá cường hãn khiến bọn họ bị dọa? Nghệ Phong cũng hiểu được rất có khả năng này. Nghệ Phong ưỡn thẳng ngực đi về phía những quý tộc. Những người này lại vội vàng lui lại hai bước, thật giống như đã nhìn thấy ác ma vậy. Hắn bất đắc dĩ sờ sờ lên mũi. Cảm thấy không biết chuyện gì đã xảy ra, Nghệ Phong chỉ có thể chuyển ánh mắt nhìn về phía Điệp Vận Du. Tuy rằng không biết vì sao nàng xuất hiện ở đây, nhưng hắn cũng không quá thắc mắc về điều đó. Đặc biệt là khi thấy người đẹp hết thời ngồi bên cạnh nàng. Vừa nhìn cũng biết đó chính là người có tiền, trên cung quan có viên bảo thạch lớn như vậy. Nghệ Phong nghĩ có nên bảo Điệp Vận Du dẫn mối. Thi thoảng hắn cũng nên tiếp đón một vài khách mời quan trọng một chút. Nhưng Nghệ Phong lại phát hiện ánh mắt Điệp Vận Du vẫn nhìn thẳng vào giữa sân, không chút quan tâm tới ánh mắt của Nghệ Phong. Điều này khiến Nghệ Phong cảm thấy rất tò mò. Hắn cũng nhìn về phía giữa sân! Oa trời ạ! Đây là gì vậy? Người không ra người, quỷ không ra quỷ? Hình dáng giống người, nhưng cũng lại còn giống heo? Sau khi Nghệ Phong suy nghĩ thật lâu, lúc này mới nhớ tới ra, không phải Liên Lập vừa nãy đã hắn đánh nhau sao? Sao bây giờ hắn lại thành bộ dạng như vậy. Nghệ Phong nhớ rõ mình chỉ nhẹ nhàng đá hắn mấy đá. Sao hắn lại biến thành như vậy được chứ? Hài tử này, chút đó cũng không chịu được sao? Nghệ Phong rất bực mình trước khả năng chịu đựng thấp kém của Liên Lập. - Khụ! Sớm biết vậy ra đã đá người ít một cước. Thật sự rất xin lỗi. Nguyên nhân thời tiết không liên quan tới ngươi. Ta không nên đạp người vì nguyên nhân này! Trong lòng Nghệ Phong thầm nói lời xin lỗi. Tuy nhiên lại nghĩ thầm. Nếu ngươi không làm chó của người khác. Ta cũng không đạp ngươi như vậy! Vẻ mặt Nghệ Phong tươi cười nhìn mọi người đang đờ đẫn tại chỗ, rất ôn hòa nói: - Tất cả mọi người làm sao vậy? Cảm giác xem diễn còn chưa đã nghiền sao? Mọi người nghe Nghệ Phong nói chuyện, một đám lại lui lại phía sau thêm hai bước, hoảng sợ nhìn Nghệ Phong. - Ách! Nghệ Phong sờ sờ cái mũi, rất bất đắc dĩ lại liếc mắt nhìn Liên Lập đã hoàn toàn thay đổi, thầm nghĩ: - Có lẽ là hơi tàn nhẫn một chút! Nghệ Phong thấy không ai đáp lời hắn, chỉ có thể quay đầu nhìn Bạo Cương người hiểu rõ mình nhất nói: - Bạo Cương Vương gia, biểu hiện của ta có tốt không? - Tốt! - Bạo Cương Vương gia, đừng dùng một chữ vắn tắt như vậy, phải bình luận nhiều một chút! Lúc này Bạo Cương mới có một chút tinh thần, ánh mắt nhìn Nghệ Phong, còn rất nghiêm túc nói: - Quá tàn nhẫn! - Lăn... Nghệ Phong thiếu chút nữa đã đuổi tới đó. Sao có thể nói quá tàn nhẫn? Nghệ Phong cảm giác mình còn chưa dùng hết bao nhiêu sức! Tuy nhiên khi Nghệ Phong thấy một đám người kia vẫn sợ hãi nhìn hắn, hắn không thể không thì thầm nói nhỏ một tiếng: - Dường như thực sự có chút tàn nhẫn! Nhưng điều này có thể trách ta sao? Nữ nhân người ta cũng có mấy ngày đại di mụ tới (kinh nguyệt). Chẳng lẽ nam nhân không thể có sao? - Bệ hạ, ngài có phải nên tuyên bố kết quả hay không? Nghệ Phong quay đầu nhìn về phía Hoàng đế Trạm Lam cũng đang tức giận nhìn Nghệ Phong, hắn khẽ nhắc nhở. Nghệ Phong rất hài lòng đối với kết quả như vậy. Không phải bọn họ tìm Vương Cấp muốn chỉnh chết hắn sao? Vậy với cảnh tượng tàn nhẫn hôm nay, hẳn là có thể tạo dựng chút uy danh! - Nghệ Phong, có phải ngươi đã xuống tay quá độc ác hay không? Hoàng đế Trạm Lam cũng có chút tức giận. Đối với hắn mà nói, dù sao một Vương Cấp cũng là một tài nguyên của đế quốc. Nghệ Phong lập tức tỏ vẻ đau khổ: - Bệ hạ, ta đã xuống tay rất nhẹ, ta cũng chỉ dùng hơn nửa khí lực. Đánh người mà phải khống chế lực thật sự là mệt chết đi được. Hoàng đế Trạm Lam hít một hơi thật sâu. Tên hỗn đản này vừa rồi hung hăng đạp xuống mạnh như vậy, ngươi lại còn nói là nhẹ? Vừa này, không phải ngươi đạp có vẻ rất sảng khoái! - Không phải ta nói chỉ điểm đến là ngừng? Hoàng đế Trạm Lam thản nhiên nói. - Bệ hạ, đúng vậy! Nhưng ta vẫn chờ Liên Lập nhận thua, hắn lại không chịu mở miệng, cho nên ta tưởng rằng... Vẻ mặt Nghệ Phong không phải là ân hận, mà giống như hắn mới là người bị hại. Hoàng đế Trạm Lam cũng rất muốn biết, vì sao Liên Lập ngay cả một câu cũng nói không được, để mặc Nghệ Phong đạp liên tục như vậy. Biết không có cách nào có thể nói lại Nghệ Phong, hoàng đế Trạm Lam đành yên lặng không nói thêm gì nữa. Nghệ Phong quay đầu nhìn về phía gia chủ Bố Lan gia và Nhị hoàng tử, tỏ ra đầy thiện ý nói: - Còn sững sờ ở đó làm gì? Còn không đưa chó của các ngươi đi chữa trị? Miệng Nhị hoàng tử thoáng run rẩy lên. Trong vô cùng đau đớn. Lẽ nào một Vương Cấp đã bị Nghệ Phong phế đi sao? Điệp Vận Du nhìn Liên Lập được mang đi, nàng cũng không nhẫn tâm nhìn thêm nữa. Điệp Vận Du nhìn bộ dáng Nghệ Phong cười hì hì chẳng hề để ý như vậy, trong lòng xuất hiện một từ: ma quỷ! Tiểu tử này, sao xuống tay tàn nhẫn như vậy? Trong lòng mọi người vừa hoảng sợ, lại không khỏi nghi ngờ về thực lực của Nghệ Phong. Sao bọn họ không thấy được Nghệ Phong đã làm thế nào để bại được Liên Lập? Nhưng một sự thật là, Liên Lập quả thật đã bị đánh bại, thua ở trong tay một Tướng Cấp. Bọn họ cũng không biết nên cho rằng Liên Lập này đúng nghĩa với tên gọi Vương Cấp, hay bởi vì Nghệ Phong thật sự quá mạnh mẽ. Ánh mắt một đám nhìn thấy Nghệ Phong càng thêm khác thường: thì ra Nghệ Phong không mượn Phệ Linh Nộ Bạo cũng có thể bại Vương Cấp? Hắn mạnh đến mức nào? Mọi người nhớ tới vừa tình trạng thảm hại của Liên Lập, một đám liền cảm thấy sau lưng ớn lạnh. Trong lòng hạ quyết tâm, từ nay về sau đừng đi trêu chọc này tên sát tinh này. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL Đồng dạng sắc mặt Nhị hoàng tử vốn như ánh mặt trời cũng trở nên rất khó coi. Một chiêu này của Nghệ Phong vượt xa tưởng tượng của hắn. Có lẽ, thật sự không nên là kẻ địch của Nghệ Phong. Mà sắc mặt Nghệ Công lại co quắp lại: đây vốn là đệ tử trong gia tộc của mình. Nghệ Khải Mạc, ta thật sự muốn giết ngươi! Nhưng Điệp Vận Du lại dường như cũng không cảm thấy ngại ngần, đi tới trước mặt Nghệ Phong. cười khanh khách nói: - Hihi, không tệ, Ngươi khiến ta thắng cược rồi. Chờ một chút, ta sẽ chi chút lời cho ngươi làm thù lao! Tuy rằng Nghệ Phong không biết Điệp Vận Du nói cái gì, nhưng thấy nữ nhân này không chút tránh né còn nói chuyện với hắn, thật ra hắn lại có chút nghi hoặc. Ngược lại, Hoàng đế Trạm Lam thấy Điệp Vận Du có thái độ bất ngờ ngoài dự liệu như vậy, hắn cũng dẹp bỏ cảnh tượng đẫm máu của Nghệ Phong vừa nãy, nhìn Nghệ Phong nói: - Ha hả, không sai, trận này diễn tốt lắm! Nghệ Phong không tâm không phổi nói: - Cám ơn bệ hạ khích lệ! Khụ, chính là vừa vẫn không kịp dừng chân, không cẩn thận đánh thân vương Liên Lập thành đầu heo. Điều này khiến ta cảm thấy rất có lỗi. Ngày mai ta sẽ mua hai cân thịt heo đi nhận lỗi với Liên Lập thân vương. Những lời này, khiến sắc mặt mấy người bên Nhị hoàng tử hung hăng, co quắp lại. Một đám hận không thể giết chết Nghệ Phong. - Ha hả, ngươi cũng không cần tự trách. Đánh nhau cũng khó tránh khỏi có lúc không khống chế được! Tuy nhiên thật ra diễn trò thì có thể, cũng đừng làm cho Đế Đô cũng ầm ĩ lên như vừa rồi. Hoàng đế Trạm Lam nói xong, quay đầu thản nhiên thoáng nhìn về phía hai vị hoàng tử và mấy gia chủ thế gia lớn. Những người này hiểu rất rõ, đây là hoàng đế Trạm Lam đang gõ bọn họ. Một đám cúi đầu không nói lời nào. Nghệ Phong thấy thế, cười hì hì nói: - Bệ hạ yên tâm, ta là người rất thích hòa bình, rất hòa thuận, bình thường cũng không làm những chuyện đánh đánh giết giết! - Phi... Những lời này khiến hầu hét tất cả mọi người đều không nhịn được xì một tiếng khinh miệt. Ngươi cũng không biết xấu hổ mở miệng nói ra nhưng lời này. - Được! Đều tản đi! Hoàng Hậu, Điệp phi các ngươi cũng hồi cung! Mọi người thấy hoàng đế Trạm Lam mở miệng, một đám cũng chấp nhận rời đi. Tuy rằng một đám và Nghệ Phong đi cùng đường, nhưng lại duy trì một khoảng cách rất xa với Nghệ Phong, giống như Nghệ Phong là mãnh thú!