Mạc Đương Gia nhìn hai người trước mặt, hắn cảm giác toàn thân hắn đều muốn bốc lửa. Hắn nhớ tới tình cảnh bi thảm của hắn, thấy hai người này tiêu sái tay trong tay, Mạc Đương Gia không thể khống chế được lửa giận trong lòng. Một lần bao vây tấn công đó, gần như đã hủy diệt gần hết tinh anh của hắn. Trước kia đã bị Nghệ Phong đánh chết hơn phân nửa. Sau đó lại bị Liệt Diễm Thú kia tàn bạo xé nát hơn phân nửa. Hiện tại còn lại mấy cường giả cũng không có người nào không phải trọng thương. Tuy rằng Mạc Đương Gia kinh ngạc khi thấy Nghệ Phong nhảy nhai còn có thể sống sót, nhưng hắn càng muốn làm thịt Nghệ Phong. - Ai nha, đây không phải đầu lĩnh cường đạo sao? Tay ngươi làm sao vậy? Bị rắn cắn? Chậc chậc, về sau cẩn thận một chút. Ngươi phải biết trong rừng rậm lớn như vậy, rắn trùng nhiều một cách khác thường. Nghệ Phong tỏ ra rất lo lắng cho Mạc Đương Gia, nhắc nhở. Mạc Đương Gia nghe Nghệ Phong nói mát, hắn suýt nữa tức giận phát nổ. Hỗn đản này, nếu không phải vì ngươi, chúng ta có thể thành như vậy sao? Toàn bộ đội ngũ tinh anh, lại bị hủy diệt toàn bộ, chỉ bởi vì một mình ngươi. Mạc Đương Gia cảm thấy đây là chuyện sỉ nhục nhất đối với hắn trong kiếp này, sỉ nhục như vậy, chỉ có thể dùng máu của Nghệ Phong mới có thể rửa sạch. Trước kia Mạc Đương Gia ở trước mặt Long Đầu đều là ngẩng đầu ưỡn ngực. Nhưng hiện tại ngay cả một vài nhân vật nhỏ cũng có thể châm chọc hắn vài ba câu. Mà đầu sỏ gây nên toàn bộ những chuyện này, lại đang ở ngay trước mắt. - Ai nha, ngươi trừng mắt nhìn ta làm gì? Ngại quá, bản thiếu gia không biết đã làm gì đắc tội ngươi? Chẳng lẽ bộ dạng ngươi lớn lên quá khó coi, nên ngươi ghen tị với ta sao? Nghệ Phong nhìn Mạc Đương Gia rất nghi hoặc hỏi. Mạc Đương Gia hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm chế ý định rút kiếm chém chết Nghệ Phong. Hiện tại, hắn cũng đang bị thương. Hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ. Hắn lấy một thứ từ trong người ra, thổi mạnh vào nó. Rất nhanh, một âm thanh chói tai vang vọng bên trong dãy núi. - Nghệ Phong, hắn đang dùng âm thanh thông qua gió để báo tin tức! Ngu Phi thấy Nghệ Phong không hề có chút động tác, vội nhắc nhở nói. - Ta biết! Ta đang chờ chính là việc hắn thông báo tin tức! Nghệ Phong mỉm cười, buông tay Ngu Phi ra, lấy rễ cây Dương Hương Hoa từ trong nhẫn ra chế luyện thứ gì đó. Sau đó, gắn một đường ở phía trước mặt, nhìn Mạc Đương Gia cười ha ha, rồi kéo Ngu Phi bỏ chạy. Tuy rằng Mạc Đương Gia muốn ngăn cản, nhưng nghĩ tới nụ cười của Nghệ Phong trước khi đi, trong lòng hắn lại cảm thấy sợ hai. Mạc Đương Gia vĩnh viễn quên không được thủ đoạn của Nghệ Phong, nhớ tới bộ dạng những thủ hạ của hắn bị Liệt Diễm Thú xé nát, hắn không nhịn được rùng mình một cái. Chỉ có điều, hắn vĩnh viễn cũng không lý giải được, vì sao hai người nhảy từ trên vách núi đen cao như vậy, còn chưa chết? ... - Dọc đường đi ngươi rải cái gì? Rốt cục Ngu Phi không nhịn được tò mò, nhìn Nghệ Phong hỏi. Gần như bước một bước, Nghệ Phong lại vung ra một ít bột phấn. - Ha ha... Thứ được chế luyện từ Dương Hương Hoa, nàng nói là cái gì? Ta cam đoan hiện tại trong lòng bọn họ có ngọn lửa thiêu thân. Nam nhân và nam nhân siêu hữu nghị, rất đẳng cấp a. Nàng có muốn xem thử hay không? Nghệ Phong nhìn Ngu Phi trêu chọc nói. Trong lúc nhất thời Ngu Phi còn không kịp phản ứng, nhưng lập tức sắc mặt liền ửng đỏ. Nàng giận dữ liếc mắt Nghệ Phong một cái mắng: - Hạ lưu! Nghệ Phong nhún nhún vai, không thể nói: - Ta muốn không hạ lưu một chút, không phải chúng ta đã bị bọn họ quấy nhiễu? Còn có thể yên ổn qua ngày không? - Nhưng, nhưng... Ngươi cũng không thể dùng dược như vậy! Ngu Phi vẫn cảm giác mặt nóng khủng khiếp. Nghệ Phong mỉm cười nói: - Ta không có dược khác! - Có quỷ mới tin ngươi! Ngu Phi khẽ gắt một câu. Tất nhiên ngay cả quỷ cũng sẽ không tin Nghệ Phong không có dược khác, nhưng nàng vẫn nhớ rõ ràng về lúc trước, khi Nghệ Phong kê đơn cho phụ thân Trân Ny Đan. Thậm chí Ngu Phi hoài nghi, Nghệ Phong là một y sư, đồng thời cũng lại là một độc sư. Nguồn: http://truyenfull.vn ... Trên đường đi Nghệ Phong và Ngu Phi tránh né đoàn người đuổi theo hắn. Càng đi lâu, Nghệ Phong cảm giác người đuổi theo hắn càng ít. Thỉnh thoảng có hai ba người không bị trúng chiêu, Nghệ Phong cũng chơi trò chơi trốn tìm với bọn họ. Một đường có kinh vô hiểm, rốt cục cũng ra khỏi dãy núi lớn. Điều này cũng khiến Nghệ Phong thở phào nhẹ nhõm. Dù sao ở địa bàn của người ta vẫn phải cảnh giác đủ mười thành. Hiện tại rốt cục có thể thoải mái hơn một chút. Nghệ Phong và Ngu Phi lại chạy một đoạn hành trình, cũng đến một trà trang. Lúc này Ngu Phi đã dùng khăn che bịt kín khuôn mặt của mình. Nhưng khi bọn họ tiến vào trà trang, vẫn khiến nam nhân trong trang hít thở không thông. Một đám dùng mắt như có ánh lửa nhìn Ngu Phi. Ngu Phi có khí chất không nhiễm khói lửa nhân gian, càng khiến bọn họ cảm giác tươi mát kinh diễm. - Trên đời thực sự có tiên nữ sao? Trong lòng mọi người thì thào tự nói. Đồng thời, có một nhóm ánh mắt cũng đầy lửa nóng tập trung ở trên người Nghệ Phong. Điều này khiến Nghệ Phong cảm thấy sau lưng toát mồ hôi lạnh. Mặc dù trong lòng có chút chột dạ, nhưng vẫn đi gần Ngu Phi. Chuyện như vậy, Nghệ Phong đã trải qua rất nhiều lần. Khi đi cùng Tần Y và tiểu ma nữ, loại ánh mắt này càng nóng bỏng hơn. Nghệ Phong và Ngu Phi ngồi vào chỗ của mình. Sau khi tiểu nhị thôi dại ra nhìn, chạy tới tiếp đón rót trà xong, hắn mới nhìn Ngu Phi nói: - Chắc hẳn đây đã là chân núi Tĩnh Vân Tông? Ngày mai, chúng ta lên núi thôi! Nghệ Phong không biết còn bao nhiêu ngày nữa là tới ngày ước hẹn. Mấy ngày này không tính được ngày tháng, cũng không biết đã qua bao nhiêu ngày. Tuy nhiên, Tĩnh Vân Tông luôn luôn là đùa giỡn đại bài, chẳng lẽ không thể có một lần Thánh Tông đùa giỡn đại bài sao? Muộn thì đã làm sao? - Các ngươi có nghe nói hay không? Tĩnh Vân Tông lại là một ổ dâm loạn! Một nam tử nói vậy, dường như muốn Ngu Phi chú ý tới mình. Hắn cố ý nói thật lớn tiếng. - Ta có nghe nói! Nghe nói lão tông chủ Tĩnh Vân Tông thích tìm nam nhân khắp nơi! Rất nhiều cường giả thế hệ trước đều từng bị nàng câu dẫn! - Đúng vậy! Đúng vậy! Ta còn nghe nói Tĩnh Vân Tông nam nhân và nam nhân có chuyện kia. Mẹ nó, thực sự quá buồn nôn! - Chậc chậc! Các ngươi nghe nhầm thồi, người ta thích đùa là nhân thú. Nam nhân và nam nhân đã tính là cái gì chứ? Ngươi không thấy Tĩnh Vân Tông thích bắt ma thú sao? Ha ha, điều này không phải đã chứng minh rồi sao? - Ta thấy không giống lắm. Tĩnh Vân Tông là chính phái! - Ngươi hiểu cái rắm. Chưa từng nghe qua câu thành ngữ không có lửa làm sao có khói sao? Nếu Tĩnh Vân Tông thật sự không làm chuyện gì xấu xa. Tại sao lại có những lời đồn đại như vậy? - Nói không chừng có người nói xấu thì sao? - Ai ăn gan báo, dám nói xấu Tĩnh Vân Tông chứ? Ta xem, cho dù là nói quá lên, nhưng bên trong Tĩnh Vân Tông hẳn vẫn có chuyện như vậy. ... Nghệ Phong nghe mấy lời bàn luận này, hắn cười rất quỷ dị. Thật sự không ngờ được đám người Tư Cương làm việc kiệt xuất như thế. Thật không ngờ, ngay cả dưới chân Tĩnh Vân Tông cũng có người thảo luận về vấn đề này. Chậc chậc, Nghệ Phong cảm thấy hắn đã lợi dụng rất tốt ưu điểm này của đám người Tư Cương. Ha ha, cũng không biết Tĩnh Vân Tông nghe được mấy tin đồn này sẽ có cảm giác thế nào. Nghệ Phong thật sự rất muốn biết. Hắn nghĩ, hẳn là tiểu ma nữ nhất định sẽ rất hưng phấn. Ha ha! - Mấy tin tức này là do ngươi truyền ra! Ngu Phi đang ngồi đối diện với Nghệ Phong đột nhiên nói một câu như vậy. - Hả? Sao có thể? Bản thiếu gia nào có bản lĩnh lớn như vậy! Nghệ Phong thề thốt phủ nhận, trong lòng hắn lại kinh ngạc không thôi. Làm sao nữ nhân này biết được? Ngu Phi nhìn chằm chằm vào Nghệ Phong, Thật lâu sau nàng mới nói: - Điều này giống tác phong làm việc của ngươi! Nghệ Phong kinh ngạc, Ngu Phi hiểu hắn như vậy từ khi nào? - Cái này thật sự không phải ta làm! Quả thật không phải hắn làm, chỉ là hắn chỉ thị mà thôi. Trong lòng Nghệ Phong thầm cười trộm. Ngu Phi không nói gì nữa, nàng quét mắt liếc Nghệ Phong một cái nói: - Đã khuya. Tìm khách điếm ngủ lại một buổi tối! Sau đó ngày mai hãy đi lên Tĩnh Vân Tông! Nghệ Phong nghe thấy Ngu Phi đột nhiên nói sang chuyện khác, trong lòng Nghệ Phong cảm giác sợ hãi: Nữ nhân này sẽ không thật sự xác định mình làm chuyện này chứ? Nàng thật sự hiểu mình như thế sao?