Nhiệt độ bên trong trọng thứ tư đã không thể dùng từ khốc nhiệt để hình dung, hầu như nước tại đây có thể bốc hơi thành khí. Bởi vì nhiệt độ cao như vậy cho nên gió bão cũng không ngừng phát ra, tàn sát bừa bãi Luyện Ngục. Điều khiến cho Nghệ Phong kinh ngạc chính là ở dưới hoàn cảnh như vậy mà thảm thực vật nơi đây vẫn sinh trường tươi tốt, vô cùng quỷ dị. Băng Hồn biết không thoát khỏi Nghệ Phong theo đuổi, cuối cùng dứt khoát không thèm cố gắng thoát khỏi Nghệ Phong, thế nhưng trên đường đi cũng không nói câu gì. Một đường chém giết tất cả ma thú và Mị ngăn trở hắn, tư thái lãnh khốc như vậy khiến Nghệ Phong thầm nghĩ sau này ra ngoài cũng muốn mặc một bộ áo bạc giả bộ như thế, không phải thay toàn bộ bằng áo vàng, có lẽ sẽ không kém hơn Băng Hồn. Nghĩ đến các thiếu nữ thấy mình liền hét chói tai, Nghệ Phong liền nở nụ cười hắc hắc.
Có Băng Hồn mở đường ở phía trước, con đường đi trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Lúc Băng Hồn và ma thú tranh đấu với nhau, Nghệ Phong ngồi xếp bằng ở dưới đất tu luyện Lăng Thần Quyết. Băng Hồn đi đến đâu Nghệ Phong cũng đi theo hắn tới đó, thoạt nhìn Băng Hồn giống như người tiên phong mở đường cho Nghệ Phong. Băng Hồn thấy dáng vẻ Nghệ Phong như vậy cũng chỉ nhìn thoáng qua, cũng không nói gì thêm chăm chú tập trung vào công việc quét sạch các vật cản trên con đường đi của chính mình. Đương nhiên Băng Hồn không hiểu, học viên tới Luyện Ngục đều lấy mục đích thí luyện làm việc chính, thế nhưng hình như Nghệ Phong lại ngược lại, hắn chưa bao giờ chủ động tìm ma thú để luyện tập, hắn chỉ ước trên đường đi không gặp phải một con ma thú và Mị nào. Đây tuyệt đối là một tồn tại cực kỳ ngoại lệ ở trong Luyện Ngục. Giống như đám người Băng Hồn đến Luyện Ngục, ngoại trừ linh khí ở đây vô cùng nồng hậu ra thì bọn họ càng muốn chiến đấu để đề thăng thực lực. Băng Hồn thấy Nghệ Phong không ra tay tự nhiên cũng không nhắc nhở, vẫn như cũ quơ trường thương chém giết từng con ma thú. Phía sau là Nghệ Phong đang nhàn nhã như đang dạo chơi. Đến trọng thứ tư, thực lực của ma thú và Mị đã vô cùng kinh khủng. Lấy thực lưc của Băng Hồn muốn đi từng bước vô cùng gian nan. Ma thú ngũ giai tùy ý có thể thấy được, kinh khủng nhất là gặp phải Mị ngũ giai cao cấp. Nguyên bản Mị đã vô cùng kỳ lạ, lên ngũ giai cao cấp nó có thêm kỹ năng đặc thù của chính mình, càng thêm kinh khủng, cho dù là Băng Hồn cũng cực kỳ đau đầu. Mị khó đối phó hơn rất nhiều so với ma thú. Băng Hồn nhìn thấy Mị ngũ giai đều lựa chọn ly khai. Thế nhưng khiến cho Băng Hồn cảm thấy kỳ quái chính là những con Mị này vô cùng khác thường, cho dù hắn thi triển thân pháp tránh né thì chúng vẫn cố gắng đuổi theo. Đương nhiên Băng Hồn không biết tất cả chuyện này đều do nguyên hồn của Nghệ Phong. Hắn chỉ có thể đẩy nhanh tốc độ chạy hơn để trốn tránh. Tuy rằng như vậy thế nhưng Băng Hồn vẫn không thể tránh khói có chút giao thủ với Mị. Lao tâm khổ tứ hết sức mới miễn cưỡng giải quyết được Mị thì lại phát hiện Nghệ Phong mỉm cười đứng ở một bên, không biết lấy từ đâu ra một trái cây màu đỏ, cắn từng ngụm một nhìn hắn. Băng Hồn thấy dáng dấp Nghệ Phong như vậy suýt chút nữa tức chết, làm sao có người vô sỉ như vậy. Băng Hồn vừa mới nghĩ tới thiếu chút nữa đã bị giết dưới tay Mị, Nghệ Phong cũng không ra mặt giúp đỡ chính mình. Cho dù hắn có lạnh lùng thế nào cũng không nhịn được âm thầm phát thệ trong lòng: nhất định phải cho tiểu tử này nếm chút đau khổ. Đương nhiên Băng Hồn cũng không biết đám Mị đều do Nghệ Phong hấp dẫn tới, nếu không chắc chắn hắn sẽ huy động trường thương lên muốn quyết đấu cùng Nghệ Phong. Không giúp hắn thì thôi lại còn mang nguy hiểm đến cho hắn. Lấy tính tình của Nghệ Phong, tự nhiên hắn sẽ không nhận hắn đã làm sai chuyện gì, vẫn như cũ một mực đi sau Băng Hồn, Băng Hồn đi một bước, hắn cũng đi theo một bước. Dù sao tất cả mọi chuyện cũng không liên quan tới mình, Nghệ Phong chỉ cần lo tu luyện Lăng Thần Quyết chăm chỉ. Chẳng qua Nghệ Phong cảm thấy có chút cảm thán chính là Mị đối với võ giả bình thường thì khó đối phó vô cùng, lấy thực lực của Băng Hồn đối mặt với Mị ngũ giai trung giai rất nguy hiểm. Nếu như Nghệ Phong xuất thủ mà nói, Nghệ Phong nghĩ chỉ cần dựa vào Nhiếp Hồn Thuật là có thể giải quyết Mị. Ở điểm này, võ giả bình thường không có điều kiện tốt như thế, thảo nào suốt cả quãng đường đi, Băng Hồn chỉ chằm chằm tìm ma thú đề luyện tập, rất ít khi tìm Mị để luyện tập. Tuy rằng nương nhờ thực lực của Băng Hồn, thế nhưng tốc độ hành tẩu của Nghệ Phong cũng không nhanh. Trọng thứ tư vô cùng nguy hiểm, cho dù Băng Hồn vô cùng quen thuộc Luyện Ngục cũng gặp phải phiền phức liên tục. Nghệ Phong suy nghĩ không biết nếu như hắn ở một mình trong trọng thứ tư sẽ gặp phải nguy hiểm kinh khủng tới mức nào. Nghệ Phong cảm thấy rất may mắn vì có một người tốt làm tiên phong mở đường. Nghệ Phong nghĩ có lẽ chính mình phải giúp Băng Hồn chút gì đó, cho nên khi Băng Hồn đối mặt với Mị Nghệ Phong cũng xuất thủ, tuy rằng không thi triển Nhiếp Hồn Thuật, thế nhưng hắn có thể thấy hồn thể của Mị, đối phó Mị dễ dàng hơn rất nhiều so với Băng Hồn. Băng Hồn rất kinh ngạc nhìn Nghệ Phong, hắn không rõ vì sao mỗi lần Nghệ Phong công kích liền có thể đánh trúng chỗ yếu hại của Mị. Nhưng mà Nghệ Phong không nói, hắn cũng sẽ không hỏi. Đương nhiên Băng Hồn không ngờ Nghệ Phong là Nhiếp Hồn Sư, Nghệ Phong đương nhiên cũng không biểu hiện ra hắn có Nhiếp Hồn Thuật. Chỉ có điều Băng Hồn thấy Nghệ Phong tàn sát Mị từng bước chuẩn xác, cho nên mỗi lần gặp Mị liền dứt khoát để cho Nghệ Phong xử lý, hắn chỉ nhàn nhã dạo chơi ở đằng sau xem Nghệ Phong một mình đối kháng Mị. Băng Hồn cảm giác chính mình không ra tay ngồi nhìn người khác tranh đấu cũng là một loại hưởng thụ. Cho nên sau này Băng Hồn nhìn thấy Mị liền tách ra, không chủ động đón nhận Mị. Hơn nữa chỉ cần thấy bóng dáng Mị thì thân ảnh của hắn liền hoa lên thối lui về phía sau Nghệ Phong, sau đó làm bộ dáng lãnh khốc như không có việc gì. Nghệ Phong nhìn thấy cảnh này cũng không nhịn được chửi ầm lên ở trong lòng. Thế nhưng hắn cũng không biết phải làm sao, không có Băng Hồn ngăn chặn ở phía trước thì Nghệ Phong là người đầu tiên bị Mị công kích, dù sao Nghệ Phong cũng có lực dụ hoặc vô cùng lớn đối với Mị. Đến cuối cùng, hai người dần dần tự phân công, ma thú do Băng Hồn chém giết, còn Mị do Nghệ Phong chém giết. Hai người phối hợp vô cùng ăn ý, tốc độ đi đường quả thật nhanh hơn không ít. Nguồn truyện: Truyện FULL Mỗi một khi có Mị bị chém giết thì vật nhỏ Yêu Ngọc kia đều chạy tới thôn phệ năng lượng, sau đó nó oa lên một tiếng chui vào trong lòng Nghệ Phong, con ngươi chuyển động hấp thu năng lượng trong Luyện Ngục, ngược lại khiến cho năng lượng xung quanh Nghệ Phong nồng hậu hơn một phần. Băng Hồn thấy năng lượng tinh khiết của Mị bị Yêu Ngọc hấp thu sạch sẽ trong nháy mắt cũng hơi chút sững sờ. Ánh mắt bình tĩnh nhìn Yêu Ngọc một lúc lâu sau vẫn không nhìn thấu được nó, lúc này mới quay đầu. Không biết Nghệ Phong và Băng Hồn một đường đi đã chém giết bao nhiêu ma thú cao giai và Mị, càng tiến lên phía trước, thực lực của Nghệ Phong càng bại lộ nhiều hơn. Mỗi một lần đối mặt với Mị, Nghệ Phong mơ hồ muốn xuất động Nhiếp Hồn Thuật. Mà bây giờ Băng Hồn cũng nhìn ra được thực lực của Nghệ Phong, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc. Hắn không nghĩ tới Nghệ Phong chỉ có thực lực tứ giai mà có tư cách tiến vào trong Luyện Ngục. Càng khiến cho hắn kinh ngạc hơn chính là thực lực tứ giai cư nhiên có thể đi một đường tới nơi đây. Chẳng qua, nhớ tới phương thức tàn sát Mị một cách thần kỳ của Nghệ Phong, hắn nghĩ Nghệ Phong không thể dùng tứ giai bình thường để đối đãi. Khi Băng Hồn tàn sát xong một con ma thú, ánh mắt của hắn theo thói quen nhìn về phía sau nhưng đột nhiên không phát hiện ra Nghệ Phong. Băng Hồn khong khỏi sửng sốt, lập tức tìm kiếm xung quanh một phen, ở một địa phương cách hắn rất xa mơ hồ có bóng dáng của Nghệ Phong. Băng Hồn hơi nhíu nhíu mày, hắn thầm nghĩ đây quả thật là một cơ hội tốt để tách khỏi Nghệ Phong, Chẳng qua bước chân của hắn lại nhanh chóng đi về phương hướng có Nghệ Phong. Băng Hồn càng tiến về phía địa phương có Nghệ Phong thì phát hiện ra càng lúc không khí xung quanh càng trở nên băng hàn. Hắn không khỏi nhíu nhíu mày, đấu khí trong cơ thể bao trùm toàn thân, lúc này mới cảm giác có chút ấm áp. Chẳng qua, Băng Hồn đối với băng hàn không biết từ đâu ra cảm thấy vô cùng nghi hoặc. Ở trong Luyện Ngục bất kỳ thứ gì cũng vô cùng nóng, làm sao có thể gặp phải khí tức băng hàn như vậy, hơn nữa cỗ khí tức băng hàn này vô cùng cường hãn, cư nhiên khiến cho hắn phải thi triển đấu khí mới ngăn trở được. Băng Hồn còn chưa tiến tới bên cạnh Nghệ Phong, Nghệ Phong đã ra hiệu cho hắn yên tĩnh, điều này càng làm cho Băng Hồn cảm thêm nghi hoặc.