Nghệ Phong tự nhận hắn đã tới trọng thứ năm cho nên hoàn thành xong nghiêm phạt của học viện. Hắn cũng triệt để buông bỏ tu luyện trong Luyện Ngục. Yêu Ngọc liên tục hấp thu năng lượng nơi ngực hắn, chuyện này khiến năng lượng xung quanh Nghệ Phong dày hơn vài phần. Nguyên bản Nghệ Phong đạt tới bình cảnh hồn lực cũng đột phá tới ngũ giai. Đấu khí cũng đạt tới tứ giai đỉnh phong. Chỉ cần tốn chút thời gian, Nghệ Phong thầm nghĩ muốn đột phá cũng không thành vấn đề. Mà để Nghệ Phong mừng rỡ như điên chính là đẳng cấp Nhiếp Hồn Sư của hắn cư nhiên đạt tới ngũ tinh sơ giai đỉnh phong, chỉ cần đột phá bình cảnh là có thể tiến vào ngũ tinh trung giai. Đạt tới Nhiếp Hồn Sư ngũ tinh trung giai, thực lực sẽ phát sinh biến hóa về chất, hiện giờ nếu Nghệ Phong dựa vào Nhiếp Hồn Thuật chỉ có thể sánh ngang với Tướng Cấp tam giai, thế nhưng đến trung giai là có thể sánh ngang với Tướng Cấp lục giai. Nói một cách khác, chỉ cần đột phá qua bình cảnh thì thực lực Nhiếp Hồn Sư của Nghệ Phong có thể vượt qua thực lực võ giả của hắn. Nhiếp Hồn Sư vốn là chức nghiệp quỷ dị kinh khủng, nếu có thể đột phá tới trung giai, Nghệ Phong chỉ cần dựa vào Nhiếp Hồn Thuật cũng đủ tự tin đối kháng với Tướng Cấp cao giai. Chỉ có điều muốn đột phá bình cảnh của Nhiếp Hồn Sư vô cùng khó khăn. Sợ rằng muốn đột phá sẽ không hề đơn giản, Nghệ Phong thầm nghĩ có lẽ nên đi tìm Quái lão đầu, Quái lão đầu có rất nhiều kinh nghiệm về chuyện này. Nghệ Phong nhớ tới hiểu biết của mình về Nhiếp Hồn Thuật không khỏi có chút bất đắc dĩ. Không có Nhiếp Hồn Thuật cao giai chống đỡ, cho dù Nghệ Phong là Nhiếp Hồn Sư quỷ dị thì thực lực cũng suy giảm mạnh. Lần này đi ra ngoài, hẳn là sẽ tận lực sưu tầm bí tịch về Nhiếp Hồn Thuật. Ba người Nghệ Phong, Băng Hồn và Hạ Chỉ Mộng đứng ở trong Luyện Ngục cũng không biết qua bao lâu, ba người nhập tâm tu luyện. Nghệ Phong bị thương nặng đã sớm khôi phục được khoảng bảy tám phần thực lực. Y thuật thất giai của hắn không thể coi thường! Linh khí vô cùng nồng hậu khiến Nghệ Phong cũng quên đi chuyện tình truyền thừa Tà Đế, toàn tâm toàn ý tu luyện. Việc tu luyện Lăng Thần Quyết cũng dần dần thuận buồm xuôi gió hơn. Đến cuối cùng, Hạ Chỉ Mộng phá vỡ hai người tu luyện, nàng nói cho cả hai biết muốn đi ra khỏi Luyện Ngục. Tuy rằng Băng Hồn không tình nguyện, thế nhưng cũng hiểu Luyện Ngục không phải nơi dừng chân mãi mãi. Chỉ có thể cùng theo Hạ Chỉ Mộng rời đi. Nghệ Phong tự nhiên cũng đi theo phía sau bọn họ, đột nhiên hắn nhớ ra hắn tới Luyện Ngục đã qua mấy tháng rồi. Nghĩ vậy hắn không khỏi hoảng sợ! Trời ạ! Để lão đầu tử đợi mấy tháng, lão còn không chỉnh chết mình ư! Nghĩ vậy, Nghệ Phong cảm giác sau lưng đổ mồ hôi lạnh. Lão đầu tử này không phải đang nói về chuyện trọng tố kinh mạch sao. Nghệ Phong nghĩ hắn phải đi lấy lòng lão đầu tử một chút, nếu không chết như thế nào cũng không biết. Nghĩ vậy, tốc độ của Nghệ Phong trở nên nhanh hơn, đi trên đường cũng chủ động đối phó ma thú. Điều này khiến cho hai người Hạ Chỉ Mộng và Băng Hồn có chút không hiểu Nghệ Phong lấy động lực từ đâu? Bình thường không phải vẫn núp ở phía sau hưởng thụ sao? Vì sao bây giờ lại tích cực như vậy? Tuy rằng Băng Hồn và Hạ Chỉ Mộng không hiểu, thế nhưng có thêm Nghệ Phong gia nhập, tốc độ đi cũng nhanh hơn không ít. Ba người đi suốt dọc đường hầu như không có một con ma thú nào có thể ngăn lại. Lúc trở về dễ dàng hơn rất nhiều, không mất bao lâu ba người Nghệ Phong đã chạy tới trọng đầu tiên. Hạ Chỉ Mộng mang theo Nghệ Phong và Băng Hồn đi tới trọng thứ nhất phát hiện ra một cái truyền tống trận, Hạ Chỉ Mộng nhìn ma tinh trên truyền tống trận nhỏ giọng nói: - Chúng ta là nhóm người cuối cùng rời Luyện Ngục. Nghệ Phong còn chưa kịp lý giải những lời này, Hạ Chỉ Mộng đã cho một viên ma tinh vào trong truyền tống trận, mang theo hai người Băng Hồn và Nghệ Phong tiến vào. Ánh sáng trắng chợt lóe lên, trong nháy mắt cả ba biến mất. Nghệ Phong trở lại lầu các cũ kỹ kia, không khỏi cảm thấy thần kỳ trong lòng, truyền tống trận này là thứ tốt. Nếu như có thể làm một cái thì quá tốt. Sau này trở về Thánh địa cũng tiện hơn rất nhiều. - Nghệ Phong, có thời gian nhớ đi tới lớp! Ta có việc phải đi trước, đến chanh ban sẽ tìm ngươi! Rốt cuộc Hạ Chỉ Mộng thấy được tiềm lực của Nghệ Phong, nàng định đi tìm viện trưởng hồi báo những tình huống đã trải qua, vẫn không quên nhắc một câu. - Ách... Nghệ Phong sửng sốt nhìn Hạ Chỉ Mộng xinh đẹp hoàn mỹ. Ánh mắt liếc theo cái eo nhỏ mê người của nàng rời đi, có chút không hiểu ý tứ những lời vừa rồi. Hắn có đi lớp chanh ban hay không thì liên quan tới nàng sao? Nàng đi chanh ban để tìm mình? Lẽ nào nàng cũng là học viên chanh ban sao? Nghệ Phong quay đầu nhìn về phía Băng Hồn hỏi: - Nàng nói những lời đó là có ý tứ gì? Băng Hồn sửng sốt, hắn nhìn Nghệ Phong cổ quái hỏi: - Chẳng lẽ ngươi không biết Hạ Chỉ Mộng là đạo sư của chanh ban? - Gì? Nàng là đạo sư chanh ban? Nghệ Phong kinh ngạc mở miệng. Băng Hồn ngẩn ra, thấy Nghệ Phong phản ứng như vậy không khỏi thầm nghĩ: Nghệ Phong sẽ không ngưu bức như vậy chứ, ngay cả đạo sư của mình cũng không nhận ra? Nhớ tới biểu hiện của Nghệ Phong với Hạ Chỉ Mộng suốt dọc đường, thật đúng là có loại khả năng này. Nguyên Băng Hồn còn tưởng rằng hắn không tới lớp của mình đã đủ đặc biệt, thật không nghĩ ra còn một mặt ngưu bức như vậy. Học viên bại hoại như thế, vì sao học viện lại chiêu lãm? Trong lòng Băng Hồn vô cùng nghi hoặc, ngay cả đạo sư cũng không nhận ra học viên, có thể nói là học viên cực phẩm rồi. - Ngươi đã vào trong tầm mắt của Hạ Chỉ Mộng đạo sư rồi, sợ là sau này không tiến vào phòng học một lần sẽ không xong đâu. Băng Hồn có chút hả hê, chung quy không ai nguyện ý thấy có người đặc biệt hơn rất nhiều so với chính mình. Nghệ Phong nhún vai ra vẻ không quan tâm nói: - Tùy thôi! Dù sao đi nữa bản thiếu gia tới học viện cũng không phải để học tập. Cùng lắm thì khai trừ, ách... Ta quên mất, hình như lần trước ta đã bị khai trừ rồi. Chẳng qua vẫn còn có thể tiến vào học viện Trạm Lam. Băng Hồn nghe được những lời này của Nghệ Phong không khỏi cảm thấy âu lo cho Hạ Chỉ Mộng. Hắn sợ rằng Hạ Chỉ Mộng sẽ không thu phục được con ngựa bất kham Nghệ Phong. - Đi thôi! Chúng ta cũng đi ra ngoài! Ly khai mấy tháng rồi, không biết bên ngoài thế nào! Nghệ Phong quay sang Băng Hồn nói. Vừa mới bước ra ngoài, Nghệ Phong nhất thời cảm giác dễ chịu hơn rất nhiều, trải qua một thời gian dài trong hoàn cảnh ác liệt dằn vặt, năng lực các phương diện của hắn đã đề thăng lên cao. Hiện giờ Nghệ Phong đã hiểu những lời nói của viện trưởng, cũng có chút suy nghĩ cảm tạ hắn. Lần sau có cơ hội nhất định Nghệ Phong sẽ phải đi vào thí luyện một phen, mặc kệ là tốc độ tu luyện hay kinh nghiệm đều có sự trợ giúp rất lớn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL Băng Hồn gật đầu sánh vai cùng Nghệ Phong đi ra học viện.