Mị Ảnh

Chương 692: Thiên Nghịch Vương Cấp



 
Nghệ Phong và Tần Y dắt tay tiến vào phòng khách, nhìn Thiên Nghịch lãnh ngạo như trước, biểu tình lãnh khốc làm cho đáy lòng Nghệ Phong phỉ báng một trận, trong đầu nhớ tới Băng Hồn, Nghệ Phong hoài nghi hai người này là huynh đệ.
Độ băng lãnh của Thiên Nghịch so với dĩ vãng càng nhiều hơn, khí tức trên người cũng dần dần tới gần sư tôn Lão ma đầu của hắn, Nghệ Phong dùng ngón chân nghĩ cũng biết thực lực của Thiên Nghịch nhất định có đề thăng lớn.
- Trở lại đế đô đã bao lâu rồi?
Nghệ Phong thấy Thiên Nghịch quay đầu nhìn về phía hắn, Nghệ Phong lên tiếng hỏi.
- Ba ngày!
Thiên Nghịch không có nói một lời vô ích.
Nghệ Phong trắng mắt nhìn hắn, có chút tức giận nói:
- Ngươi chạy đi bế quan, cứ điểm Sát Lâu ở đế đô đều đổ hết lên đầu ta, ngày hôm nay ngươi không cho ta một cái công đạo. Bản thiếu gia sẽ đuổi người của Sát Lâu ra khỏi phủ đệ.
- Tùy ý!
Thiên Nghịch không thèm để ý chút nào, ngồi xuống ghế trên, coi như không nghe Nghệ Phong nói.
Nghệ Phong thấy dáng dấp Thiên Nghịch như vậy, cứng như đá hầm cầu, đáy lòng mắng to, nhưng không làm gì được Thiên Nghịch.
Tần Y rất ít khi nhìn thấy dáng dấp kinh ngạc của Nghệ Phong, nàng thấy Nghệ Phong bị Thiên Nghịch nói nghẹn thành như vậy, khóe miệng cũng có chút tiếu ý. Thầm nghĩ quan hệ hai người này thật đúng là tuy hai mà một. Thiên Nghịch đem một cứ điểm Sát Lâu to như vậy nhét vào đế đô, hắn không nói một tiếng bỏ chạy đi bế quan, tuyệt không lo lắng. Mà Nghệ Phong bất đắc dĩ cũng chỉ có thể bắt đầu trợ giúp Thiên Nghịch để ý đến cứ điểm của Sát Lâu ở đế đô.
Hai người này cơ hồ có ăn ý, thậm chí không cần cố ý nói. Nếu như người khác, sao có thể đem thế lực của mình tùy ý giao cho người khác quản lý?
- Ngươi đã trở về, vậy tự đi quản lý Sát Lâu đi. Ta chỉ là muốn ngươi giúp ta bảo vệ phủ đệ, chứ không phải muốn giúp ngươi để ý Sát Lâu!
Nghệ Phong có chút bất mãn, tuy rằng hắn không quản lý Sát Lâu, thế nhưng tất cả đều là Tần Y tiếp nhận, Tần Y bận rộn, hắn còn không đau lòng chết mất sao.
Thiên Nghịch nhún nhún vai, Nghệ Phong vừa nhìn vẻ mặt của hắn liền biết hắn không nghe lọt vào tai, cơn tức trong lòng Nghệ Phong thẳng tắp xông ra. Đáy lòng đã hạ quyết tâm, nếu như Thiên Nghịch làm chưởng quỹ vung tay một lần nữa, hắn sẽ chỉ thị đệ tử Sát Lâu đi ám sát hoàng đế Trạm Lam.
- Được rồi, ngươi bế quan lâu như vậy. Thực lực đạt tới trình độ nào rồi?
Nghệ Phong có chút hiếu kỳ hỏi.
- Một tháng trước, may mắn tiến vào Vương Cấp!
Thiên Nghịch nhàn nhạt nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Khóe miệng Nghệ Phong hung hăng co quắp, hắn nhìn chằm chằm vào Thiên Nghịch, thấy biểu tình của Thiên Nghịch lãnh khốc như trước, hắn có ý nghĩ muốn đập chết tên kia. Nghệ Phong nguyên tưởng rằng hắn đã đủ thiên tài rồi, thế nhưng tên hỗn đản Thiên Nghịch này tu luyện thế nào đây? Nhất cử đã đột phá Vương Cấp!
Thiên Nghịch tựa hồ biết Nghệ Phong đang suy nghĩ cái gì, hắn nhàn nhạt nói:
- Nếu như mỗi ngày ngươi có bó lớn đan dược, thậm chí Mị Đan. Phối hợp sư tôn ngươi sử dụng cấm pháp đề thăng thực lực cho ngươi, khi đó sẽ nhanh hơn ta.
Nghệ Phong nghe Thiên Nghịch nói, hơi ngẩn người. Nhớ tới Lão ma đầu kinh khủng và giàu có, hơn nữa phối hợp với cấm pháp của Sát Lâu, lấy thiên phú của Thiên Nghịch, nếu như không đạt được Vương Cấp mới kỳ quái.
Chỉ là Lão ma đầu rất sủng ái Thiên Nghịch, để Nghệ Phong ước ao không thôi. Lão ma đầu này vì đề thăng thực lực của Thiên Nghịch mà bất chấp a!
Nghệ Phong nhớ tới Lão đầu tử, đáy lòng hắn càng thêm bất bình. Nếu như Nghệ Phong muốn hắn giúp mình đề thăng thực lực một lần, đây quả thực là nằm mộng. Hơn nữa Lão đầu tử còn có thể nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, giáo huấn nói: dựa vào chính mình đề thăng từng bước một, mới có thể có cơ sở vững chắc, sau này sẽ đi xa hơn.
Những lời này Nghệ Phong nghe không biết bao nhiêu lần, cũng bị hắn trọng tố kinh mạch ba lần. Nghệ Phong nghĩ vậy, đáy lòng cũng có chút bất bình, đều là sư tôn, vì sao kém lớn như vậy?
Nếu như Lão đầu tử không có thủ đoạn gì giúp Nghệ Phong đề thăng thực lực, đánh chết Nghệ Phong cũng không tin. Nếu như Lão đầu tử nguyện ý xuất thủ, sợ là đã sớm đạt được cảnh giới Vương Cấp rồi.
- Được rồi, sư tôn ngươi sử dụng cấm pháp giúp ngươi đề thăng, không có di chứng sao?
Tuy rằng đáy lòng Nghệ Phong phỉ báng Lão đầu tử, thế nhưng đối với những lời hắn nói vẫn có chút tin tưởng, người khác trợ giúp đề thăng, chung quy sẽ ảnh hưởng đến trình độ vững chắc của cơ sở.
- Sẽ không!
Thiên Nghịch nói ngắn gọn.
- Không?
Nghệ Phong cổ quái nhìn Thiên Nghịch, trong lòng cũng hơi có chút không tin.
- Ta và ta sư tôn công pháp một mạch tương thừa, sử dụng cấm pháp riêng của Sát Lâu, nên đề thăng cao tới đâu cũng sẽ không có di chứng. Sát Lâu mỗi đời truyền nhân đều là trải qua truyền thừa như vậy!
Nghệ Phong nghe Thiên Nghịch nói, hoài nghi trong lòng cũng đã biến mất. Giống như Tà Đế truyền thừa vậy, lúc đó chẳng phải cũng không lưu lại di chứng sao?
Nghệ Phong tin tưởng là thật, đồng thời cũng muốn nỗ lực chạy nước rút tiến vào Vương Cấp, Thiên Nghịch cũng đạt được Vương Cấp, hắn cũng không có thể hạ xuống quá xa. May mắn chính là, hồn lực đã đạt được Vương Cấp, tốc độ tu luyện đấu khí cũng tăng thêm gấp bội, tiến vào Vương Cấp cũng không phải vấn đề quá lớn.
- Được rồi! Hiện tại bước tiến của Thánh Âm Tông càng lúc càng lớn, thậm chí khiêu khích Sát Lâu!
Bỗng nhiên Thiên Nghịch nói.
Nghệ Phong nghe thế, liền minh bạch ý tứ của Thiên Nghịch, hắn lập tức cảm giác nhức đầu một chút. Đối với Yêu Hậu đầu bị vô nước kia, Nghệ Phong có thể tránh xa bao nhiêu thì chạy bấy nhiêu. Thế nhưng hết lần này tới lần khác, Yêu Hậu xinh đẹp kinh khủng kia lại là sư tôn của Thi Đại Nhi, không để đầu Thi Đại Nhi vô nước theo mới là lạ.
- Tình huống như thế nào?
Nghệ Phong xoa đầu nói.
- Mấy hôm trước nàng đánh hạ một môn phái nhỏ của Thánh Tông. Tuy rằng môn phái nhỏ kia không phải tổ chức lệ thuộc trực tiếp Sát Lâu, thế nhưng có chút liên lụy cùng Sát Lâu!
Thiên Nghịch nói.
- Phù!
Nghệ Phong thở nhẹ một hơi, cảm giác đau đầu sâu sắc, lá gan của Yêu Hậu này càng lúc càng lớn, địa vị của Sát Lâu ở trong Thánh Tông rất cao. Không phải những môn phái nhỏ bình thường trong Thánh Tông có thể so sánh, tuy rằng kém Thánh Âm Tông, thế nhưng cũng là thế lực lớn trên mặt bàn. Huống chi Lão ma đầu Huyết Sắc Tu La kia, càng không phải kẻ dễ chọc, thậm chí Nghệ Phong hoài nghi hắn tiến vào Tôn Cấp rồi. Lão ma đầu tại thời điểm còn Vương Cấp cũng dám đi ám sát Tôn Cấp, tới Tôn Cấp, còn có cái gì hắn không dám làm?
- Xử lý Sát Lâu như thế nào?
Nghệ Phong hít sâu một hơi, quay qua Thiên Nghịch nói.
- Đã bị ta đè xuống dưới, không có nói cho sư tôn ta và Trưởng lão hội biết.
Thiên Nghịch nhàn nhạt nói.
Nghệ Phong gật đầu, hắn biết Thiên Nghịch là nhìn quan hệ giữa hắn và Thi Đại Nhi, không muốn cùng Thánh Âm Tông khởi xướng xung đột. Nếu như Thánh Âm Tông và Sát Lâu tranh đấu, Thánh Tông lại sẽ nghiêng trời lệch đất.
- Chuyện này trước đừng cho sư tôn ngươi biết, ta sẽ gặp Thi Đại Nhi nói chuyện một chút!
Nghệ Phong nói.
Thiên Nghịch gật đầu, đối với quyết định này của Nghệ Phong cũng không bất ngờ:
- Chỉ là ta áp chế, có thể đè xuống hai lần, thế nhưng chung quy không thể làm mãi.
Thiên Nghịch lo lắng như vậy cũng làm cho Nghệ Phong bất đắc dĩ. Đáy lòng đối với Yêu Hậu cũng thập phần bất đắc dĩ, nữ nhân này yêu suốt ngày nằm mộng thống nhất Thánh Tông, Thánh Tông có hơn một nghìn năm chưa từng thống nhất, đây là nàng có thể thống nhất sao?
- Trước đè chuyện này xuống đã. Tuy đầu óc Yêu Hậu có chút vấn đề, thế nhưng cũng không phải kẻ ngu si, sẽ không trêu chọc Sát Lâu. Có thể nàng không biết môn phái nhỏ này là tổ chức ngoại vi của Sát Lâu!
Nghệ Phong nhàn nhạt nói.
Thiên Nghịch nghe Nghệ Phong cư nhiên dám mắng đầu óc Yêu Hậu có chuyện, nhớ tới thủ đoạn của yêu Hậu, hắn không khỏi liếc mắt nhìn nhiều Nghệ Phong một chút, đáy lòng nghĩ không biết nghe được đánh giá của Nghệ Phong, nàng sẽ có phản ứng gì.
- Có thể!
Thiên Nghịch gọn gàng dứt khoát.
Nghệ Phong thầm nghĩ có cơ hội nhất định phải đi tìm Thi Đại Nhi, chỉ có tiểu ma nữ này ở trước mặt Yêu Hậu mới có quyền lên tiếng. Chỉ là Nghệ Phong lo lắng chính là tiểu ma nữ bị Yêu Hậu tẩy não, hầu như mỗi đời Thánh Âm Tông tông chủ đều lấy thống nhất Thánh Tông làm nhiệm vụ của mình.
- Được rồi! Thiên Nghịch, ngươi giúp ta làm một chuyện!