Mị Ảnh

Chương 709: Gia tộc Lâm Lang



 
Nghệ Phong đứng ở trước Phệ Châu, hắn đã quên mình thi triển Nhiếp Hồn Thuật bao nhiêu lần, nhưng không một lần nào ngoại lệ, tất cả đều là thất bại. Nghệ Phong gần như có thể tưởng tượng tình trạng thiên địa khác lạ bên ngoài bạo nổ khủng khiếp tới mức nào. Bên ngoài hẳn là đã loạn cả lên rồi.
Tuy nhiên có lão đầu tử trấn giữ cửa động, Nghệ Phong cũng không lo lắng. Hắn tập trung ánh mắt trên Phệ Châu. Hắn đã luân phiên thi triển Nhiếp Hồn Thuật, bạo động càng ngày càng mạnh lớn. Linh khí thúc đẩy khiến Nghệ Phong khó có thể đứng vững. Nghệ Phong cố gắng ổn định thân thể. Phệ Châu khủng khiếp như thế, hắn làm sao có thể tiếp cận được.
Chẳng qua, năng lượng băng hàn trong cơ thể vẫn không ngừng bạo động trong Phệ Châu. Với một mức độ tiêu tán khủng bố, Nghệ Phong thậm chí phát hiện đấu khí bị đóng băng trong cơ thể mình cũng có phần rục rịch.
Nghệ Phong hít một hơi thật sâu, không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ đối với vận khí của mình. Hơn trăm lần Nhiếp Hồn Thuật lại không có một lần nào thành công. Nghệ Phong đã vận chuyển Lăng Thần Quyết tới cực hạn. Điều khiến Nghệ Phong kinh ngạc chính là, năng lượng nồng hậu bên trong sơn động lại mơ hồ bị hắn hút vào.
Nghệ Phong ngẩn ra, lập tức trong lòng mừng rỡ. Tốc độ vận chuyển Lăng Thần Quyết lại gia tốc. Mặc dù tốc độ như vậy đã vượt qua phạm vi năng lực của Nghệ Phong, kinh mạch đau đớn, nóng lên từng đợt. Nhưng Nghệ Phong cũng mặc kệ không để ý nhiều tới như vậy. Chỉ cần có thể hút được linh khí bên ngoài cơ thể, xác xuất thành công của hắn sẽ tăng thêm với cấp số nhân.
Nghệ Phong nhìn Yêu Ngọc đang xoay tròn phía trên không gian, nhớ tới lúc trước khi Yêu Ngọc ở trong đan điền của hắn điên cuồng cắn nuốt năng lượng, Lăng Thần Quyết cũng điên cuồng hút năng lượng bên ngoài bổ sung vào, mới có thể bảo vệ được mạng của hắn. Nghệ Phong đột nhiên phát hiện Lăng Thần Quyết có rất nhiều tiềm lực, có thể cướp đồ ăn ngay trước mặt Phệ Châu. Không thể nói là có một không hai, nhưng ít nhất ngoài Lăng Thần Quyết ra, Nghệ Phong cũng chưa từng thấy qua.
Lăng Thần Quyết vận chuyển tới cực hạn, tuy rằng khiến kinh mạch của Nghệ Phong bị đau đớn như kim châm, nhưng đồng dạng linh khí bên ngoài cũng bắt đầu chậm rãi tiến vào trong cơ thể Nghệ Phong. Mặc dù không nhiều lắm, nhưng phát hiện như vậy đã khiến Nghệ Phong mừng rỡ như điên.
Nghệ Phong không ngừng đột phá tốc độ cực hạn của Lăng Thần Quyết. Hắn đã bất chấp khả năng chứa năng lượng của kinh mạch, cố gắng chịu đựng đau đớn, sắc mặt có chút trắng bệch, vẫn không ngừng thi triển Nhiếp Hồn Thuật với Phệ Châu.
Năng lượng băng hàn đã càng ngày càng ít. Nghệ Phong tin tưởng không bao lâu nữa sẽ biến mất không còn một mảnh. Sợ là đến lúc đó có thể sẽ đến lượt đấu khí của bản thân hắn. Đấu khí của Tướng Cấp, ở trước mặt Phệ Châu thật sự không đủ nhìn.
Nghệ Phong nghĩ vậy, cắn răng một cái, lại đột phá tốc độ cực hạn của Lăng Thần Quyết.
Ầm...
Gần như chỉ trong nháy mắt, bình cảnh vẫn không có đột phá được, đã bị đột phá, tấn giai bát giai. Nghệ Phong thoáng ngẩn người, lập tức mừng rỡ như điên. Tất nhiên, Nghệ Phong biết, thời điểm tấn giai, sức hấp thu linh khí bên ngoài đạt tới mức lớn nhất.
Cho dù Phệ Châu dây dưa khắp nơi, Nghệ Phong cũng cảm giác được linh khí giống như thực chất kia đang rót vào trong cơ thể hắn. Nghệ Phong thật sự không ngờ được thời điểm tấn giai, sức hấp thu linh khí thật lớn này, có thể ngăn cản được sự cắn nuốt của Phệ Châu.
Thậm chí Nghệ Phong lại nghĩ, vậy có phải đại biểu về sau khi thu phục Phệ Châu, chờ khi tấn giai hãy đến thu phục hay không?
Tuy nhiên Nghệ Phong cũng cũng chỉ có thể suy nghĩ như vậy. Chuyện tấn giai đâu phải chuyện có thể khống chế được. Nếu không phải hắn giống như không muốn sống đột phá tốc độ vận chuyển cực hạn của Lăng Thần Quyết, cho dù hắn đạt tới thất giai đỉnh phong cũng sẽ không đúng lúc tấn giai như vậy.
Nghệ Phong cũng thật sự không ngờ được, thời điểm tấn giai, lại có thể làm mất đi hiệu lực cắn nuốt của Phệ Châu. Dường như thân thể con người chính là một Phệ Châu, có thể hấp thu linh khí ở xung quanh vào cơ thể. Sợ là nhân loại cũng chỉ có giờ phút này mới có thể áp chế được Phệ Châu.
Nghệ Phong sẽ không bỏ qua cơ hội này. Với linh khí dày đặc xung quanh, việc hắn tấn giai căn bản sẽ không kéo dài được bao lâu. Lúc này hắn đã không còn sợ hãi. Hắn tiến về phía trước thêm vài bước, nhanh chóng tiếp cận tới bên cạnh Phệ Châu.
Khi linh khí khổng lồ dũng mãnh vào trong cơ thể, năng lượng băng hàn đã biến mất không còn một mảnh. Nghệ Phong khống chế được hồn lực tạo thành Nhiếp Hồn Thuật, giống như không muốn sống thi triển Nhiếp Hồn Thuật.
Cho dù lúc này Phệ Châu ở ngay trước mặt Nghệ Phong, nhưng Nghệ Phong liên tục thi triển mấy lần vẫn thất bại.
Bị Nghệ Phong kích thích như thế, khiến Phệ Châu càng bạo động. Linh khí khủng khiếp không ngừng cuồn cuộn, giống như sóng thần.
Lúc này Nghệ Phong đã không có tâm tình chú ý tới bên ngoài. Hắn vẫn không ngừng thi triển Nhiếp Hồn Thuật, chẳng qua vẫn là vô số lần thất bại.
Nghệ Phong cảm nhận được năng lượng trong cơ thể hắn nhanh chóng muốn bão hòa. Nghệ Phong cũng không nhịn được cảm thấy lo lắng. Không có tình huống tấn giai đặc biệt này, hắn ở Phệ Châu trước mặt cũng chỉ có tự tìm cái chết.
Nghệ Phong hít một hơi thật sâu, ổn định tâm tình của mình, lại thi triển Nhiếp Hồn Thuật.
Lại thất bại, năng lượng trong cơ thể Nghệ Phong cũng đạt tới bão hòa. Năng lượng điên cuồng tiến vào trong cơ thể hắn cũng đột nhiên dừng lại.
Chỉ một lát sau, Nghệ Phong liền phát hiện năng lượng trong cơ thể hắn giống như thủy triều dũng mãnh tiến ra bên ngoài, trong nháy mắt ngắn ngủn đã tan mất hơn một nửa.
Nghệ Phong thấy tình hình như vậy, vô cùng kinh hãi, rốt cuộc hắn bất chấp tất cả, thi triển Lăng Thần Quyết đến mức tận cùng, hắn đã chỉ còn một cơ hội thi triển này nữa.
Nghệ Phong tập trung tinh thần, dường như không muốn sống dùng tất cả hồn lực dũng mãnh đánh về phía Phệ Châu.
Ngay khi Nghệ Phong làm xong tất cả điều này, đấu khí trong cơ thể hắn lại hao mòn hơn phân nửa, sợ là không cần tới vài giây, có thể toàn bộ sẽ bị cắn nuốt sạch sẽ.
Khi Nghệ Phong dùng hết hồn lực toàn thân thi triển Nhiếp Hồn Thuật xong, hắn cũng ngồi phịch ở trên mặt đất, nhắm mắt lại chờ đợi kết quả. Khóe miệng cong lên có chút bất đắc dĩ: sống chết có số!
Đây là lần hắn thi triển hoàn mỹ nhất, cũng là Nhiếp Hồn Thuật mạnh nhất. Nếu lần này không thể thành công, vậy đã nói lên hắn quả thật rất vô duyên với Phệ Châu.
... Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Một lát sau, hai bóng người đang bay nhanh tới xuất hiện trong không trung trước mặt Thiên Nghịch. Chẳng qua nhìn họ cũng đứng ở trong không gian, lại không có một chút khí tức giống như Liễu Nhiên. Một đám cũng dừng lại.
Hai Nhiếp Hồn Sư thất tinh nhìn Liễu Nhiên. Trong mắt đầy vẻ phòng bị. Nhân vật có thể dễ dàng đứng ở trong không gian như vậy, chắc chắn cùng một cấp bậc với bọn họ. Đối với cường giả như vậy, không ai nguyện ý trêu chọc. Quan trọng nhất, bọn họ không cảm giác được khí tức của Liễu Nhiên. Điều này chỉ có thể nói lên một vấn đề, đó là người đứng trước mặt mạnh hơn so với bọn họ.
- Các hạ là người phương nào?
Một Nhiếp Hồn Sư trầm giọng hỏi.
Liễu Nhiên không trả lời, mà thản nhiên nói:
- Các ngươi quay trở về đi! Giờ phút này, nơi này chính là cấm địa của ta.
Ánh mắt hai Nhiếp Hồn Sư nhất thời cứng lại, tuy nhiên giọng điệu vẫn cực kỳ nhẹ nhàng nói:
- Có phải các hạ đang nói đùa phải không? Dãy núi này vốn là vật vô chủ. Sao tự nhiên lại thành cấm địa của ngươi?
Liễu Nhiên thản nhiên nói:
- Bởi vì ta nói vậy! Nên nó chính là vậy!
Thiên Nghịch nghe Liễu Nhiên nói xong, không nhịn được há hốc miệng, rốt cục hắn hiểu được vì sao Nghệ Phong bá đạo như vậy. Nghệ Phong so với Liễu Nhiên vẫn còn kém xa, Trước mặt hai Nhiếp Hồn Sư thất tinh, lại nói những lời không chút lưu tình như thế này, sợ là bất kỳ ai cũng không dám làm? Nhưng người biến thái trước mặt...
- Giọng điệu của các hạ thật lớn. Không biết tục danh của các hạ là gì? Các hạ vẫn người đầu tiên dám ngạo mạn như vậy trước mặt gia tộc Lâm Lang!
Một người Nhiếp Hồn Sư hừ một tiếng nói nói.
- Các ngươi là gia tộc Lâm Lang?
Lúc này Liễu Nhiên mới quay đầu nghiêm túc thoáng nhìn về phía hai Nhiếp Hồn Sư.
- Đúng vậy!
Trong mắt hai người đầy vẻ tự hào. Trong ánh mắt nhìn Liễu Nhiên cũng có phần cảnh cáo! Cho dù là Tôn giai, cũng không dám trêu chọc vào quái vật lớn này!