Mị Ảnh

Chương 762: Bạo loạn



 
Sắc mặt hoàng đế Trạm Lam âm trầm bất định, ánh mắt đầy sát ý nhìn Nghệ Phong. Nghệ Phong không thèm để ý vẫn ngồi bình thản, tùy ý để ánh mắt của hoàng đế Trạm Lam đâm vào người mình.
- Hừ!
Hoàng đế Trạm Lam hừ một tiếng, mặc dù tận đáy lòng muốn lăng trì Nghệ Phong thành vạn miếng, thế nhưng đồng dạng cũng cố kỵ cơ nghiệp của tổ tông. Trong lòng hoàng đế Trạm Lam thoáng do dự, nếu cho qua chuyện này há chẳng phải là quá dễ dàng.
Hoàng đế Trạm Lam lại đưa ánh mắt nhìn về phía ba hoàng tử, trước kia khi nghe được Tam hoàng tử và Nghệ Phong hợp tác, hắn cũng không có phản cảm quá lớn, thế nhưng lúc này lại hận không thể đồng thời trừng trị Tam hoàng tử.
Tam hoàng tử thấy ánh mắt của hoàng đế Trạm Lam, trong lòng hắn cũng có chút run rẩy, hắn chưa từng thấy hoàng đế Trạm Lam nhìn bọn hắn với ánh mắt sắc bén như vậy bao giờ. Trước kia mặc kệ hắn và tam vị đại ca hành động quá trớn như thế nào, dù sao cũng là huyết mạch của hoàng đế Trạm Lam, hoàng đế vẫn phải một mắt nhắm một mắt mở. Thế nhưng lúc này hoàng đế lại hoàn toàn không che giấu sát ý trong mắt.
Tam hoàng tử mơ hồ có chút hiểu ra, Nghệ Phong nhất định đã làm chuyện gì khiến hoàng đế Trạm Lam không thể chịu được, cho nên hắn cũng bị liên lụy.
- Hai người các ngươi tiến lên!
Hoàng đế Trạm Lam bỗng nhiên quay sang nói với hai vị hoàng tử, gạt Tam hoàng tử ra ngoài. Hắn cúi đầu nhặt ngọc tỷ trên mặt đất.
Hai vị hoàng tử thấy hoàng đế Trạm Lam làm như vậy, cố gắng kiềm chế biểu tình mừng rỡ của mình, từng bước run rẩy tiến về phía ngôi vị hoàng đế.
Hoàng đế Trạm Lam đưa mắt nhìn hai vị hoàng tử, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người đại hoàng tử. Tôn lão thấy hoàng đế Trạm Lam làm như vậy, trong đáy lòng cũng mơ hồ có chút minh bạch. Hắn không khỏi nhớ tới câu nói của Tần Y, bất giác cười khổ. Hi vọng con quái vật Tần gia trang sẽ không vì một câu nói của Tần Y mà thật sự xích mích với hoàng thất.
Tôn lão không khỏi có chút đồng tình nhìn Tam hoàng tử, nếu không phải Nghệ Phong gây ra mọi chuyện, khả năng lớn nhất ngôi vị hoàng đế có thể rơi vào trong tay hắn. Thế nhưng cho dù lúc này hoàng đế Trạm Lam không dám giết Nghệ Phong, thế nhưng cũng tuyệt đối không để ngôi vị hoàng đế cho Tam hoàng tử.
Tam hoàng tử đồng dạng mơ hồ biết suy nghĩ của phụ hoàng hắn, hắn thở dài, tay len lén thò vào trong lòng. Rất nhanh, trong cung điện rộng lớn lay động một mùi hương nhàn nhạt.
Mùi hương cũng không quá nồng, trong cung điện ngoại trừ Nghệ Phong rất quen thuộc với mùi hương này, căn bản cũng không ai phát giác ra.
- Phụ hoàng!
Hai vị hoàng tử đi tới bên cạnh hoàng đế Trạm Lam, khom người quỳ rạp xuống dưới gối hắn.
- Đứng lên đi!
Hoàng đế Trạm Lam càng có vẻ vô lực, hắn bình tĩnh liếc nhìn hai người, cầm ngọc tỷ trong tay lên:
- Long Minh, ta để...
Hoàng đế Trạm Lam còn chưa nói xong, trong lỗ mũi và con mắt hắn đã chảy xuống từng dòng máu đỏ tươi. Đại hoàng tử nhìn thấy hoàng đế Trạm Lam truyền ngôi vị hoàng đế cho mình, thế nhưng màn bất ngờ này khiến hắn hoảng hốt, hắn vội vàng ôm lấy hoàng đế Trạm Lam sắp ngã xuống, gấp giọng hô:
- Phụ hoàng!
Thế nhưng lúc này huyết dịch trong thất khổng của hoàng đế Trạm Lam giống như dòng nước, không ngừng dũng mãnh tuôn ra.
Tôn lão thấy thế cũng kinh hãi, hắn phi thân đến bên cạnh hoàng đế Trạm Lam, đưa tay sờ lên người hoàng đế Trạm Lam, muốn điều tra tình huống thân thể hắn.
- Long Minh, ngươi thật to gan! Người đâu, bắt những tên loạn thần tặc tử này lại cho ta!
Tam hoàng tử nhìn thấy màn này, sắc mặt trở nên khó coi, toàn thân nổi giận dị thường, hắn quay ra bên ngoài hô lớn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Đại hoàng tử vừa kêu xong, toàn bộ thị vệ bên ngoài tuôn vào, nhìn thấy màn này khiến bọn họ kinh ngạc không thôi, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.
Ba người đứng bên cạnh long ỷ, trong tay bọn họ còn có hoàng đế Trạm Lam chảy máu mà chết, dáng dấp của hoàng đế Trạm Lam vừa nhìn đã biết là không phải tử vong bình thường. Bọn họ quay đầu nhìn về phía Tam hoàng tử đang nổi giận dị thường, đồng thời nhìn đại hoàng tử đang sờ tay trên ngọc tỷ. Bọn họ mơ hồ suy đoán đến một loại khả năng.
- Bắt ba tên loạn thần tặc tử hành thích vua lại cho ta!
Tam hoàng tử nổi giận, càng chứng minh suy đoán của bọn họ, tất cả đều kinh hãi chạy về phía ba vị hoàng tử.
Tôn lão nhìn vẻ kinh ngạc trong ánh mắt của những thị vệ vừa tiến đến, hắn biết ba người bọn họ có nhảy xuống Hòang Hà cũng không tẩy rửa hết được tội đồ này. Bởi vì lúc này bọn họ cách hoàng đế Trạm Lam gần nhất, tay của đại hoàng tử lại đang chạm vào ngọc tỷ trong tay hoàng đế Trạm Lam. Mà thảm trạng của hoàng đế Trạm Lam, vừa nhìn đã biết là bị người khác tàn sát.
Tôn lão nhìn Tam hoàng tử đang gào thét không thôi, hắn cười ha ha nói:
- Hay hay! Thủ đoạn hay lắm!
Đại hoàng tử tựa hồ cũng hiểu ra, hắn nhìn những thị vệ đang lao tới, trong mắt cũng kinh hãi không thôi, không dám tin nhìn Tam hoàng tử, hắn không phải kẻ ngu si, mơ hồ hiểu được quan hệ trong đó. Thế nhưng hắn không sao nghĩ ra, vì sao khi phụ hoàng vừa định truyền ngôi vị hoàng đế lại cho hắn, thất khiếu lại chảy máu mà chết. Ban đầu không có người nào tiếp xúc với hoàng đế Trạm Lam.
- Đi!
Tôn lão quay sang đại hoàng tử quát lớn, đấu khí trong cơ thể tăng vọt, lao tới hướng những thị vệ, những thị vệ này trong nháy mắt đã bị đánh chết. Tôn lão phản kháng, càng chứng thực tội danh của bọn họ.
- Bắt những tên loạn thần tặc tử này lại!
Thị vệ xông vào trong cung điện càng lúc càng nhiều, mặc dù biết trước mặt có một Tôn cấp cao thủ, thế nhưng không có người nào lui về phía sau, tất cả liều mang lao về phía ba người Tôn lão.
Tôn lão cười khổ không thôi, liếc mắt nhìn Nghệ Phong đứng bên cạnh sắc mặt bình tĩnh dị thường, hắn thở dài một hơi, thế nhưng chỉ có thể dùng thực lực cường đại đẩy lui từng đội binh sĩ.
Tôn lão biết rất rõ, lúc này hắn chỉ có thể phản kháng, màn vừa rồi, khiến tất cả mọi người cho rằng ba người bọn hắn đã hành thích vua. Hắn không hy vọng xa vời có thể giải thích rõ ràng, huống chi nếu bọn họ thúc thủ chịu trói, Nghệ Phong và Tam hoàng tử còn có thể cho bọn hắn cơ hội giải thích sao?
- Đi!
Tôn lão kéo đại hoàng tử đã bị hù dọa đến ngây người, đưa tay bức lui từng đám binh sĩ, mang theo đại hoàng tử bay lên. Đồng thời, Tôn lão cũng không quên lấy ngọc tỷ trong tay hoàng đế Trạm Lam.
Màn này càng khiến đám thị vệ nổi giận dị thường, điên cuồng lao về phía Tôn lão.
Tôn lão hiển nhiên không có ý tứ tranh đấu với những người này, hắn bay lên trời, bàn tay vung lên phía trên, nóc đỉnh cung điện được mở ra, lộ ra một cái động lớn, sau đó hắn và đại hoàng tử chui vào trong đó, biến mất không thấy.
Tôn lão rời đi, khiến đám thị vệ cũng không biết làm thế nào. Mặc dù có một hai Vương cấp bay vút lên không trung đuổi theo, thế nhưng bọn họ đâu phải đối thủ của Tôn cấp.
Chỉ có điều, cho dù là thực lực của Tôn lão Tôn cấp, cũng không dám mạo hiểm cứu cả hai đại hoàng tử. Dù sao ở cấm địa hoàng cung, thực lực của hắn dù mạnh, nếu mang theo hai người, cũng sẽ suy giảm rất lớn.
Nhị hoàng tử lưu lại rất nhanh đã bị thị vệ trói lại, áp giải tới trước mặt Tam hoàng tử.
- Hừ!
Tam hoàng tử không chút nghĩ ngợi, lấy binh khí từ trong tay thị vệ, dưới ánh mắt kinh ngạc của nhị hoàng tử, một đao bổ xuống đầu nhị hoàng tử.
Mặc dù có một số thị vệ biết rõ như vậy là không hợp quy củ, thế nhưng không ai dám có dị nghị nào khác.
- Người đâu! Truyền lệnh của ta, đi tịch biên nhà của những tên loạn thần tặc tử này lại, còn nữa, hạ lệnh truy sát, người lấy được đầu loạn thần tặc tử, phần thưởng trăm vạn kim tệ, phong công tước!
Tam hoàng tử quát lớn.
- Rõ!
Nghệ Phong nhìn nhị hoàng tử chết thảm trên mặt đất, lại nhìn hoàng đế Trạm Lam đồng dạng cũng chết thảm. Trong lòng cũng có chút hoảng hốt, sinh ra trong nhà đế vương, đã định trước là một loạt bi kịch.
Nhìn thi thể của hoàng đế Trạm Lam, nhớ tới một hoàng đế uy nghiêm của quốc gia năm nào, thế nhưng bây giờ lại chết thê thảm như vậy, Nghệ Phong không khỏi có chút thổn thức.
Nghệ Phong hít sâu một hơi, cố gắng xua đuổi suy nghĩ trong đầu, quay sang nói với tam hoàng tử :
- Đi giải quyết thế lực tàn dư của đám loạn thần tặc tử này thôi.