- Tiêu Diêu ca ca, thật đẹp! Linh Nhi nhìn thành trì cao chót vót như chìm vào trong mây phía trước mặt, không nhịn được cái miệng nhỏ nhắn của nàng mở ra cảm thán nói, con ngươi linh động cũng có chút đờ đẫn. Linh Nhi giống như biết đau lòng cho Tử Âm, trên đường đi chỉ muốn Nghệ Phong ôm. Cho dù lấy thực lực của Nghệ Phong, ôm Linh Nhi đi xa như vậy, cũng cảm giác có chút tê dại. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL Nghệ Phong nhìn thành trì phía trước, tọa lạc trên đỉnh một ngọn núi cao. Cho dù Nghệ Phong vừa mới đi đến dưới chân núi, vẫn có thể cảm giác được sự hùng vĩ và to lớn của nó. Thành trì giống như gắn liền với bầu trời, cao cao tại thượng! Tòa thành trì này cũng không sang trọng bằng Đế Đô, nhưng lại có phong cách cổ xưa khí thế. Đặc biệt thành lũy giống như xây dựng cắm thẳng lên trời, khiến người ta cực kỳ chấn động. - Rốt cục tới! Nghệ Phong thở dài một hơi thật sâu. Sau khi liên tục chạy không ngừng hơn một tháng, ngoài Linh Nhi ra tất cả mọi người có phần mỏi mệt. Liễu Mộng Nhiên cũng bị thành trì trước mặt khiến hồn phi phách lạc. Thành trì tọa lạc trên đỉnh núi, liếc mắt nhìn lại một cái, chung quy có thể khiến người ta cảm giác đã tiếp cận thiên địa vô cùng gần. Từng có người đồn đại, tòa thành trì này là do đại đế nhiệm kỳ đầu của đế quốc Trạm Lam, đã hao phí vô sô kim tệ, một Quân cấp, hơn mười Tôn cấp, cùng với sự cố gắng của vô số người, sau đó đã hao phí năm năm mới xây dựng xong tòa thành trì này. Nghệ Phong không thể tưởng tượng, một Quân cấp và hơn mười cái Tôn cấp là khái niệm gì. Đế quốc Trạm Lam hiện tại, cho dù toàn bộ quốc lực cũng tìm không thấy nhiều cường giả như vậy. Có thể thấy được việc xây dựng tòa thành trì đứng ở trên đỉnh núi khó khăn đến mức nào. Tuy nhiên cũng bởi vì nhiều cường giả như vậy cùng động thủ, nơi này cũng được gọi là thành trì đồ sộ nhất khiến đế quốc Trạm Lam chấn động. Đồng thời bởi vì linh khí bên trong tòa thành trì này cực kỳ nồng hậu, chẳng bao lâu sau, nơi này vẫn là đất phong mà quý tộc đều hướng tới. Chẳng qua sau lại bởi vì một vài nguyên nhân, khiến thành trì này nhạt đi trong tầm mắt của quý tộc. Tòa thành trì có thành lũy chấn động, đã có một cái tên thanh tú - Tĩnh Hinh Thành! Theo truyền thuyết đây là nơi hẹn hò của đại đế Trạm Lam và ái phi hắn cưng chiều nhất, là tẩm cung bên ngoài hoàng cung. - Thiếu gia! Chúng ta đi lên thôi! Liễu Mộng Nhiên nhìn Nghệ Phong nói, nhìn cầu thang bằng đá đi thông lên thành trì, nàng thầm nghĩ đến thành trì sớm một chút để nghỉ ngơi. Nghệ Phong gật đầu, ôm Linh Nhi không an phận ở trên người Nghệ Phong, đi về phía trên núi. Trên đường đi Liễu Lão thấy đám người Nghệ Phong lộ vẻ cao hứng, cuối cùng hắn mở miệng nói: - Ngươi biết Tĩnh Hinh Thành có hai tên gọi khác nhau hay không? Nghệ Phong kinh ngạc liếc mắt nhìn Liễu Lão một cái, gật đầu nói: - Trước kia khi còn ở sư môn, ta đã từng nghe trưởng bối nói qua, hiện tại Tĩnh Hinh Thành được gọi là Sát Lục Chi Thành, cũng gọi là Tội Ác Chi Thành! Liễu Lão kinh ngạc liếc mắt nhìn Nghệ Phong một cái. Ban đầu hắn còn tưởng rằng Nghệ Phong không biết, cho nên mới dẫn bọn họ đến tòa thành trì này. Khi Liễu Lão vừa mới nghe Liễu Mộng Nhiên nói đến tòa thành trì này, đã nghĩ tới cảnh tượng ở đây năm đó. Mặc dù hắn không xem trọng việc Nghệ Phong tới nơi này, nhưng nhìn vẻ mặt cao hứng của Liễu Mộng Nhiên, khiến hắn đành nuốt tất cả những lời khuyên can trở vào. Chỉ cần tiểu thư của bọn họ phân phó, vậy hắn sẽ ủng hộ vô điều kiện. - Nhưng ngươi hiểu được hàm nghĩa của hai tên này hay không? Nghệ Phong thoáng giật mình nói: - Thỉnh Liễu Lão giải thích! Liễu Lão nghe Nghệ Phong nói ra mấy chữ này, bắt đầu vốn tưởng rằng Nghệ Phong biết chuyện của Tội Ác Chi Thành ngày xưa. Nhưng thật sự không ngờ Nghệ Phong chỉ mới nghe qua cái tên mà thôi. - Tĩnh Hinh Thành từng là đất phong mà bất kỳ một quý tộc nào cũng đều muốn có được. Thậm chí đại đế của đế quốc Trạm Lam cũng xem nơi này là tẩm cung bên ngoài cung. Nhưng từ mấy trăm năm trước tất cả những điều này đã bắt đầu thay đổi. Sau này, tuy rằng Tội Ác Chi Thành cũng thuộc quyền quản lý của hoàng thất Trạm Lam, nhưng lại dần dần bị quên lãng. Thỉnh thoảng có thành chủ được phái đến, nhưng làm chưa tới một tháng, không phải chết bất đắc kỳ tử, cũng là dẹp đường hồi phủ. Liễu Lão thản nhiên nói. Nghệ Phong sửng sốt, ngay lập tức kinh ngạc hỏi: - Vì sao vậy? - Mấy trăm năm trước, hoàng đế của đế quốc Trạm Lam cướp đoạt nữ nhân của một độc sư, giam cầm nàng ở trong Tĩnh Hinh Thành. Trước tình hình như vậy, độc sư tức giận thi triển độc thuật huyết tẩy toàn bộ thành trì, trả thù hoàng đế Trạm Lam. Ngày đó, thi thể nằm rải rác khắp thành trì, máu chảy thành sông. Toàn bộ Tĩnh Hinh Thành không còn một người sống sót. Nếu không phải lúc đó hoàng đế Trạm Lam không ở trong Tĩnh Hinh Thành nên may mắn tránh được một kiếp nạn này, chỉ sợ cũng sẽ chết trong tay độc sư. Cũng là vì độc sư tàn nhẫn như vậy, cùng với sự khủng khiếp của độc sư, hoàn toàn chấn động và dọa tới cường giả đại lục này. Dù sao lúc ấy ở trong Tĩnh Hinh Thành có hai Tôn cấp, nhưng lại bị giết chết bằng thuốc độc! Bởi vì hắn, độc sư đại lục trở thành chuột chạy qua đường. Mỗi người đều bị chém đầu. Cho dù là hiện tại đã trải qua trăm năm, độc sư đại lục cũng không dám thể hiện thân phận của mình. Liễu Lão nhìn Nghệ Phong nói. Nghệ Phong ngẩn ra, thật sự không ngờ được nguyên nhân độc sư có tiếng xấu lại phát sinh ở tòa thành trì này. - Chẳng lẽ bởi vì điều này, nên Tĩnh Hinh Thành mới bị hoàng thất Trạm Lam dần dần lãng quên? Nghệ Phong nghi hoặc hỏi. Liễu Lão gật đầu nói: - Đây là một nguyên nhân lớn nhất. Bởi vì sau trăm năm, bởi vì độc thuật, căn bản con người không thể sinh sống. Cho tới bây giờ, vẫn còn lưu lại một ít độc thuật lúc trước. Nghệ Phong chấn động đến mức líu lưỡi không nói nên lời, thầm nghĩ độc sư này thật sự là quá mạnh mẽ. Hạ độc từ mấy trăm năm trước, đến bây giờ vẫn còn sót lại, có thể thấy được hắn khủng khiếp tới mức nào. Khó trách được hắn có thể khiến đại lục khủng hoảng. Hắn nghĩ hẳn là độc sư này có thể sánh ngang với cường giả Quân cấp. - Nhưng cái đó và cái tên Tội Ác Chi Thành có liên hệ gì? Nghệ Phong nghi hoặc hỏi. - Bởi vì lúc trước có quá nhiều người chết. Người bình thường căn bản không dám tới tòa thành trì này. Lâu dần, người dám tới bên trong tòa thành trì này chính là những tội phạm đã giết chóc vô số người. Ngươi thử tưởng tượng, những võ giả xem mạng người như cỏ rác tiến vào thành trì này. Vậy tình cảnh nơi này sẽ là như thế nào? Liễu Lão nói. Nghệ Phong thoáng nhíu mày, dường như hiểu được một chút. Thật ra, một hai ma đầu thì không có gì đáng nói, nhưng vô số ma đầu tập hợp ở tòa thành trì này, bọn họ lại vốn là những người không chịu an phận, đụng vào nhau còn chưa đánh tới nghiêng trời thì cũng là một lời không hợp bắt đầu động đao động thương. - Còn có một nguyên nhân khác là, một vài tội phạm sau khi giết người, tránh cũng không thể tránh được, chỉ có thể trốn đến Tội Ác Chi Thành. Ở Tội Ác Chi Thành có quy củ bất thành văn, chính là chỉ cần đến Tội Ác Chi Thành, vậy quan gia sẽ buông tha cho truy sát, để mặc hắn ở trong Tội Ác Chi Thành tự sinh tự diệt. Cũng vì như thế, người hội tụ ở Tội Ác Chi Thành càng ngày càng nhiều, hơn nữa đều là loại đạo tặc có cấp bậc này mạnh mẽ. Liễu Lão giải thích. Nghệ Phong lại hít một hơi thật sâu, thật sự không ngờ được Tội Ác Chi Thành còn có quy củ như vậy. Liễu Lão nói tới này, dường như chợt nhớ về một vài kỷ niệm, hắn thản nhiên nói: - Hơn mười năm trước, ta đã đi theo thiếu gia tới nơi này một lần. Sâu trong lòng, ta cảm nhận được ở nơi này đã mất đi nhân tính. Ở nơi này, dường như giết choc là điều duy nhất mà bọn họ theo đuổi. Nghệ Phong không rõ tại sao Liễu Lão đột nhiên lại lộ ra một thiếu gia, nhưng hắn vẫn biết điều này không nên hỏi. - Ta làm chủ nhân của Tĩnh Hinh Thành, chẳng phải là sẽ làm rất khó khăn sao? Nghệ Phong cười khổ một tiếng nói. Liễu Lão lắc đầu, thản nhiên nói: - Nếu ngươi lựa chọn nơi này, vậy sẽ vì lựa chọn này mà trả giá một chút. Không cầu ngươi có thể áp chế mọi người, nhưng ít nhất phải khiến cho không ai dám trêu trên ngươi. Chỉ như vậy có thể khiến đám người tiểu thư yên ổn đứng ở tòa thành trì này. Nghệ Phong thoáng gật đầu: - Liễu Lão yên tâm, ta ngược lại muốn xem kẻ nào không có mắt.