Liễu Mộng Nhiên toàn thân mặc áo trắng, dáng vẻ phía ngoài có phân mềm mại lả lướt vô cùng uyển chuyển, lẳng lặng đứng ở một nơi, tản ra phong tình vạn chủng. So với trước kia, lúc này Liễu Mộng Nhiên càng thêm mị hoặc. Mặc dù Liễu Mộng Nhiên có vẻ càng thêm chín chắn dụ hoặc, nhưng vẻ nhu thuận và dịu dàng lại không hề có chút thay đổi. Dưới cái nhìn chăm chú có chút nóng bỏng của Nghệ Phong, Liễu Mộng Nhiên vẫn thấy cảm giác mặt nàng hơi nóng lên. Nàng hờn dỗi liếc mắt nhìn Nghệ Phong một cái, kêu lên: - Thiếu gia! Nghệ Phong mỉm cười, nhìn nữ nhân trước mặt giống như bông hoa hồng nở rộ, trong lòng cũng thoáng có chút an ủi. Làm tất cả những điều đó vì nàng cũng đáng giá. Chỉ sau hội nghị có nửa tháng, đám người Hắc Vương dựa theo căn dặn của Nghệ Phong, di chuyển mọi người đến Tội Ác Chi Thành và nơi giết chóc. Tuy rằng Tĩnh Hinh Thành cũng còn lại một vài người, nhưng so với người ở Tội Ác Chi Thành và nơi giết chóc, ít một cách đáng thương. Đương nhiên, cũng không phải không ai khiêu chiến Nghệ Phong. Nhưng dưới sự tàn sát của Lục Sát, rốt cục đã khiến bọn họ vỡ mật. Cuối cùng bọn họ cũng bắt đầu tiếp nhận quy định do Nghệ Phong định ra. Mấy bá chủ Hắc Vương cũng thức thời giúp Nghệ Phong duy trì trật tự thành trì. So với Nghệ Phong, những bá chủ thâm căn cố đế, bắt tay vào thì việc này lại cũng càng thêm thuận buồm xuôi gió. Trong một phần ba Tội Ác Chi Thành vẫn duy trì các loại giết chóc và thối nát. Bởi vì địa vực bị thu nhỏ lại, giết chóc và thối nát trong đó càng thành tăng thêm gấp bội. Chẳng qua, tất cả điều này Nghệ Phong cũng không thèm để ý. Nếu hắn đã vẽ ra khu vực kia, chính là để bọn họ ở khu vực đó, làm những việc đen tối nhất, chỉ cần không ảnh hưởng đến người ở Tĩnh Hinh Thành, tất cả để mặc bọn họ phát triển. Đồng dạng, người trong Tĩnh Hinh Thành cũng bởi vì đã di chuyển rất nhiều sang Tội Ác Chi Thành, nên có vẻ trống trải. Chỉ còn lại số ít người đứng ở Tĩnh Hinh Thành. Nghệ Phong đối với tình huống như vậy cũng không bất ngờ, cũng không lo lắng. Hắn tin tưởng không bao lâu bữa, sẽ có người di chuyển đến Tĩnh Hinh Thành. Chỉ cần Tĩnh Hinh Thành không giết chóc, không ai có thể kháng cự được vẻ duy mỹ của nó. Điều đó cũng đủ để thu hút vô số người. Ít nhất, Tĩnh Hinh Thành có vẻ an bình, tâm tình Nghệ Phong khoan khoái khác thường. Đi trên đường phố Tĩnh Hinh Thành, trong lòng Nghệ Phong cũng có một loại cảm giác duy mỹ như trong tranh vẽ. Có lẽ bất kỳ ai cũng không tưởng tượng được, mấy góc duy mỹ như trong tranh vẽ, lại có thể tồn tại ở nơi đen tối như ở đây. Hai sự tương phản như vậy, có lẽ bất kỳ ai cũng không đoán được. Nghệ Phong thấy Liễu Mộng Nhiên cũng đang nhìn cảnh sắc mỹ lệ như bức tranh bên ngoài, Nghệ Phong mỉm cười, ôm Liễu Mộng Nhiên vào trong ngực, dùng trán đè lên mái tóc mềm mại của Liễu Mộng Nhiên: - Không được bao lâu nữa, nàng có thể thấy một Tĩnh Hinh Thành duy mỹ. - Ừ! Liễu Mộng Nhiên gật đầu, quay đầu nghiêm túc nhìn Nghệ Phong nói. - Cảm ơn thiếu gia! Nghệ Phong nhẹ nhàng hôn một cái vào đôi môi hồng nhuận nhỏ nhắn của Liễu Mộng Nhiên, sau đó nhìn khuôn mặt lại ửng hồng của Liễu Mộng Nhiên, mỉm cười nói: - Tòa thành trì này coi như ta tặng cho nàng làm lễ vật đính ước! Liễu Mộng Nhiên nở nụ cười, giống như đóa hoa nở rộ trong sương sớm: - Có thiếu gia là đủ rồi, Mộng Nhiên không quan tâm tới thành trì! Nghệ Phong nghe Liễu Mộng Nhiên nói vậy, hắn càng ôm chặt vào trong lòng Liễu Mộng Nhiên. Một cơn gió tươi mắt thổi nhẹ tới, khiến hắn ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt từ trên người Liễu Mộng Nhiên thoang thoảng. Nghệ Phong nghĩ thầm, thảo nào đế vương Trạm Lam lúc trước muốn thành trì này trở thành cung điện. Một nơi duy mỹ ấm áp như vậy, Nghệ Phong cảm thấy thư giãn. Lăng Thần Quyết vốn tự hành vận chuyển cũng xoay tròn rất nhanh, tốc độ linh khí bốn phía vọt về phía Nghệ Phong cũng có thể thấy được. Ở trong Tĩnh Hinh Thành, không một chỗ nào có linh khí nồng hậu như ở chủ điện. Mà tới gần Huyết Sắc Thiên Đường của Tĩnh Hinh Chi Thành, lại càng thêm cường mạnh. Chỉ một lát sau, linh khí vọt tới bên cạnh Nghệ Phong có thể dùng mắt thường thấy được. Trên người Nghệ Phong, cũng có chút hào quang màu lam mỏng manh, những linh khí vừa tiếp xúc hào quang màu lam, đã bị cắn nuốt không còn một mảnh. Sau đó dung nhập trong cơ thể Nghệ Phong. Tình hình như thế không ngừng lặp lại nhiều lần. Đến cuối cùng, linh khí vọt về phía Nghệ Phong càng ngày càng nhiều, nhanh chóng bao vây Liễu Mộng Nhiên và Nghệ Phong lại. Liễu Mộng Nhiên ngẩng đầu về phía Nghệ Phong, đã thấy sắc mặt Nghệ Phong bình thản nhắm mắt lại. Dường như Liễu Mộng Nhiên biết nguyên nhân Nghệ Phong nảy sinh loại biến hóa này, nàng vừa định rời khỏi Nghệ Phong, lại phát hiện tay Nghệ Phong vẫn ôm chặt eo thon của nàng, cũng không có ý để nàng rời khỏi. Liễu Mộng Nhiên sửng sốt. Ngay lập tức nàng cũng bắt đầu chậm rãi vận chuyển công pháp do Liễu Lão truyền cho nàng. Liễu Lão từng nói đây từng là công pháp của bà ngoại nàng. Liễu Mộng Nhiên không biết công pháp này mạnh tới mức nào, nhưng chắc chắn tuyệt đối không kém được. Dựa vào sự tu luyện lười nhác của nàng, cũng có thể tu luyện đến trình độ Tướng cấp. Ít nhất, Lý U vốn không có loại đãi ngộ này. Cho dù Lý gia cho hắn tu luyện công pháp tốt nhất, hơn nữa Lý U đối với tu luyện vẫn thấy khá chú ý, nhưng vẫn không đột phá Tướng cấp! Liễu Mộng Nhiên vận chuyển công pháp do Liễu Lão truyền cho nàng, linh khí vốn vọt về phía Nghệ Phong, cũng chia bớt chút về phía Liễu Mộng Nhiên. Tuy rằng chỉ là một chút, nhưng lại khổng lồ một cách khủng khiếp. Dù sao có Phệ Châu dẫn dắt, có thể biết linh khí vây quanh hai người bọn họ nồng hậu tới mức nào. Hai người bị linh khí bao phủ, liền giống như Kim Đồng Ngọc Nữ. Hơn nữa dưới ánh mặt trời, càng khiến hai người gia tăng vài phần sắc thái. Linh khí vọt vào Nghệ Phong giống như vô chừng mực, mặc kệ vọt vào bao nhiêu, đều bị hào quang màu lam kia cắn nuốt sạch sẽ. Nếu lúc này có thể thấy khí hải của Nghệ Phong, nhất định có thể phát hiện bên trong khí hải của Nghệ Phong, năng lượng quả cầu xoay tròn với tốc độ càng lúc càng nhanh. Mà châu thể màu lam ở trung tâm quả cầu năng lượng, xoay tròn với tốc độ còn muốn nhanh thêm vài phần, không ngừng phát ra năng lượng màu lam vây quanh thân thể Nghệ Phong, sau đó lại thu hồi, phát từng đạo năng lượng đi ra. Chẳng qua, năng lượng phát ra, so với năng lượng mà năng lượng màu lam cắn nuốt, lại chưa đến một phần trăm. Đồng dạng, quả cầu năng lượng trong suốt bên trong khí hải kia, cũng càng ngày càng có vẻ trong suốt lóng lánh. Bởi vì màu lam Phệ Châu chiếu rọi, có vẻ tăng thêm vài phần quỷ mị. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL Năng lượng khổng lồ vẫn không ngừng dung nhập trong cơ thể hai người, gần như nhanh chóng hình thành gió lốc. Nếu người thường nhìn thấy cảnh tượng này, nhất định sẽ không cho rằng Nghệ Phong khiến năng lượng bạo động như vậy chỉ vì tấn cấp một giai. Năng lượng tấn cấp một giai này còn nhiều hơn gấp bội so với người ta tăng cấp. Cũng không biết đã qua bao lâu, Liễu Mộng Nhiên mở mắt, nhờ sự ảnh hưởng linh khí tinh thuần của Nghệ Phong, nàng cũng rất thuận lợi đột phá một giai. Nhưng Nghệ Phong lại vẫn đứng điên cuồng cắn nuốt năng lượng. Liễu Mộng Nhiên cứ ôm chặt Nghệ Phong như vậy, sợ quấy rầy hắn. Rốt cục, khi Liễu Mộng Nhiên đứng cũng có chút tê dại, Nghệ Phong mới chậm rãi mở mắt. Nhìn Liễu Mộng Nhiên ở trước mặt cao hứng nhìn hắn, khóe miệng Nghệ Phong cũng cong lên nở một nụ cười! Thật sự không ngờ được, lần này mình đột phá, có thể cũng giúp đỡ Liễu Mộng Nhiên đột phá một giai. Mà bản thân hắn cũng đột phá một giai. Chẳng qua, bởi vì Phệ Châu và Lăng Thần Quyết, Nghệ Phong hiểu rất rõ chỉ đạo, không ngờ hắn và người thường đột phá khác nhau rất lớn. Nghệ Phong cảm nhận được lực lượng trong cơ thể dâng trào. Hắn biết mình bước vào nhị giai, trong lòng cũng có chút hiểu ra. Trong quả cầu năng lượng trong suốt lóng lãnh không ngừng xoay tròn chính là năng lượng tinh thuần. Điều này khiến vẻ tươi cười trên mặt Nghệ Phong càng đậm.