Nghệ Phong và đám người Cát đại thúc cũng không lưu lại đó lâu. Sau khi giải quyết xong chuyện ở dong binh đoàn Mãnh Hổ, Nghệ Phong và bọn họ tán gẫu một chút, liền rời khỏi Dong Binh Chi Thành. Nghệ Phong nhìn nạp linh giới trên tay, hắn lấy châu thể màu lam trong nhẫn ra, nhìn châu thể màu lam này lưu chuyển này quầng sáng quỷ dị, Nghệ Phong thoáng hít một hơi thật sâu. Hắn cũng nhìn không thấu đây là cái gì. Thật ra Nghệ Phong không nghĩ chiếm lấy viên linh khí này. Tuy rằng trong lòng hắn quả thật muốn thứ này, nhưng Cát đại thúc tìm thấy thứ đó, Nghệ Phong còn không có mặt dặn mày dày đến mức tính kế với cả Cát đại thúc. Tuy nhiên điều khiến Nghệ Phong bất ngờ chính là, Cát đại thúc lại đưa cho hắn thứ này. Cát đại thúc nói, thứ này ở trong tay hắn là một củ khoai lang bỏng tay. Với thực lực của hắn làm sao có thể có được bảo vật cấp bậc linh khí. Nếu như bị người khác biết, lại bị người tranh đoạt. Huống chi, hắn cũng nhìn không ra thứ này có gì kỳ lạ, căn bản không biết lợi dụng. Nếu vậy ở trong tay hắn cũng không có một chút tác dụng. Nghệ Phong thấy Cát đại thúc nói như thế, cũng không chối từ. Đối với thứ cổ quái này hắn quả thật có chút tò mò. Dù sao hắn cũng nhìn không thấu thứ này có tác dụng gì. Nghệ Phong phát hiện, chính là nó có thể bị lạc có được tâm trí người khác, công hiệu như vậy tuyệt đối là tự gây nghiệp chướng. Nguồn truyện: Truyện FULL Nghệ Phong cất nó vào trong nạp linh giới, sau đó lấy tất cả ma tinh kim tệ các loại trong đó giao cho Cát đại thúc. Trong đó, trừ dược liệu trân quý và mấy viên ma tinh có tác dụng đặc biệt đối với việc chế luyện đan dược, Nghệ Phong không chút lưu lại. Tuy rằng Lưu Vĩ Chí không đến phú khả địch quốc, nhưng những thứ trong nạp linh giới, ít nhất cũng đủ cho đám người Cát đại thúc dùng mười đời. Nghệ Phong nói đùa, tiền tài là để mua hạt châu thể này. Tuy nhiên Đám người Cát đại thúc chối từ mãi, cuối cùng đành phải nhận mấy thứ này. Có lẽ kim tệ các loại gì đó, chỉ làm chướng mắt Nghệ Phong, nhưng đối với những người như bọn họ mà nói, lại là thứ bọn họ suốt đời theo đuổi. Thấy đám người Cát đại thúc nhận mấy thứ này, Nghệ Phong mới yên tâm thoải mái tiếp nhận viên châu thể kia. Sau khi Nghệ Phong khắc tên hắn lên một kim tệ đưa cho Cát đại thúc, nói cho hắn biết có việc gì có thể đi Tội Ác Chi Thành tìm hắn. Sau đó hắn cũng không hề dừng lại, bay như tên bắn về phía Thánh địa. Cát đại thúc cũng biết về nơi này. Mặc dù Tội Ác Chi Thành cách hắn rất xa, nhưng cũng mơ hồ nghe qua. Không rõ vì sao Nghệ Phong lại ở một nơi hỗn loạn như vậy. Tuy rằng nghi hoặc, nhưng sau đó vẫn gật đầu, tiện tay đưa miếng kim tệ này cho công chúa nhỏ Dung nhi của đoàn lính nhỏ đánh thuê bọn họ. Nghệ Phong thấy Cát đại thúc làm như thế, hắn không thể phản đối, chỉ cười cười. Đối với sự lưu luyến không rời của tiểu cô nương Dung nhi kia, trong lòng Nghệ Phong cũng có phần thiện cảm. Điều này khiến Nghệ Phong nhớ tới Tình Nhi đang không biết ở chỗ nào. ... Nghệ Phong nhìn châu thể trong tay, trong lòng cũng có chút nghi hoặc. Suy nghĩ một chút vẫn vận dụng hồn lực bao vây. Tuy rằng thứ này quả thật có tác dụng có thể khiến người ta có bị lạc tâm trí, nhưng Nghệ Phong cũng không tin nó có thể mê thất được Phệ Châu của hắn. Hồn lực của Nghệ Phong tiếp xúc đến châu thể. Hồn lực bắt đầu vặn vẹo lên. Nghệ Phong thấy thế thoáng nhíu mày. Hồn lực lại ầm ầm vọt về phía trên châu thể. Ầm... Trong nháy mắt, trong đầu giống như bị đánh, tinh thần Nghệ Phong tiến vào bên trong một không gian. Đồng thời còn có nguyên hồn của Nghệ Phong cũng tiến vào. Nguyên hồn của Nghệ Phong vẫn mơ hồ bị hồn lực bao vây. Toàn bộ hồn lực Vương cấp tích trên bốn phía của nó, lại không hề tan biến. Tất nhiên Nghệ Phong biết, đây thực sự là hiệu quả của Phệ Châu. Bởi vì ở bên ngoài hồn lực, có một tầng màu lam mỏng manh. Lúc này Nghệ Phong giống như đứng ở trên một không gian trống rỗng, trên đầu không có trời. Dưới chân không có đất. Toàn bộ "người" đều phiêu du bên trong không gian này. Mặc dù nguyên hồn của Nghệ Phong tiến vào ở không gian này, nhưng lại giống như toàn thân đều ở trong không gian trống rỗng, cảm giác có phần chân thật. Trong lòng Nghệ Phong bắt đầu cảm thấy sợ hãi, hắn cố gắng di chuyển nguyên hồn, nhưng hắn lại phát hiện căn bản không di động được. Mặc kệ hắn cố gắng như thế nào, hắn vẫn không di chuyển được. Phát hiện như vậy, càng khiến hàn khí trong lòng Nghệ Phong dâng lên. Nguyên hồn chính là nơi trú của linh hồn hắn. Nếu bị giữa ở chỗ này, vậy bản thân hắn ở bên ngoài chính là hoạt tử nhân. Huống chi linh hồn hắn ở nơi này quá lâu, sợ cũng sẽ bắt đầu tan biến. Hậu quả như vậy, khiến toàn bộ linh hồn Nghệ Phong cũng hoảng sợ không thôi. - Mẹ nó, đây là cái gì vậy. Sao có thể kéo toàn bộ linh hồn tiến vào! Trong lòng Nghệ Phong mắng to. Nhưng hết lần này tới lần khác hắn không chút biện pháp gì thoát khỏi. Bình thường, điều gì không rõ càng khiến người ta hoảng sợ. Nguyên hồn của Nghệ Phong trong không gian trống rỗng này, khí tức áp lực gần như có thể tra tấn người ta tới mức điên lên mất. Ầm... Một tiếng vang mãnh liệt bỗng nhiên vọng tới không gian này. Khi Nghệ Phong còn chưa kịp phản lại, toàn bộ không gian bỗng nhiên xuất hiện sóng lớn trống rỗng. Từng đạo sóng lớn giống như một ngọn núi lớn, không ngừng cuồn cuộn chấn động. Con sóng lớn giống như biển gầm, từ xa tới, trong nháy mắt liền lan rộng khắp toàn bộ không gian. Tiếng ầm ầm vàng vọng như hồng thủy nện vào trên người Nghệ Phong. Nghệ Phong cảm giác được nguyên hồn của hắn run rẩy. Hồng thủy càng ngày càng nhiều. Chỉ khoảng nửa khắc đã bao trùm toàn bộ không gian. Hồng thủy quay cuồng giống như thú hồng hoang, có vẻ dữ tợn không gì sánh được. Nguyên hồn của Nghệ Phong không chịu được đã bị tấn công. Nghệ Phong cảm giác được nguyên hồn của hắn không ngừng chấn động, cũng không có cách nào khống chế hoảng sợ trong lòng. Rốt cuộc đây là cái gì vậy? Vì sao kinh khủng như thế? Nếu nó vẫn tiếp tục nện xuống, sợ là không được bao lâu sẽ bắn nát nguyên hồn của hắn. Nghĩ tới hậu quả đáng sợ như vậy, Nghệ Phong cảm thấy hàn ý trong lòng dũng mãnh dâng cao. Hắn cố gắng khống chế tất cả hồn lực của hắn, cố gắng bảo vệ nguyên hồn. Ầm... Lại một đạo sóng lớn khủng khiếp đánh vào phía trên nguyên hồn của Nghệ Phong. Nguyên hồn vốn phiêu du trong không gian cũng bị đập mạnh, rơi thẳng xuống. Cú ngã xuống này, Nghệ Phong cảm giác toàn bộ nguyên hồn của hắn giống như bị nước bao phủ. Không bị sóng lớn đánh, Nghệ Phong cũng không thở phào nhẹ nhõm, bởi vì hắn phát hiện nước ở bốn phía đang tạo ra áp lực vô cùng đối với hắn, gần như muốn chèn ép khiến Nghệ Phong vỡ nát. Nghệ Phong hoảng hốt. Ở không gian này, giống như chính là thế giới nước. Ngoài nước ra, cũng chỉ có nước. Khí tức Thủy tràn ngập toàn bộ không gian. Cho dù Nghệ Phong biết đây cũng không thực sự là nước, có khả năng rất lớn là nước huyễn hóa. Nhưng cho dù biết về điểm ấy, Nghệ Phong cũng không có cách nào thoát khỏi. Cho dù là hiệu quả ảo hóa, vẫn có uy lực vô cùng. Áp lực nước khổng lồ không ngừng đè ép nguyên hồn của Nghệ Phong. Nghệ Phong cảm giác nguyên hồn hắn gần như muốn vỡ vụn, không thể ngăn cản được sự đè ép liên tục này. Khí tức thủy ở bốn phía càng ngày càng nồng đậm. Sóng thần cuồn cuộn khắp bầu trời dường như muốn diệt thế, muốn phá hủy tất cả. Một trùng kích chính là cao đến vạn trượng. Tiếng ầm ầm giống như sấm sét, vang vọng trong toàn bộ không gian. Cho dù tại đây, Nghệ Phong trong trạng thái nguyên hồn, Nghệ Phong cũng có thể cảm giác được âm thanh này có thể hủy diệt tất cả.