Sau khi Nghệ Phong đạt được Nhiếp Hồn Sư lục giai, cũng không lập tức tiếp thu phương pháp khống chế Phệ Châu của Quái lão nhân truyền qua cho hắn. Nghệ Phong phát huy tốc độ đến cực hạn, bay như tên bắn về phía thánh địa. Thánh địa vẫn giống như ngày xưa, bị quầng sáng bao trùm, bốn mùa như mùa xuân. Nếu Tĩnh Hinh Thành là đại khí hoa mỹ duy mỹ, vậy thánh địa chính là tự nhiên duy mỹ giản dị. Hai địa phương khác nhau, đều có vẻ mỹ lệ như muốn gột rửa tâm linh. Đối với thánh địa Nghệ Phong không còn xa lạ. Thân hình lóe lên vượt qua khoảng cách cực xa. Sau khi Nghệ Phong đạt được Vương cấp, đây là lần đầu tiên đến thánh địa. Đúng như Nghệ Phong tưởng tượng, Thánh địa có cường giả bảo vệ ở lối vào sơn khẩu. Nghệ Phong vừa vào trong đó liền cảm giác được có người điều tra hắn. Sau khi phát hiện ra hắn, vài đạo lén nhận biết mới biến mất. Nghệ Phong không khỏi chép miệng chặc lưỡi. Võ giả có thể khiến hắn lúc này mới có thể thấy được thấp nhất cũng muốn đạt được thực lực Vương giai. Nghệ Phong vẫn tưởng tượng thánh địa mạnh tới mức nào, nhưng càng theo dõi thánh địa càng ngày càng hiểu biết, Nghệ Phong phát hiện hiểu biết của hắn chẳng qua chỉ là một chút da lông. Thánh địa còn cường đại hơn nhiều so với sự tưởng tượng của hắn. Nhớ tới lúc trước Nghệ Phong tưởng rằng thực lực của năm vị trưởng lão hẳn là Vương cấp, Nghệ Phong không khỏi nở nụ cười. Trước kia thật sự đúng là vô tri đến nực cười, có thể tùy ý cười mắng với lão đầu tử, sao chỉ là Vương cấp? Sau khi bước vào Nhiếp Hồn Sư lục tinh, Nghệ Phong thi triển lăng không phi hành cũng càng thêm thành thạo. Mặc dù tốc độ không bằng trên mặt đất, nhưng lại chậm rãi tới gần. Nghệ Phong tin tưởng không cần bao lâu, tốc độ lăng không phi hành nhất định vượt qua tốc độ thi triển trên mặt đất. - Ha ha, không thể tưởng tượng được rốt cục tiểu tử ngươi đã đạt được Vương cấp! Ngay khi Nghệ Phong chuẩn bị chạy về phía đại trưởng lão, năm vị trưởng lão lại xuất hiện ở trước mặt hắn. Nhìn Nghệ Phong bay như tên bắn ở trên hư không, trong mắt bọn họ có vẻ tán thưởng. Nghệ Phong thấy năm vị trưởng lão đều xuất hiện ở trước mặt hắn mỉm cười, hắn cũng không bất ngờ. Khi hắn vào núi đã bị người phát hiện. Tất nhiên những người đó sẽ nói cho năm vị trưởng lão biết. - Tiểu tử ra mắt năm vị trưởng lão! Người Nghệ Phong nhẹ nhàng rơi xuống đất, cung kính thi lễ với năm vị trưởng lão. - Ha ha, tiểu tử ngươi mới ra ngoài rèn luyện vài năm, chẳng lẽ còn học được lễ phép sao? Ngũ trưởng lão thấy Nghệ Phong lại hành lễ với bọn họ, cũng không tránh đi, cười sang sảng. Tiểu tử này luôn luôn tùy tiện, sao còn có thể nói tới chuyện lễ phép gì đối với bọn họ. - Ha ha! Nghệ Phong thấy ngũ trưởng lão nói như vậy, mỉm cười hai tiếng ha ha, nhìn ngũ trưởng lão chớp chớp mắt nói. - Năm trưởng lão thật thông minh! - Ha ha! Mấy đại trưởng lão lập tức phá lên cười. - Đã biết tiểu tử ngươi không chuyện không trèo tam bảo điện. Không có việc gì cầu chúng ta, sao có thái độ tốt như vậy. Đi thôi, xem thử lần này tiểu tử ngươi lại có chuyện gì phiền toái muốn chúng ta giúp. Nghệ Phong nhìn năm vị trưởng lão dẫn đường ở phía trước, cũng lặng lẽ cười theo đi theo sau. Hắn thầm nghĩ vẫn là mấy vị trưởng lão này hiểu hắn. Năm vị trưởng lão vào đại sảnh, ngồi thành một hàng ngang. Nghệ Phong cũng vội vàng tìm một chỗ ngồi ngồi xuống đối diện bọn họ. - Nói đi! Lần này tiểu tử ngươi lại trêu chọc phiền toái gì? Tam trưởng lão cười nói. Đối với Nghệ Phong hắn là người tiếp xúc lâu nhất. Dù sao y thuật toàn thân của Nghệ Phong cũng là hắn truyền thụ, thậm chí lãng phí vô số hồn lực cưỡng ép kéo lên. - Tam trưởng lão nói gì vây. Ta luôn luôn khiêm tốn như vậy, sao có thể trêu chọc phiền toái. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn Nghệ Phong có chút bất mãn. Năm vị trưởng lão không thèm để ý tới những lời hắn nói. Đại trưởng lão còn lấy bàn cờ ra, chuẩn bị kéo nhị trưởng lão và hắn chơi cờ. Nghệ Phong thấy tình hình bọn họ như thế, đã biết nếu không nói những người này sẽ trực tiếp không thèm để ý tới hắn. Hắn vội vàng gấp gáp nói: - Ta quay trở về chẳng qua chỉ tìm lão đầu tử! - Liễu Nhiên? Đại trưởng lão ngừng động tác, nghi hoặc hỏi Nghệ Phong. - Ngươi tìm lão gia đó làm gì? Nghệ Phong không trực tiếp trả lời: - Hắn có ở thánh địa hay không? - Không có! Đại trưởng lão trực tiếp nói. - Ngươi cũng không phải không rõ ràng về tính nết của lão gia hỏa kia. Nửa năm tám tháng cũng khó thấy bóng dáng được một lần. Không biết lúc này hắn lại ở tòa sơn mạch ở đại lục nào. Nghệ Phong nghe đại trưởng lão nói những lời này, thoáng có chút bất đắc dũ. Mặc dù sớm đã chuẩn bị tâm lý, nhưng nghe lão đầu tử không có ở thánh địa, hắn vẫn không nhịn được có chút thất vọng. Về phần đi tìm lão đầu tử, Nghệ Phong không hề nghĩ ngợi quá, đại lục to lớn đến mức nào. Đế quốc Trạm Lam ở đại lục giống như một hạt gạo nhỏ. Nếu muốn tìm một người trong đại lục, vậy so với lên trời còn khó hơn. - Lão đầu tử kia có nói bao giờ thì quay về không? Nghệ Phong nhìn đại trưởng lão hỏi. - Không! Đại trưởng lão nghi hoặc nhìn Nghệ Phong. - Ngươi tìm hắn gấp như vậy là có chuyện gì? Bình thường hắn rời khỏi vài năm cũng không thấy ngươi nhắc tới vài câu! - Cũng muốn hỏi lão đầu tử về một vài thứ. Tuy nhiên nếu hắn không ở trong này. Năm vị trưởng lão, các ngươi thấy có phải hay không... Ha ha! Nghệ Phong nhìn năm vị trưởng lão nở nụ cười tà. Năm vị trưởng lão lập tức cảnh giác. Tiểu tử này đã cướp nhiều thú ở trên người bọn họ. Hơn nữa phần lớn đều bị hắn dùng lãng phí xem như rác rưởi. Đại trưởng lão nhớ tới Vẫn Thạch của hắn, không nhịn được cảm thấy đau tiếc. Không biết tiểu tử này lại quăng ở đâu rồi. - Không phải là hỏi các ngươi về mấy thứ quan trọng? Cần gì phải phòng bị như vậy chứ? Nghệ Phong bất mãn nói. - Tiểu tử ngươi đừng xem thường chúng ta. Nói đi, cuối cùng ngươi muốn cái gì? Đại trưởng lão trắng mắt nhìn nói. Hắn không quan tâm tiểu tử vô sỉ trước mặt này xem thường. Nhiều năm như vậy hắn đã sớm thành thói quen. - Cũng không có gì. Chỉ muốn hỏi ngươi mấy bộ tu luyện công pháp Thiên Cấp mà thôi. Phì… Rốt cuộc đám người Đại trưởng lão không nhịn được, trong tay cầm gì đó không chút nghĩ ngợi liền ném qua. Thậm chí đại trưởng lão không quan tâm quân cờ trong tay do hắn dùng xương ma thú chuyên tâm tạo hình. - Cút! Lập tức cút khỏi thánh địa cho ta! Đại trưởng lão suýt nữa thì tức chết. Tên hỗn đản này thật sự dám mở miệng, công pháp Thiên Giai còn tùy ý đến mấy bộ. Ngươi nghĩ thánh địa là nơi bán sỉ sao. Nghệ Phong thấy mấy người đại trưởng lão như thế, hắn lắc mình tránh thoát mấy thứ này, trắng mắt nhìn nói: - Thật nhỏ mọn. Đi đi. Nếu không được mấy bộ, tùy ý cho một bộ là được! Khóe miệng Năm vị trưởng lão run rẩy, cố gắng khống chế suy nghĩ muốn đánh Nghệ Phong. - Tiểu tử ngươi đừng nằm mộng, loại công pháp trong truyền thuyết này, mấy người chúng ta cũng chưa thấy qua. Cho dù có, chúng ta cũng không có quyền hạn tặng cho ngươi. Rốt cuộc năm vị trưởng lão cố gắng ổn định tâm tình, trừng mắt nhìn Nghệ Phong một cái nói. Nghệ Phong nghe năm vị trưởng lão nói, khinh thường bĩu môi thầm nghĩ: "Không phải là công pháp Thiên Giai sao. Trên người ta còn một bộ đây. Cũng không có trân quý như vậy a?" May mắn những lời này Nghệ Phong chỉ nói trong lòng, bằng không để mấy vị trưởng lão dù cho tính tình điềm đạm, đều muốn quẳng Nghệ Phong ra khỏi thánh địa. Ở thời kì viễn cổ, Công pháp Thiên giai đều là thứ các đại cường giả siêu cấp tranh đoạt, khi đó đã giống như lông phượng và sừng lân. Huống chi hiện tại đang dần dần xuống dốc. Một bộ công pháp như vậy xuất hiện, thậm chí những lão quái vật ẩn thế không ra cũng phải mò tới. Công pháp Thiên giai, có khả năng nghịch thiên. Công pháp bình thường khó có thể so bằng. Nghệ Phong thản nhiên tu luyện đến thân pháp Mị Ảnh tầng thứ nhất, tốc độ liền đạt được mức kinh khủng như thế, còn diễn sinh ra công pháp thuấn di. Nếu là tầng thứ hai, tầng thứ ba đều bị đột phá, vậy sẽ khủng khiếp tới mức nào? Có lẽ khi đó, thật sự đạt tới chỉ xích thiên nhai rồi. Nghệ Phong thấy mấy vị trưởng lão phản ứng lớn như vậy, trong lòng hắn tính toán, vẫn lão đầu tử trâu bò hơn một ít, Công pháp Thiên giai cũng tùy ý tung đến.