Mị Ảnh

Chương 897: Gặp lại Khinh Nhu



 
Long Thiên thấy ánh mắt Nghệ Phong muốn né trọng tâm câu chuyện, sắc mặt trở nên khó coi, hai hàm răng nghiến chặt, phải hít sâu mấy hơi. Một lúc lâu sao, hắn mới lấy lại được thanh âm bình tĩnh, nói:
- Chuyện từ khi nào?
- Chuyện đó, ngươi cũng biết, ta làm người tương đối rõ ràng thuần khiết, ngươi phải tin ta, chúng ta đơn giản chỉ là nam nữ bằng hữu bình thường.
Nghệ Phong chăm chú nhìn Long Thiên, nói.
- Quan hệ nam nữ bằng hữu bình thường?
Long Thiên hung hăng tung một cước về phía Nghệ Phong, hận không thể đá chết tên hỗn đản trước mặt.
Nghệ Phong nhún nhún vai, bất mãn nói:
- Ngươi không tin, ta cũng không có biện pháp!
Long Thiên thấy dánh dấp đanh chua của Nghệ Phong, hừ một tiếng nói:
- Khó trách ngươi vẫn xui khiến ta hại phụ hoàng bằng thuốc độc, nguyên lai là sự việc của ngươi đã bại lộ, ta cư nhiên ngu ngốc cam tâm tình nguyện làm khẩu súng cho ngươi!
Đối với đánh giá của Long Thiên, Nghệ Phong bất mãn mười phần, nói:
- Huynh đệ a, lời này ta không thích nghe nữa, ta và Điệp Vận Du thuần khiết như tiểu bạch, sao có thể sử dụng thứ ngôn ngữ như trộm tình bị lộ đây?
- Tiểu tử ngươi còn dám nói trộm tình! Ngươi thật to gan, cư nhiên ngay cả nữ nhân của hoàng đế cũng dám dây dưa, ngươi có hay không nhìn vào tôn nghiêm của hoàng thất?
Long Thiên tức giận ngợp trời, hận không thể làm thịt Nghệ Phong, chuyện này nếu truyền ra ngoài, hoàng thất còn mặt mũi đâu?
- Tôn nghiêm hoàng thất đáng giá sao?
Nghệ Phong thì thầm một tiếng, nhưng nhìn thấy dáng dấp tức giận của Long Thiên, hắn nhanh chóng thay đổi ngữ khí, chăm chú gật đầu, nói:
- Rất đáng giá! Đáng giá quá đi!
Nghe kiểu trả lời như lấy lệ, Long Thiên nào nhịn được, hắn mạnh mẽ lao tới, đánh một quyền vào mũi Nghệ Phong.
Nghệ Phong nào nghĩ đến Tam hoàng tử nói động thủ là động thủ, còn chưa kịp tránh né, mũi đã bị đối phương hung hăng đánh trúng, đau đơn thiếu chút muốn khóc.
Một tay ôm mũi, một tay chỉ vào Tam hoàng tử, Nghệ Phong giận dữ nói:
- Lão tử không để yên cho ngươi!
Nói xong, Nghệ Phong cũng nhào về phía Tam hoàng tử. Đập một quyền tới mắt đối phương, lập tức tam hoàng tử có thêm một mắt gấu mèo.
- Hỗn đản! Ngươi cư nhiên dám đánh trẫm!
Long Thiên triệt để tức giận, ôm chặt lấy Nghệ Phong, nện một quyền xuống người hắn.
Hai người đánh nhau giống như những tên vô lại ngoài đường, lăn lộn trên mặt đất, giật tóc đối phương, thậm chí là cả móc mũi đối phương, không từ bất kể thủ đoạn tồi tệ nào.
- Hỗn đản, ngươi móc mũi ta, ta chọc hai mắt ngươi!
- Ngươn dám đập mặt bản thiếu?
- Ta đập chết ngươi!
- Mẹ nó, ta cũng cho ngươi nến thử đại cước của bản thiếu…

Hai người hoàn toàn biến thành lưu manh, dùng những cử động hèn mòn nhất, lần lượt công kích đối phương. Nếu như lúc này mấy người thị nữ kia còn đứng tại chỗ này, nhất định sẽ bị một màn trước mắt dọa phát điên, lúc này hoàng đế bệ hạ của các nàng cư nhiên lăn lộn trên đất, đánh nhau với Nghệ Phong như một tên lưu manh đầu đường.
- Ngao…
Hai người lăn lộn dưới đất, Tam hoàng tử đột nhiên kêu đau một tiếng, hai tay ôm khố. Hắn nhảy dựng lên, nhìn Nghệ Phong cả giận nói:
- Ngươi… Ngươi… Ngươi vô sỉ!
- Hắc hắc!
Nghệ Phong đứng dậy, vỗ vỗ quần áo dính bụi, nói:
- Hắc hắc, chiêu hầu tử thâu đào của bản thiếu không tệ chứ? Con mẹ nó, đánh với bản thiếu, ngươi tự tìm khổ!
- Vô sỉ! Cầm thú!
Tam hoàng tử tức giận trừng còn mắt gấu mèo, mắng to.
- Quá khen quá khen!
Nghệ Phong cười ha ha, giống như rất đắc ý với lời khen nào đó.
Tam hoàng tử cảm giác trong lồng ngực có một cỗ lửa giận bùng phát, hai mắt hắn căm tức nhìn Nghệ Phong trừng trừng, hận không thể ăn thịt, uống máu Nghệ Phong. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Cứ như vậy, hai người trừng mắt căm tức nhìn lẫn nhau, thế nhưng đối diện một lúc lâu, thấy được những khối xanh khối đỏ trên mặt đối phương, cả hai lại nhịn không được cười phá lên.
- Ha ha…
Tiếng cười sang sảng truyền khắp toàn bộ cung điện, khiến sắc mặt mấy người thị nữ bên ngoài thêm khó coi. Không biết hai vị Đế quân bên trong ăn phải thứ xuân dược gì, vừa mới rồi còn kêu đau không ngớt, hiện tại còn cười hài lòng như vậy.
- Đã lâu rồi không được sảng khoái như vậy!
Long Thiên cười to, nói.
Nghệ Phong nhún nhún vai, nói:
- Ngươi nghĩ lại xem, ngày mai khi ngươi lên triều, thần tử của ngươi nhìn thấy hai mắt gấu mèo kia, còn mặt mũi sưng phồng sẽ có phản ứng gì?
Khóe miệng Long Thiên hơi co quắp, hừ một tiếng nói:
- Ngươi cho mình tốt hơn ta sao? Ngươi không phải cũng hai mắt gấu mèo, tuy rằng không sưng, thế nhưng mặt mũi cũng khối hồng khối thâm ít hơn ta sao?
Nghe được giọng đắc ý của Long Thiên, sắc mặt Nghệ Phong cũng nhục nhã mười phần. Hình tượng hiện tại, hắn làm sao quyến rũ nữ nhân?
Long Thiên thấy bộ dáng kinh ngạc của Nghệ Phong, càng thêm cười vui, một lúc lâu sau khi sắc mặt Nghệ Phong đã khó coi vô cùng, lúc này hắn mới dừng tiếng cười, chăm chú nhìn Nghệ Phong nói:
- Đối xử tốt với nàng! Chuyện còn lại để ta xử lý!
- A…
Nghệ Phong không kịp phản ứng.
- Hoàng thất gây áp lực bắt ta giải quyết, ngươi cứ đối tốt với nàng, phụ hoàng năm đó có lỗi với nàng nhiều lắm!
Long Thiên thở dài một hơi, trong mắt cư nhiên có vẻ mê luyến.
Dù là kẻ ngu si, thấy dáng dấp Long Thiên như vậy cũng hẳn minh bạch được tâm tư của hắn. Nghệ Phong thật không ngờ nữ nhân Long Thiên mê đắm sẽ là Điệp Vạn Du, có điều nhớ tới hương sắc của Điệp Vận Du, nghĩ đến không có mấy nam nhân có thể chống đỡ được Mị hoặc của nàng.
- Súc vật!
Nghệ Phong không nhịn được mắng một câu:
- Ngay cả nữ nhân của phụ hoàng mình cũng đánh chủ ý tới!
Long Thiên miệt thị nhìn Nghệ Phong, hừ một tiếng nói:
- Ngươi so với ta tốt hơn được bao nhiêu! Còn có, Điệp Vận Du quan hệ với phụ hoàng ta thế nào, không ai rõ bằng ngươi.
- Ít nhất hoàng đế Trạm Lam không phải phụ hoàng của ta, cho dù bọn họ không có quan hệ tốt, trên danh nghĩa nàng vẫn là nữ nhân của hắn. Thế nên ngươi mới cầm thú hơn ta!
Nghệ Phong cười hì hì nói.
- Phi!
Long Thiên khinh bỉ Nghệ Phong, nói:
- Ai cầm thú hơn so với ai, đáy lòng mọi người đều biết! Mẹ nó, nếu như sớm biết tên cầm thú nhà ngươi hạ thủ, ta sẽ hạ thủ trước ngươi một bước.
Nghệ Phong cười ha ha, dựng ngón giữa chỉ về phía Long Thiên, nói:
- Ngươi là tiểu hài tử xấu xa, Điệp Vận Nhi sẽ không thích ngươi.
Nói hết lời càn rỡ, Long Thiên căm hận cắn răng, lập tức hít sâu một hơi, hừ một tiếng nói:
- May rằng ta hãm không sâu, bằng không chắc chắn sẽ tranh đoạt với ngươi.
- Rất tình nguyện!
Nghệ Phong cười nói, hắn cũng không tin Điệp Vận Du sẽ bị Tam hoàng tử cướp đi được.
Tam hoàng tử một lần nữa trừng mắt nhìn Nghệ Phong, thấy ánh mắt Nghệ Phong vẫn phớt lờ như trước, rốt cuộc đành chịu thua.
- Ngươi có nên hỏi Điệp Vận Du một chút, nàng rốt cuộc muốn làm gì?
Long Thiên đột nhiên nói.
- Là sao?
Nghệ Phong nghi hoặc hỏi.
- Nàng đã là tông chủ Hộ Quốc tông, thế nhưng từ sau khi nàng thành tông chủ, vẫn luôn duy trì khoảng cách với đế quốc Trạm Lam, rất có xu thế thoát ly tự lập tông môn.
Long Thiên thở dài một hơi.
- Biết được ân oán giữa nàng và phụ hoàng ngươi, hẳn ngươi cũng sớm lường trước được sẽ có một ngày như vậy.
Nghệ Phong thản nhiên nói.
Long Thiên gật đầu, nói:
- Điểm ấy ta tự nhiên biết, thế nhưng hiện tại đang là lúc nội ngoại giao tranh, nếu nàng làm vậy, ta sẽ chịu thêm rất nhiều áp lực.
- Việc này ta sẽ nói qua với nàng! Tận lực đứng về phía ngươi!
Nghệ Phong hơi nhíu mày.
Long Thiên gật đầu, nói với Nghệ Phong:
- Chỉ có thể như vậy, có điều ta hi vọng cho dù nàng muốn tự lập tông môn, cũng cho ta chút thời gian quá độ.
Nghệ Phong vỗ vỗ vai Long Thiên, nói:
- Ngươi yên tâm đi! Cho dù có ngày ngươi không đỡ được đại hoàng tử, có thể tìm ta!
Long Thiên nghe được Nghệ Phong nói, tâm tư bình tĩnh không ít, quay qua chắp tay nói với Nghệ Phong:
- Nếu thật có ngày như vậy, ta chỉ biết cầu tới ngươi rồi!
- Ta tin tưởng không có một ngày như vậy!
Nghệ Phong cười to.
- Ha ha…
Hai người lại một lần nữa nhìn nhau cười.
- Khinh Nhu thế nào rồi?
Nghệ Phong đột nhiên hỏi, đối với nữ tử mềm yếu này, đáy lòng Nghệ Phong vẫn ôm áy náy, không phải trìu mến giống như với chúng nữ.
Nhắc tới Khinh Nhu, Long Thiên cũng không nhịn được cười khổ:
- Nàng không gặp ta như trước, từ chỗ mẫu hậu ta biết được, nàng bình thường không hề có tâm tu luyện, hiện tại cả ngày đều úp mặt trong tu luyện, phảng phất như tu luyện là tính mệnh của nàng, quả thực là liều mạng tu luyện!
- Liều mạng tu luyện?
Nghệ Phong nhíu nhíu mày hỏi.
- Ừ! Từ khi chính biến, hoàng muội ngoài tu luyện chỉ có tu luyện. Nghe mẫu hậu nói, nàng hiện tại đã đạt tới trình tự Tướng cấp đỉnh phuong. Ngươi hẳn rõ ràng, một người từ Sư giai trong thời gian ngắn đạt tới Tướng cấp đỉnh phong là thế nào. Cho dù trong hoàng cung có vô số đan dược và công pháp cao giai chống đỡ, thiên phú của nàng cũng không kém ta, thế nhưng vượt qua nhiều cấp bậc như vậy, nỗ lực lớn tới cỡ nào?
Tam hoàng tử yêu thương nói.
Nghệ Phong tự nhiên biết Tướng cấp đỉnh phong có ý tứ gì, vừa nghĩ tới nữ tử mềm yếu hay ngượng ngùng, đột nhiên biến thành dáng dấp như vậy, Nghệ Phong cảm giác trong lòng hắn có chút đau xót.
- Nàng thực sự không nên sinh ra trong gia đình đế vương!
Long Thiên thở dài một hơi, đối với vị hoàng muội này của mình, hắn rất thương yêu.
Nghệ Phong thở dài một hơi, dẹp loạn tâm tình, nói:
- Đi thôi! Dẫn ta tới gặp nàng. Mặc kệ nàng có hận chúng ta hay không, chuyện đã rồi không thể thay đổi được!
Long Thiên gật đầu, nói:
- Ừm! Có điều ta lo lắng nàng không muốn gặp!
- Thử đi xem sao! Nếu thực nàng không muốn gặp, chỉ có thể xông vào. Trạng thái tu luyện như vậy, sớm muốn sẽ dẫn tới tẩu hỏa nhập ma.
Nghệ Phong lo lắng nói.
Long Thiên gật đầu, gọi ra bên ngoài:
- Người đâu!
Long Thiên vừa dứt lời, thị nữ vẫn đứng bên ngoài chờ nhanh ứng tiếng. Chỉ là khi các nàng nhìn thấy bệ hạ và Nghệ Phong đều bầm dập mặt mũi, cả đám hơi ngẩn ra. Trong lòng chấn động không hiểu, cho dù các nàng đều trải qua huấn luyện, trên mặt vẫn không che được vẻ cổ quái.
"Khó gặp được hai vị đế quân đánh nhau một trận? Thế nhưng xem dáng dấp hai người sánh vai đứng bên nhau, lại không giống a?"
Long Thiên thấy biểu tình mấy vị thị nữ, da mặt hắn hơi đỏ, lập tức quát lên:
- Còn làm gì! Phân phó xuống phía dưới, trẫm và đế quân Nghệ Phong Đế quân muốn tắm rửa thay y phục!