Mị Ảnh

Chương 908: Cầu hôn



 
- Vậy lần này nàng theo ta trở lại Tội Ác thành, thế nào?
Nghệ Phong nhìn Điệp Vạn Du, rất hi vọng nói.
- Được!
Trước ánh mắt chờ mong của Nghệ Phong, Điệp Vận Du rốt cuộc gật đầu.
- Có điều, chuyến này ngươi phải giúp ta một việc!
- Hả?
Nghệ Phong nghi hoặc, không rõ Điệp Vận Du muốn hắn giúp việc gì.
- Trong sư môn có một vị tiền bối vì chuyện lần trước mới bị thương một chút, vừa lúc ngươi là y sư thất giai.
Điệp Vận Du vỗ vỗ lên bàn tay đang làm chuyện xấu của Nghệ Phong, hờn dỗi liếc mắt nhìn hắn.
- Chuyện này không thành vấn đề!
Nghệ Phong cười nói.
Điệp Vận Du gật đầu, cắn cắn môi, sắc mặt có chút ửng đỏ nói:
- Nàng là sư tôn của ta!
Thấy dáng dấp này của Điệp Vận Du, Nghệ Phong liền bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lại là muốn con rể ra mắt mẹ vợ, thảo nào Điệp Vận Du lại đỏ mặt như vậy, Nghệ Phong cười ha ha nói:
- Nếu như nàng biểu hiện tốt, ta tự nhiên cũng sẽ làm tốt.
- Ngươi!
Điệp Vận Du hung hăng cắn lên vai Nghệ Phong một ngụm, dưới cái nhìn trợn mắt nhe răng của Nghệ Phong, nàng ngang ngược kiêu ngạo nói:
- Nếu ngươi không biểu hiện tốt, đừng trách ta đi tìm nam nhân khác. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Nam nhân ưu tú nhất trên đời đang ở trong lòng nàng rồi, ta cũng không tin nàng có thể tìm được nam nhân khác tốt hơn.
Nghệ Phong khinh thường, cười lên không ngừng.
- Phi!
Nghe Nghệ Phong nói, Điệp Vận Du khinh miệt phi một tiếng.
- Bất luận nam nhân trên đời, người nào cũng tốt hơn ngươi.
Nghệ Phong nhún nhún vai nói:
- Vậy sao nàng còn dụ dỗ ta làm gì?
Điệp Vận Du tức giận, tại ngay trong chăn hung hăng đạp qua một cước, lại bị Nghệ Phong bắt được, còn đưa tay vuốt ve thưởng thức chân dài trắng mịn của nàng:
- Nàng nói cho ta hay, rốt cuộc là ai câu dẫn ai?
Điệp Vận Du thở phì phì nhìn Nghệ Phong, hỗn đản này càng lúc càng đổi trắng thay đen.
- Cùng nhau câu dẫn, cùng nhau thông đồng!
Nghệ Phong cắn nhẹ một ngụm trên môi Điệp Vận Du, hắc hắc cười nói không ngừng.
- Yên tâm đi, ta sẽ biểu hiện thật tốt trước mặt mẹ vợ. Sẽ không làm nàng mất mặt!
Lúc này Điệp Vận Du mới lộ ra dáng cười thỏa mãn:
- Như vậy còn được. Cũng không hẳn là mẹ vợ, nàng chỉ là sư tôn của ta!
Trong ánh mắt cảnh cáo của Điệp Vận Du, Nghệ Phong đành buông tay:
- Cũng không khác gì nhau!
Điệp Vận Du cũng không phản bác những lời này của Nghệ Phong, khẽ liếc mắt nhìn hắn, nói:
- Khi nào đi vào tông môn?
Nghệ Phong suy nghĩ một chút, nói:
- Ba ngày sau đi! Lần này trở về mấy tháng, ngay cả ngoại công và đại ca ta còn chưa gặp một lần, có chút không được.
Điệp Vận Du gật đầu, nói:
- Được! Ta ở Thúy Lâm Các đợi ngươi ba ngày.
- Nếu nàng nguyện ý, có thể đi cùng ta tới gặp ngoại công và đại ca.
Nghệ Phong cười nhìn Điệp Vận Du.
Một câu này của Nghệ Phong khiến sắc mặt Điệp Vận Du lập tức đỏ ửng, thần sắc có chút khó coi, một lúc lâu sau mới hít sâu một hơi, chậm rãi gật đầu.
Nhìn bộ dáng này của Điệp Vận Du, Nghệ Phong không nhịn được nở nụ cười. Nữ hoàng Điệp Vận Du lộ ra biểu tình như vậy, nếu bị người khác thấy được, tất nhiên sẽ mở rộng tầm mắt.
- Cái kia, Điệp tỷ tỷ?
- Hả?
Điệp Vận Du nghi hoặc nhìn Nghệ Phong.
- Nàng xem Linh Nhi đáng yêu như vậy, chúng ta phải chăng cũng muốn một người?
Nghệ Phong nhìn Điệp Vận Du nói.
- Không được!
Điệp Vận Du thẳng thắn cự tuyệt.
- Vì sao?
- Dù sao đi nữa, hiện tại ta không muốn!
- Hừ! Đây cũng không phải do nàng!
Nghệ Phong nói xong, xoay người hung hăng đặt Điệp Vận Du ở dưới thân.
- Bản thiếu luôn thích dùng sức mạnh.
- Bại hoại!
Điệp Vận Du thấy Nghệ Phong điên cuồng hành sự, nàng hung hăng cắn lên vai Nghệ Phong một ngụm, trong lòng lại cười trộm: nếu ta không muốn có, ngươi nỗ lực thế nào cũng vô dụng.
Có điều, Điệp Vận Du nhớ tới việc Nghệ Phong rất sủng ái Linh Nhi, trong lòng lại có chút ngọt ngào, thầm nghĩ có một hài tử thuộc về riêng hai người cũng tốt. Bất quá, hắn chỉ giống một tên hài tử, nào có dáng dấp một người làm cha.
Nghĩ vậy, Điệp Vận Du càng cố gắng bài trừ suy nghĩ miên man trong đầu, dưới thân phối hợp với Nghệ Phong ra vào. Đối với nam tử tham luyến này, nàng vĩnh viễn không biết cự tuyệt.

Tới ngày hôm sau, Nghệ Phong rốt cuộc dẫn theo Điệp Vận Du tới Nghệ phủ, hiện tại Nghệ phủ đã mở rộng hơn gấp mấy lần so với trước kia, ngoại trừ hoàng cung trong đế đô không còn kiến trúc nào sánh ngang được với Nghệ phủ, thậm chí chỗ mật thất kia cũng được mở rông ra thêm mấy lần.
Nghệ Lưu thấy Nghệ Phong rốt cuộc cũng tới gặp mình, hắn thiếu chút nữa muốn chửi ầm lên. Thầm nghĩ hỗn đản này thật biết cấp mặt mũi cho đại ca, trở về đế đô hơn hai tháng, lúc này mới dẫn mặt về nhà.
Có điều, khi hắn thấy Điệp Vận Du đứng ở một bên, lời mắng mỏ ra tới miệng cũng cố gắng nuốt trở vào. Là gia chủ một trong những gia tộc quyền thế nhất đế đô, hắn tự nhiên biết rõ nữ nhân trước mặt là ai.
Nữ nhân này, dù là Long Thiên đại đế cũng phải nể mặt mũi vài phần, thế nhưng hiện tại cư nhiên ngoan ngoãn đi theo phía sau Nghệ Phong, lập tức Nghệ Lưu chuyển mắt nghi hoặc nhìn về phía Nghệ Phong.
Nghệ Phong ho khan hai tiếng, quay đầu tránh đi ánh mắt của đại ca, lúc này mới kéo tay Điệp Vận Du đi vào trong phủ. Điệp Vận Du đột nhiên bị Nghệ Phong kéo tay, nét mặt xuất hiện một đạo đỏ ửng, nàng bình thường vẫn luôn xuất hiện với dáng vẻ bình tĩnh cao quý, nhưng lúc này lại xấu hổ như thỏ con, nhanh giãy thoát khỏi tay đối phương, len lén liếc mắt nhìn Nghệ Lưu. Thấy Nghệ Lưu đã dại ra hoàn toàn, nét đỏ ửng trên mặt Điệp Vận Du càng đậm hơn!
- Đại ca…
Thấy Nghệ Lưu hoàn toàn dại ra, Nghệ Phong không nhịn được hô lên một tiếng.
- A…
Nghệ Lưu kêu một tiếng rồi cũng kịp phản ứng qua, tuy rằng trên mặt đã khôi phục bình thường, thế nhưng đáy lòng vẫn chưa thể bình tĩnh. Nhìn nữ nhân vạn lần Mị hoặc trước mặt, Nghệ Lưu không thể tin được vừa rồi Nghệ Phong mới kéo tay Điệp Vận Du là chuyện thực.
- Là đệ đệ quá cường hãn, hay là ta đang nằm mơ? Nữ nhân này là người có quyền lực cao nhất, cũng là nữ nhân mị hoặc nhất trong toàn bộ đế đô.
Nhìn Điệp Vận Du có thể kích động hỏa khí của toàn bộ nam nhân, Nghệ Lưu rốt cuộc tin chuyện này là thực.
- Điệp… Điệp tông chủ! Mời!
Dù sao Nghệ Lưu cũng là một gia chủ, tuy rằng trong lòng chấn động, nhưng rất nhanh vẫn lầm ra dáng tươi cười chào đón Điệp Vận Du. Thế nhưng ánh mắt hắn căn bản không dám dừng lại quá lâu trên người Điệp Vận Du, nữ nhân này quá mức xinh đẹp dụ hoặc, hắn căn bản không có sức chống cự, chỉ cần một thoáng không để ý sẽ bị lạc mất tâm thần.
Thấy đại ca của mình biểu hiện như vậy, Nghệ Phong không biết nên khinh bỉ hắn hay bội phục mị hoặc của Điệp Vận Du. Hiện tại Điệp Vận Du đã hoàn toàn thu liễm mị thuật, thế nhưng vẫn khiến đại ca hắn chặt vật như vậy.
- Nghệ gia chủ, mời!
Lấy thân phận và địa vị của Điệp Vận Du, cho dù nàng cao ngạo đi phía trước Nghệ Lưu cũng là điều đương nhiên. Thế nhưng Nghệ Lưu là đại ca của Nghệ Phong, nàng vẫn làm ra tư thế khách khí mời đối phương, loại đãi ngộ này coi như Long Thiên cũng tuyệt không có được.
Điều này khiến Nghệ Lưu cảm giác được yêu mà hãi, nguyên bản còn muốn khách sáo vài câu, thế nhưng lại bị Nghệ Phong mạnh mẽ lôi đi, hắn cũng không muốn nhìn người một nhà cứ mải khách sáo lẫn nhau.
Điệp Vận Du cao ngạo xinh đẹp cỡ nào, điểm ấy bất kể ai từng tiếp xúc qua với nàng đều biết, thế nhưng hiện tại nàng biểu hiện cực kỳ nhu hòa, điều này khiến Nghệ Lưu cảm thán không thôi, ánh mắt nhìn Nghệ Phong càng thêm bội phục.
Nghệ Lưu tùy ý hàn huyên vài câu với Điệp Vận Du, cuối cùng cũng không đỡ được Mị hoặc của nàng, khi sắp không thể áp chế lửa nóng trong lòng, ánh mắt rốt cuộc chuyển về phía Nghệ Phong, đáy lòng không ngừng cảm thán:
- Yêu vật a, yêu vật a! Thảo nào thế nhân đồn đại nàng là họa quốc ương dân.
Nữ nhân trước mặt khiến Nghệ Lưu bỗng nhiên nhớ tới Tần Y, nhớ lại Tần Y còn muốn xinh đẹp hơn Điệp Vận Du một bậc, đáy lòng Nghệ Lưu bỗng nhiên cực kỳ bất bình, thầm nghĩ tên đệ đệ xấu xa vô sỉ của mình sao có thể đồng thời sở hữu hai nữ nhân họa quốc ương dân như vậy!
- Người so với người quả thật không thể so sánh, bằng không là tự mình tìm tội!
Trong lòng Nghệ Lưu cảm thán một tiếng, rốt cuộc cũng tiếp thu chuyện nữ nhân họa quốc ương dân có quyền lực khổng lồ ngồi trước mặt kia là đệ tức (em dâu) mình.
- Nhị đệ! Thượng Quan gia và Lưu Mộc gia đệ tính thế nào?
Nghệ Lưu cũng cảm giác cực kỳ đau đầu, mấy ngày này gia tộc Thượng Quan và gia tộc Mộc Lưu mỗi ngày đều tìm đến cửa, khiến hắn không chịu nổi phiền phức, thậm chí muốn tránh ra ngoài.
Nghệ Phong cười cười nói:
- Hai tên hề mà thôi, ta không thèm để ý trong lòng!
Nghe Nghệ Phong đánh giá, Nghệ Lưu chỉ biết cười khổ. Hai gia tộc vinh quang hiển hách của đế quốc, cư nhiên biến thành hai gã hề trong mắt đệ đệ, nếu như gia tộc Thượng Quan nghe được câu này, sợ sẽ bị choáng váng mất.
- Đệ đã nói như vậy, ta cũng biết đường hành sự!
Nghệ Lưu cũng thở dài một hơi, hắn không muốn trở mặt với hai đại gia tộc, tuy rằng hắn không hề sợ.
Nghệ Phong gật đầu, đột nhiên quay qua hỏi Nghệ Lưu:
- Huynh và Bố Lan Ny thế nào rồi?
Sắc mặt Nghệ Lưu khó có lần đỏ lên, phong phạm gia chủ biến mất đi toàn bộ, xấu hổ nói:
- Cái kia…
Điệp Vận Du thấy dáng dấp Nghệ Lưu như vậy liền nở nụ cười, quay qua đánh mắt với Nghệ Phong, ý tứ rằng: hắn có phải đại ca của ngươi? Da mặt không dầy bằng một nửa.
Nghệ Phong trừng mắt liếc Điệp Vận Du, lại quay qua nói với Nghệ Lưu:
- Gia tộc Bố Lan theo lý đã đầu nhập theo Tam hoàng tử, cũng được Tam hoàng tử coi trọng không kém gia tộc Thượng Quan.
Nghệ Lưu giải thích, nói:
- Ừ! Nhìn bề ngoài, Gia tộc Bố Lan đã không còn thuộc phạm vi đế quốc, dần chuyển thành thế lực ngầm. Hẳn là bệ hạ muốn xây dựng thành dạng một thế gia lâu đời, dù sao những thế gia lâu đời mới là lực lượng mạnh nhất của hoàng thất.
Nghe được Nghệ Lưu giải thích, lúc này Nghệ Phong mới bừng tỉnh, gật đầu nói với Nghệ Lưu:
- Không phải vì chuyện này mà huynh không dám tới gia tộc Bố Lan cầu hôn chứ?
Nghệ Lưu không nói gì, thế nhưng sắc mặt đỏ của hắn khiến Nghệ Phong hiểu được. Không khỏi lắc đầu, nghĩ không ra có Kim Lâu và Nghệ gia hậu thuẫn, đại ca cư nhiên còn không đủ lòng tin đi cầu hôn Bố Lan Ny.
- Như vậy đi, huynh có cơ hội liên minh với Lý gia và Bạch gia. Về chuyện cầu hôn cứ giao cho ta làm.
Nghệ Phong lắc đầu nói, chung quy vẫn không thể nhìn đại ca phiền muộn được.
Điệp Vận Du cũng nói thêm vào:
- Chuyện này ta cũng có thể giúp. Nghĩ đến lão gia hỏa nhà Bố Lan kia, còn không dám bỏ mặt mũi của ta.