Mị Ảnh

Chương 910: Đây là địa bàn của ta



 
Nhìn những bóng người kéo đến vây xung quanh mình, trong lòng Nghệ Phong hơi cả kinh, ánh mắt càng sửng sốt.
Bảy tám người vây quanh hắn, thực lực thấp nhất cũng là ngũ giai, có hai người thực lực cư nhiên đã tới Vương cấp thất giai. Đội ngũ như vậy đủ sức càn quét bất luận một gia tộc nào trong đế đô, cho dù là Kim Lâu cũng không chống đỡ được.
- Đây là cường giả từ nơi nào kéo tới?
Trong lòng Nghệ Phong dấy lên một cỗ nghi hoặc. Tại đế đô, trừ bỏ Điệp Vận Du và hoàng thất, không ai có thể xuất ra cỗ lực lượng như vậy, thế nhưng Điệp Vận Du và hoàng thất hiển nhiên không có khả năng theo dõi và vây khốn hắn.
- Ha ha! Các vị thật cho ta mặt mũi, điều tám cường giả trên ngũ giai tới vây công. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Nghệ Phong cười ha ha, ánh mắt quét về phía nam tử đầu lĩnh mặc trường bào màu đen.
- Ngươi chính là Nghệ Phong rồi! Ngươi dám trêu chọc chúng ta, vậy phải chuẩn bị trả giá thật đắt.
Trong đó, một gã nam tử đầu lĩnh cất giọng ông ông, nói.
- Chọc các ngươi?
Nghệ Phong sửng sốt, nhìn tới những người này, trong đầu không hề có chút liên hệ nào.
- Hừ! Thiếu tông chủ trong cốc chúng ta bị ngươi phế đi, phải lấy máu của ngươi mới có thể bồi thường.
Một gã nam tử nóng nảy trong đó hừ giọng, trong mắt đầy vẻ dữ tợn.
- Thiếu tông chủ các ngươi?
Nghe được câu này, Nghệ Phong nhất thời bừng tĩnh.
- Các ngơi là người Phong cốc và Văn Linh cốc?
- Không sai! Nếu như thức thời, giao linh khí ra rồi tự phế đấu khí, chúng ta có thể tha ngươi một con đường sống.
Một tên trong đó càn rỡ nói.
- Linh khí?
Trong lòng Nghệ Phong hơi cả kinh, nhãn thần nhìn về phía kẻ vừa mở miệng, thầm nghĩ lẽ nào Văn Linh cốc đã tìm ra thân phận của hắn. Nghệ Phong vẫn nhớ kỹ Hỏa Lân từng nói qua, người truy sát hắn tại di chỉ lần trước, chính là Tôn giả của Văn Linh cốc.
- Văn Linh cốc phái các ngươi đi tìm chết?
Nghệ Phong cau mày hỏi, nếu như Văn Linh cốc biết được hắn là người tiến nhập chủ điện ngày đó, không có khả năng chỉ phái vài người qua đây, trong tay hắn có Phệ Châu, tuy mấy tên ngũ giai này cường đại, thế nhưng muốn lấy mạng hắn hầu như là chuyện không thể.
- Thu thập ngươi, như vậy là đủ rồi!
Đám người Văn Linh cốc triệt để nổi giận, bởi vì chuyện thiếu tông chủ, trong cốc đã phái ra một cường giả thất giai, ba cường giả ngũ giai. Nghe nói người đánh thiếu tông chủ là một thiếu niên không tới ngũ giai, đội hình như vậy xác thực đủ thu thập đối phương rồi.
Nghe câu này, đầu lông mày Nghệ Phong càng nhíu chặt, hắn hừ một tiếng nói:
- Lão gia hỏa Tôn giả của Văn Linh cốc không tự mình đến?
- Ha ha…
Nghe một câu này, cả đám người Văn Linh cốc cười ầm lên.
- Ngươi? Còn không xứng tôn giả đại nhân xuất thủ!
Nghe thế, trong lòng Nghệ Phong nhất thời buông lỏng. Nguyên lai người của Văn Linh cốc cũng không phát hiện hắn chính là người trong di chỉ. Nhưng sao bọn chúng biết mình có linh khí?
Nghệ Phong không khỏi nhớ tới trường năng lượng bạo động tại mấy ngày trước, đáy lòng cũng hiểu ra: sợ là trường năng lượng bạo động này khiến chúng nghĩ lầm rằng hắn có linh khí. Thật không ngờ được, mấy người này đã chú ý hắn từ mấy ngày trước. Vì thân phận Nghệ Phong và Điệp Vận Du, rất nhiều người chú ý tới trường năng lượng bạo động kia đều thu liễm, không dám có hành động, thế nhưng không nghĩ tới lại hấp dẫn tới đám người Văn Linh cốc và Phong cốc.
- Tiểu tử, thức thời giao linh khí ra đây!
Tên đầu lĩnh cũng hừ giọng nói.
Nghệ Phong cười ha ha, quay qua hai kẻ đầu lĩnh, nói:
- Các ngươi một bên là Phong cốc, một bên là Văn Linh cốc, ta rốt cuộc giao cho ai đây?
- Giao cho ta!
Hai người cùng lên tiếng, thế nhưng khi nghe được giọng đối phương, cả hai đều nhìn nhau rồi hừ một tiếng.
- Như vậy đi! Ta chỉ có một kiện linh khí, các ngươi đánh với nhau một phen, ta sẽ đưa lại cho người thắng cuộc, thế nào?
Nghệ Phong nhún nhún vai, nói.
- Tiểu tử! Ngươi nghĩ rằng chúng ta sẽ ngu ngốc mắc mưu sao?
Một người cả giận nói.
- Trước tiên làm thịt ngươi, sau đó là việc của chúng ta.
- Các ngươi vững tin có thể giết được ta?
Nghệ Phong cười nói.
- Chỉ bằng tám người chúng ta, ngươi lại một mình, như vậy đã đủ rồi!
Đầu lĩnh nam tử Văn Linh cốc cả giận nói.
- A…
Nghệ Phong kéo dài một tiếng.
- Nguyên lai các ngươi định lấy nhiều khi dễ ta một mình! Nhìn xem ta đánh với các ngươi thế nào!
Tại lúc hai người còn đang nghi hoặc, Nghệ Phong vỗ vỗ hai bàn tay trên hư không.
Theo tiếng vỗ tay của Nghệ Phong vừa dứt, chỉ chốc lát sau, hơn mười đạo thân ảnh bay ra, bao vây xung quanh tám người này.
Một màn này khiến đám người Văn Linh cốc và Phong cốc kinh hãi, quay đầu nhìn về một phương hướng, chỉ thấy một nữ nhân mị hoặc vạn phần chậm rãi từ trên hư không hạ xuống, nhất cử nhất động đều lộ ra mị hoặc kinh người, khiến sắc mặt cả đám đỏ lên, bọn họ cảm giác đấu khí trong cơ thể cư nhiên không thể khống chế, bắt đầu bạo động. Bọn họ nhanh chóng áp chế, thế nhưng vẫn không chống đỡ được huyết khí cuồn cuộn trong người, sắp bị cỗ Mị hoặc kia làm cho mê man.
- Bọn chúng là ai?
Điệp Vận Du có chút kinh ngạc nhìn những người này, tám cường giả Vương cấp trên ngũ giai xuất hiện tại đế đô, khiến nàng cũng rất kinh ngạc.
- Người của Phong cốc và Văn Linh cốc, lần trước không cẩn thận phế đi thiếu tông chủ của bọn chúng, lần này tìm tới đây muốn báo thù.
Nghệ Phong cười nhạt.
Nghe được Nghệ Phong nói, Điệp Vận Du gật đầu:
- Nếu bọn chúng đã đến, vậy lưu chúng lại chỗ này đi, đế đô còn chưa cho phép họ có thể dương oai.
Nói xong, Điệp Vận Du quay qua tám người rồi nhoẻn miệng cười, nụ cười khiến cả đám một lần nữa rơi vào mê man, cảm giác huyết khí cuồn cuộn, đấu khí không chịu khống chế bắt đầu bạo động.
Nghệ Phong thấy sắc mặt cả đám đều đỏ lên như ăn phải xuân dược, hắn không khỏi cười khổ một tiếng. Khó trách mẫu thân hắn nhắc nhở hắn phải biết tiết chế, mị thuật của Điệp Vận Du cư nhiên cường hãn tới trình độ này, khi cố ý thi triển, ngay cả thất giai cũng không chống lại được.
- Đế quân! Bệ hạ nói tất cả theo ý người phân phó!
Vị cường giả Vương cấp đỉnh phong dẫn theo hơn mười người vừa tới liền quay về phía Nghệ Phong, cung kính thi lễ, nói.
Nhìn hơn mười cường giả hoàng thất, cho dù không có Mị thuật của Điệp Vận Du, cũng đủ sức diệt gọn mấy người này. Từ khi phát hiện có người theo dõi, Nghệ Phong nhân việc nhờ Long Thiên tứ hôn cho Nghệ Lưu, đồng thời nói với Long Thiên một tiếng về chuyện này.
Long Thiên thấy có người dám trêu chọc quyền uy của mình tại đế đô, tự nhiên nổi giận không thôi. Đây cũng là lần đầu tiên hắn có dịp sử dụng lực lượng hoàng thất, đối với cử động này của Long Thiên, Nghệ Phong cũng không ngăn trở, tuy nói hắn và Điệp Vận Du không sợ đám cắn trộm này, thế nhưng Long Thiên đã muốn động, hắn cũng lười động thủ.
Nam tử đầu lĩnh thấy bọn họ hoàn toàn bị vây quanh, trong mắt cũng lộ vẻ kinh hãi, ánh mắt càng không dám tiếp xúc Điệp Vận Du, trong lòng còn chưa hết sợ, bởi vì thực lực những người vừa xuất hiện, đều có thể tiêu diệt bọn họ dễ dàng.
- Vì sao hắn có thể điều động nhiều cường giả như vậy?
Hai tên nam tử đầu lĩnh nhìn nhau, đều thấy được vẻ kinh sợ trong mắt đối phương.
Nghệ Phong thấy hai người như vậy, bước lên vài bước cười nói:
- Khi các ngươi tới tìm ta gây chuyện, lẽ nào không điều tra một chút thân phận của ta sao?
Trong ánh mắt nghi hoặc của đám người Văn Linh cốc và Phong cốc, Nghệ Phong tiếp tục cười nói:
- Không ngại nói cho các ngươi biết, đế đô vốn là bản doanh khi trước của ta! Là địa bàn do ta làm chủ! Ha ha…
Nghệ Phong cười phá lên, nếu như ở chỗ khá bị tám cường giả trên ngũ giai vây công, Nghệ Phong còn phải mướt mồ hôi, thế nhưng vây công hắn tại đế đô, coi như Văn Linh cốc dốc hết toàn bộ lực lương, Nghệ Phong cũng không sợ, thậm chí còn ước bọn họ làm như vậy.
Trong mắt đám người Phong cốc và Văn Linh cốc hiện vẻ hối hận, coi như kẻ ngốc lúc này cũng biết được lực ảnh hưởng của Nghệ Phong tại đế đô kinh khủng cỡ nào, bọn họ không khỏi tức giận mắng tên thiếu tông chủ một trận, khi phái bọn họ tới đây tìm Nghệ Phong gây phiền phức, cư nhiên ngay cả thân phận đối phương cũng không báo ra. Bọn họ nào biết, thiếu tông chủ mình cũng không biết được mấy tin tức về Nghệ Phong.
Thế nhưng, trên đời không có thuốc chữa hối hận, Nghệ Phong quay qua đầu lĩnh cường giả Vương cấp đỉnh phong của hoàng thất, nói:
- Không lưu lại một người.
- Dạ!
Đầu lĩnh đoàn người bên hoàng thất liền phân phó xuống, tất cả đánh tới phía sau tám người kia. Có Mị thuật của Điệp Vận Du và cường giả Vương cấp đỉnh phong hỗ trợ, đám người Văn Linh cốc và Phong cốc rất nhanh rơi vào hạ phong.
Những tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên bên tai, Nghệ Phong và Điệp Vận Du đứng ở một bên, nhìn từng gã Vương cấp phía đối phương ngã xuống.
Nghệ Phong dù đã nhìn quen người chết, lúc này cũng có chút cảm thán. Cương giả Vương cấp ngũ giai trong mắt người thường đã là tồn tại không thể với tới, chỉ cần một người như vậy đầu nhập theo Long Thiên, đều được Long Thiên coi trọng, tại đế quốc cũng coi như nhân vật nhất hào.
Nghệ Phong từng nghe nói qua, cung phụng Vương cấp trong hoàng thất đều được đãi ngộ tương đương với một vị vương gia. Thế nhưng, những người này tại trong mắt người bình thương là tồn tại cao không thể với, cả đám cứ đơn giản ngã xuống như vậy. Nếu như người thường thấy được một màn này, sợ rằng sẽ bị dọa vỡ mật đi.
Nghệ Phong không khỏi nhớ tới ngày trước lúc mình vừa tới đế đô, chỉ một tên Vương cấp đã khiến hắn sứt đầu mẻ trán, đâu nghĩ được rằng, ngay Vương cấp cao giai cũng bị hắn dùng một câu nói "không lưu lại một người".
Quả nhiên, chỉ khi chính mình càng tăng cao trình tự, mới có thể tiếp xúc với cường giả có trình tự càng cao.
- Chính mình vẫn còn kém một điểm hỏa hầu a!
Nghệ Phong hít sâu một hơi, nhớ tới năm đại trưởng lão và lão đầu tử đều giấu diễm hắn mọi chuyện, Nghệ Phong không khỏi cảm thán.
Binh…
Vương cấp thất giai của Phong cốc, dùng một quyền đánh lui võ giả hoàng thất, sau đó hung hăng tung một quyền về phía Nghệ Phong, một quyền này ngưng tụ toàn bộ lực lượng của hắn, thầm nghĩ dù phải chết, cũng muốn kéo Nghệ Phong theo cùng.
Nhìn một màn này, khóe miệng Nghệ Phong hiện lên một tia khinh thường, đấu khí trong cơ thể dũng mảnh tuôn ra, ngưng tụ lại trên cánh tay. Thế nhưng không đợi Nghệ Phong công kích, một thanh âm trong trẻo đã vang lên.
- Muốn chết!
Điệp Vận Du vung mạnh tay, một đạo năng lượng hung hăng quăng đi, nện tới trên thân quyền của đối phương. Một tiếng hộc máu vang lên, đối phương bị đánh dập mặt xuống đất, khiến miệng hắn lại hộc ra thêm mấy ngụm máu. Một võ giả hoàng thất cầm trọng kiếm, hung hăng bổ tới, theo một đạo hoa máu bay ra, cường giả thất giai của Phong cốc đã tuyệt.
Nghệ Phong lăng lăng nhìn một màn này, không khỏi cười khổ thu hồi đấu khí trên cánh tay, lắc đầu nhìn Điệp Vận Du:
"Nữ nhân này, tựa hồ quá cường hãn đi. Coi như là Tôn giai, cũng không thể tùy ý vung một quyền diệt chết một thất giai chứ?"