Lúc trước, khi Nghệ Phong còn có thực lực tam giai đã có thể thi triển Tinh Bạo Thiên Hạ đánh bại Quỷ Tam thất giai. Hiện tại, tuy rằng Long Thủy đã đạt được bát giai, đồng thời thi triển bí kỹ, thế nhưng Nghệ Phong đồng dạng cũng lĩnh hội hai hệ năng lượng thuộc tính, thực lực đột phá một bình cảnh lớn, đạt tới ngũ giai. Nghệ Phong toàn lực thi triển Tinh Bạo Thiên Hạ, một lượt đánh Long Thủy hộc máu bay ngược ra ngoài cũng không có gì lạ. Đánh bại đối phương, Nghệ Phong cũng không định lấy mạng đối phương theo ước định, sư tôn và sư bá của Điệp Vận Du đều ở bên cạnh, trước không nói tới hắn có thể làm được hay không, cho dù bọn họ không ngăn cản, Nghệ Phong cung sẽ không làm chuyện lưu lại ấn tượng xấu trong mắt bọn họ. Nhưng cho dù là vậy, Long Thủy dưới uy lực của Tinh Bạo Thiên Hạ, nếu như không có y sư cao giai chữa thương cho hắn, sợ rằng cũng phải nằm nguyên nửa tháng, cũng đủ cho Nghệ Phong giải một ngụm ác khí. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm. Đương nhiên, một trận chiến này cũng dẫn tới ảnh hưởng rõ ràng, ít nhất đám đệ tử Hộ Quốc Tông khi thấy Nghệ Phong đều dùng ánh mắt cực kỳ kính nể. Long Thủy trong mắt bọn họ đã là tồn tại cao không thể với, lúc này Nghệ Phong có thể đánh bại hắn, thực lực tự nhiên cao thâm hơn một bậc. Đồng dạng, bọn họ cũng nghe nói lần tranh đấu này là vì Long Thủy muốn giành tình nhân với nam tử kia. Điều này khiến mọi người có chút đồng tình với Long Thủy, dù sao có một tình địch mạnh như vậy là một chuyện rất đau khổ. Điệp Vận Du phân phó người đưa Long Thủy đi nghỉ ngơi, sau đó kéo Nghệ Phong tới giới thiệu cho sư tôn nàng. Nghệ Phong nhìn sư tôn của Điệp Vận Du, mặc dù có chút tuổi tác, nhưng khuôn mặt vẫn được bảo dưỡng vô cùng tốt, không thể nhìn ra được tuổi tác thực của nàng, nhìn qua chỉ giống như thiếu phụ ngoài ba mươi, phong vận theo năm tháng càng khiến nàng có vài phần ý nhị đặc thù. Sư bá Điệp Vận Du đứng bên cạnh hiển nhiên có chỗ thua kém hơn, dáng dấp hoàn toàn là một bộ lão nhân. - Long tiền bối, Hoa tiền bối khỏe! Nghệ Phong cung kính thi lễ với hai người. Hoa Diễm Xuân gật đầu, cười nói với Nghệ Phong: - Đế quân, hảo thực lực! - Chỉ một điểm thực lực mà thôi, so với hai vị tiền bối còn kém xa lắm! Nghệ Phong đúng mực đáp lời. - Ha ha! Khi ở tuổi tác này, chúng ta còn kém đế quân rất xa! Long Vân Sơn cười nói. Lại nhìn thoáng qua Long Thủy đang được đưa đi, thầm nghĩ lần này cho tên đệ tử ngạo khí kia ăn khổ cũng tốt, miễn cho hắn khinh thiên hạ không có người. - Tiền bối quá khen! Hai vị tiền bối cứ gọi Nghệ Phong là được, tiếng đế quân nghe thật không quen! Nghệ Phong cười nói. - Sau này rồi ngươi sẽ quen! Long Vân Sơn đặt ý trong lời, nói tiếp: - Có điều, lần này chúng ta thoải mái một lần, gọi ngươi là Nghệ Phong đi! Nói xong, Long Vân Sơn quay đầu nhìn về phía Điệp Vận Du, thấy sắc mặt nữ nhân nghìn vạn mị hoặc này lại bắt đầu đỏ lên. Theo đề nghị của Điệp Vận Du, đoàn người cũng không đứng tiếp ở bên ngoài, dẫn theo Nghệ Phong đi vào một gian phòng, Hoa Diễm Xuân cũng khách sáo vài câu với Nghệ Phong. Ngữ khí của Hoa Diễm Xuân khiến Điệp Vận Du và Nghệ Phong đều thở phào một hơi, tuy rằng nàng không biểu thị đồng ý, thế nhưng cũng không biểu thị phản đối. - Nghe nói Nghệ Phong là y sư thất giai cao cấp? Hoa Diễm Xuân nói. Nghệ Phong nhanh ứng tiếng: - Đúng vậy! Tuy rằng trong lòng Hoa Diễm Xuân đã sớm biết, thế nhưng nghe được Nghệ Phong thừa nhận, trên mặt vẫn hiện một tia chấn động. Tại cấp độ thực lực của hắn, Nghệ Phong đã tính là người nổi bật rồi, thế nhưng rất hiển nhiên y thuật của hắn càng mạnh hơn thực lực một bậc. - Thiên phú của ngươi thật khiến người ta phải đố kỵ! Hoa Diễm Xuân cười nói. - Là do các tiền bối trong sư môn hỗ trợ, bằng không cũng không đạt được tiêu chuẩn y sư thất giai. - Ha ha! Cho dù tiền bối sư môn hỗ trợ, nếu như không có một tia thiên phú của ngươi, làm sao có thể đạt được thất giai. Đây chính là cấp độ nhiều người dùng cả đời cũng không với tới được. Hoa Diễm Xuân cười nói. Nghe được Hoa Diễm Xuân nói, Nghệ Phong cũng không giải thích thêm, nói thẳng với Hoa Diễm Xuân: - Nghe Điệp Vận Du nói, trên người tiền bối có chút vấn đề, không biết là vấn đề gì? - Đúng vậy! Không biết đế quân có biện pháp gì đối phó với tử khí hay không? Hoa Diễm Xuân hỏi, tông môn mặc dù có một y sư cửu giai cao cấp, thế nhưng đối với tử khí tinh thuần trên trăm năm, hắn vẫn không có cách nào đối phó được. - Tử khí? Nghệ Phong hơi nhíu mày, đây là một từ rất mẫn cảm với hắn. Tử khí trong nguyên hồn của hắn đã mạnh hơn trước rất nhiều, lần trước dùng một viên hỏa tuyệt quả luyện chế ra đan dược, thế nhưng mới trong hai tháng thời gian, dược hiệu áp chế không được nữa, cư nhiên có xu thế một lần nữa lan tràn, điều này khiến Nghệ Phong đang lên kế hoạch phải luyện chế thêm một viên. Có điều, cùng một loại đan dược, nếu dùng tới lần thứ hai sẽ khiến hiệu quả giảm mạnh, sợ rằng không đủ áp chế một tháng. Điệp Vận Du thấy Nghệ Phong cau mày, trong lòng cũng hơi căng thẳng, nói: - Ngươi cũng không giải quyết được. Nghệ Phong lắc đầu, nói: - Không đến mức như vậy, chỉ cần không phải tử khí tinh thuần đã ngoài nghìn năm, hoặc là không trong nguyên hồn, ta còn có điểm biện pháp. Nghe được câu này, sắc mặt Điệp Vận Du và Long Vân Sơn trở nên cực kỳ khó coi. Tình huống này khiến trong lòng Nghệ Phong dâng lên một tia dự cảm không tốt: - Không lẽ là tử khí đã ngoài nghìn năm, đồng thời còn trong nguyên hồn? Nghệ Phong cau mày, nếu đúng là như vậy, cho dù mời Tam trưởng lão tới cũng không được, bởi vì chính mình cũng đang trong tình huống này. - Ngoài nghìn năm thì không phải, nhiều nhất cũng chỉ hơn trăm năm. Có điều, nó đang ở trong hồn thể của ta. Hoa Diễm Xuân cười khổ nói. Nghe dược những lời này, Nghệ Phong hơi nhíu mày, nói: - Là trong nguyên hồn hay hồn thể? Nguyên hồn và hồn thể có bản chất khác nhau, nguyên hồn là trung tâm của hồn thể, là nơi quan trọng nhất. Nếu như nguyên hồn tổn thương, chữa trị cực kỳ phiền phức, ít nhất Nghệ Phong không muốn làm chuyện như vậy, hơn nữa dù có làm, xác xuất thành công cũng thấp đến thương cảm. Hồn thể tuy rằng cũng rất phiền phức, thế nhưng so với nguyền hồn vẫn dễ dàng hơn. Như trường hợp của Nghệ Phong, hồn thể chính là thức hải, còn nguyên hồn là nhân ảnh nhỏ bé không rõ ràng kia, nếu như tử khí tại trong thức hải, Nghệ Phong có thể vận dụng Phệ Châu thôn phệ, thế nhưng nó lại trở trong nguyên hồn, hắn không có biện pháp nào được. - Điều này ta không biết! Đối với nhận biết về nguyên hồn, nhiếp hồn sư có thể điều tra rõ ràng, còn ta là võ giả, tuy rằng đã tới Tôn Cấp, thế nhưng muốn điều tra toàn bộ nguyên hồn, cũng có độ khó nhất định. Dù sao nguyên hồn của chúng ta rất mờ nhạt, không thể ngưng tụ được như nhiếp hồn sư. Hoa Diễm Xuân nói. Nghe được Hoa Diễm Xuân nói, Nghệ Phong gật đầu. Tuy rằng Tôn Cấp có nguyên hồn ngưng tụ hơn rất nhiều so với võ giả bình thường, thế nhưng vẫn kém hơn so với nhiếp hồn sư ngũ giai. Cho dù bọn họ có thể điều tra nguyên hồn, nhưng cũng không được rõ ràng. Nghĩ vậy, Nghệ Phong nhíu mày nói với Hoa Diễm Xuân: - Nếu là hồn thể, ngược lại không phải vấn đề quá lớn, dù sao chỉ là tử khí trăm năm. Thế nhưng nếu ở trong nguyên hồn, dù là tử khí trăm năm cũng cực kỳ khó đối phó. Nghe Nghệ Phong nói, Hoa Diễm Xuân hỏi: - Ngươi có thể kiểm tra trong nguyên hồn ta có tử khí hay không sao? Nghệ Phong cười nói: - Chuyện này không thành vấn đề, tuy rằng y sư thất giai có chút khó khăn, nhưng một thân phận khác của ta lại có thể làm được dễ dàng. Nghe Nghệ Phong nói những lời này, Long Vân Sơn và Hoa Diễm Xuân nghi hoặc hỏi: - Thân phận gì? Điệp Vận Du ở bên cạnh nói thêm vào: - Hắn còn là nhiếp hồn sư lục giai! - Ngươi là nhiếu hồn sư lục giai? Hoa Diễm Xuân và Long Vân Sơn đều kinh hô một tiếng, trừng mắt thật to nhìn Nghệ Phong, hai người lại liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được vẻ kinh hãi ở đối phương. Lúc này bọn họ mới phát hiện, ngay từ lúc đầu tranh đấu với Long Thủy, Nghệ Phong đã không mấy lo lắng, nếu như hắn dùng hết toàn lực, Long Thủy sao có thể kiên trì lâu như vậy. Hoa Diễm Xuân hít sâu một hơi, chậm rãi dẹp loạn tâm tình, lúc này mới quay qua nói với Nghệ Phong: - Ngươi kiểm tra cho ta một chút đi! Nghệ Phong gật đầu: - Tiền bối không nên chống lại, bằng không hai người chúng ta đều tổn thương. Tuy rằng Hoa Diễm Xuân không cho câu "hai người chúng ta đều tổn thương" của Nghệ Phong là đúng, dù sao lấy thực lực Tôn Cấp, Nghệ Phong dù là nhiếp hồn sư, khi giao phong hồn lực với nàng tuyệt đối sẽ bị vây ở hạ phong, có điều nàng vẫn gật đầu với hắn! Nghệ Phong thấy Hoa Diễm Xuân như vậy, hắn cười cười không nói gì thêm. Nếu như Hoa Diễm Xuân giao tranh hồn lực với hắn, dù trong thức hải của nàng, Nghệ Phong cũng có lòng tin khiến nàng tổn thương. Nhiếp hồn sư sở hữu Phệ Châu, không phải nhiếp hồn sư bình thường có thể so sánh được. Trong tình huống Hoa Diễm Xuân không hề chống lại, hồn lực Nghệ Phong nhẹ nhàng tiến nhập vào thức hải Hoa Diễm Xuân. Nghệ Phong vừa vào trong thức hải Hoa Diễm Xuân, hắn không nhịn được phải nhíu mày, trong thức hải, một cỗ năng lượng màu xám âm trầm vây quanh lấy hắn, cỗ năng lượng âm trầm này không hề thiếu trong thức hải Hoa Diễm Xuân, hầu như chiếm một phần mười thức hải của nàng, may rằng nàng là Tôn Cấp, nếu là võ giả bình thường, đã bị tử khí tràn ngập biến thành hoạt tử nhân rồi. Nghệ Phong thấu nhập từng đạo hồn lực vào bên trong, xua tan tử khí trong thức hải Hoa Diễm Xuân, sau đó tiếp xúc tới nguyên hồn của nàng. Nguyên hồn Hoa Diễm Xuân còn ngưng tụ hơn nhiều trong suy nghĩ của Nghệ Phong, trong đó có đủ hồn lực ngưng tụ tiến vào, nguyên hồn dần dần hình thành một bóng người rõ ràng. Khác với một mảnh màu xmas trong thức hải, nguyên hồn Hoa Diễm Xuân có vẻ cực kỳ rõ ràng. Đương nhiên, tình huống như vậy cũng không khiến Nghệ Phong vui vẻ, nếu như nguyên hồn của nàng là màu xám, vậy không cần tới hắn dò xét, tự Hoa Diễm Xuân cũng có thể điều tra được. Đương nhiên, nếu như nguyên hồn đã tới mức đó, vậy nàng cũng không còn cách ngày chết bao xa. Nghệ Phong cẩn thận dò xét một phen, rất nhanh phát hiện có mấy điểm xám bên trong nguyên hồn Hoa Diễm Xuân, mấy điểm này chỉ giống như đầu kim, nếu như không cẩn thận sẽ khó mà phát hiện được. Tình huống như vậy khiến đáy lòng Nghệ Phong bị đánh một phát thật mạnh, quả nhiên trong nguyên hồn Hoa Diễm Xuân cũng có tử khí. Hồn lực chậm rãi rời khỏi thức hải Hoa Diễm Xuân, Nghệ Phong mở mắt, Điệp Vận Du và Long Vân Sơn hỏi ngay: - Thế nào? Thấy ánh mắt chờ mong của mọi người, Nghệ Phong thở dài một hơi, một tiếng thở dài này cũng khiến tâm tình ba người kia kéo chặt lại. - Trong nguyên hồn cũng có tử khí đúng không? Hoa Diễm Xuân chậm rãi hỏi. Nghệ Phong cười khổ một tiếng, nói: - Tương đối phiền phức, không chỉ có tử khí trong nguyên hồn.