Theo lời Nghệ Phong vừa dứt, hai vị Tôn cấp của hoàng thất Trạm Lam cũng tiến lên phía trước một bước, hai cỗ khí thế ập tới, uy áp về phía đối phương. Năm cỗ khí thể khổng lồ va chạm cùng một chỗ, bạo phát một trận trầm muộn, kích động vô số phong khiếu trong hư không. Dưới oanh kích của ba cỗ khí thế, Minh tôn giả và hảo hữu của mình liên tục lui lại mấy bước, hai mắt mở trừng hết cỡ nhìn hai người Mông Bạch, kinh hãi hô lên: - Ba vị Tôn cấp? Tiếng kinh hô kéo theo từng đạo rung động, đoàn người vây xem nghe được câu này, đồng dạng cảm giác hít thở không thông. Cùng lúc xuất hiện năm vị Tôn giả, đây là hình ảnh cả đời bọn họ không thấy được, cả đám trừng to mắt nhìn năm người giữa sân, lập tức có người phản ứng qua, điên cuồng laui lại phía sau. Đối với bọn họ mà nói, Tôn cấp đã là tồn tại như thần, nếu đứng ở quá gần, chỉ cần dư kình cũng không phải bọn họ có thể chống đối dược, tuy rằng phía trước là trò hay, thế nhưng xem trò hay còn dẫn tới mất mạng, bọn họ không ai nguyện ý. Trong lòng mọi người cũng minh bạch vì sao đối phương dám đi thẳng một đường chay tới Minh phủ, không nói lời nào liền ra tay đập phá, trận doanh có ba Tôn cấp, tại trong khu vực quản hạt của đế quốc Trạm Lam, không còn nhiều chỗ không thể động đến. Dưới uy hiếp của Tôn cấp, nguyên bản đoàn người vây xem cũng mất đi chín thành, chỉ còn một một ít người tự tin vào thực lực của mình mới dám lưu lại, trong đó không ai không phải võ giả dưới Sư cấp đỉnh phong, ngay cả như vậy bọn họ vẫn lui lại rất xa, không dám đứng ở quá gần. Số võ giả còn lại không nhiều lắm, ánh mắt nhìn Minh tôn giả có chút hả hê: - Hắc hắc, lần này Minh gia động tới thiết bản rồi. Minh tôn giả hít sâu một hơi, nguyên tưởng đói phương biết có hai Tôn cấp sẽ cố kỵ một điểm, thế nhưng thật không ngờ người ta lại tùy ý bày ra ba Tôn cấp… Vị hảo hữu của hắn, sắc mặt đồng dạng cũng biến thành xấu xí đến cực điểm, thấp giọng mắng Minh tôn giả: - Ta kháo! Ngươi rốt cuộc chọc tới người nào thế? Sẽ không phải là thế gia lánh đời chứ? Con mẹ nó, đừng xem ngươi có vài phần thực lực, trêu chọc vào thế lực như vậy, ngươi không đủ cho người ta nhét kẽ răng. Ta khuyên ngươi nhanh chóng nhận lỗi, phủ đệ muốn đập cứ để họ đập, dù sao cũng chỉ là một phủ đệ mà thôi. Nghe được hảo hữu nói, trong lòng Minh tôn giả cũng sợ hãi không thôi, ngưng mắt nhìn về phía hai Tôn cấp kia, trong đó có một người khiến hắn hơi nhíu mày, bởi vì cảm giác người này có chút quen thuộc, thế nhưng nghĩ đến quan hệ giữa hắn và hoàng thất, lại thấy không có khả năng, lập tức chuyển mắt nhìn về phía thiếu niên đang vẫy vẫy ngón tay như luyện tập thủ ấn, hắn tự nhiên đã nhìn ra đầu lĩnh nhóm người chính là vị thiếu niên này… Về pần Diệp Hi đứng yên lặng tại bên cạnh, tuy rằng xinh đẹp tới cực điểm, thế nhưng bị hắn trực tiếp bỏ qua không nhìn. Tuy rằng trong lòng Minh tôn giả đang hỗn loạn các loại tâm tình, nhưng vẫn tiến lên một bước nói: - Không biết Minh gia có chỗ nào đắc tội các hạ, nếu như Minh gia ta làm sai, Minh gia nguyện ý xin lỗi. Một câu chịu phục này khiến đám võ giả vây xem ở phía xa hư lên một mảnh, bình thường Minh gia tác oai tác phúc, lần này bị người ta cường thế hơn, lập tức bày ra bộ dáng này. - Chịu nhận lỗi? Nghệ Phong bật cười, quay qua nói với Diệp Hi ở bên cạnh: - Cái kia, ngươi nghĩ lấy giá trị con người bản thiếu, bon họ bù đắp nổi không? Diệp Hi ngẩn ra, lập tức lắc đầu: - Toàn bộ đế quốc Trạm Lam, trừ bỏ Long Thiên đại đế có tư cách này, còn ai có thể bồi nổi? - Thấy không? Một nữ nhân như vậy còn biết giá trị con người bản thiếu rất cao, ngươi bồi không nổi… Cuồng Hổ, tiếp tục đập cho bản thiếu, hung hăng mà đập, đập hết! Nghệ Phong bày ra dáng dấp hoàn khố, tùy tiện phân phó. Thấy cử động như vậy của Nghệ Phong, khiến Minh tôn giả hơi nhíu mày, tiểu tử này thật hoàn khố, tuy rằng trong lòng xem thường, thế nhưng không thể không thừa nhận, mình không làm gì được người ta. Mông Bạch thấy Minh tôn giả còn muốn nói gì, cũng chỉ có thể lắc đầu, vị trước mắt này hiển nhiên ngươi không qua nổi, dù có nói gì cũng không tác dụng… Có điều, Mông Bạch phát hiện Nghệ Phong xác thực có bản chất hoàn khố, đám hoàn khố nổi tiếng trong kinh thành so ra cũng không thể bằng được Nghệ Phong về mặt này. - Minh tôn giả, ha ha, không biết ngươi còn nhận thức ta hay không? Đế quân nói ngươi không bồi nổi, vậy chắc chắn ngươi không bồi nổi. Gọi tên tôn tử của ngươi ra đây đi, dù sao chuyện cũng vì hắn mà ra cả. Khi còn trẻ, Mông Bạch cũng có nhận thức Minh tôn giả, niệm tình ngày trước, vẫn nhắc nhỏ một câu. Minh tôn giả thấy đối phương cư nhiên nhận thức hắn, như nhớ ra điều gì, sắc mặt nhất thời biến thành một mảnh trắng bệch, cắt không ra chút máu, nhìn Mông Bạch nói: - Ngươi là Mông tôn giả? Lần này là bệ hạ đã hạ lệnh xuống? Cũng khó trách vì sao sắc mặt Minh tôn giả thành như vậy, Mông Bạch là tôn giả của hoàng thất, căn bản không có khả năng xuất thủ với hắn… Nếu như là Long Thiên hạ mệnh lệnh này, vậy thì… Minh tôn giả không dám tưởng tượng thêm, tuy rằng hắn có vài phần thực lực, thế nhưng tại trước mặt đế quốc, căn bản không đáng nhìn. Có điều, Minh gia là thân ngoại của hoàng thất, vì sao Long Thiên đại đế có thể đối phó với hắn? Ngược lại là vị hảo hữu của hắn, nghe được câu này hơi nhíu mày, ánh mắt nhìn thẳng lên người Nghệ Phong, sắc mặt lập tức ngưng trọng vạn phần, thanh âm có chút run run hỏi Mông Bạch: - Ngươi nói đế quân, có phải là Nghệ Phong đế quân? Minh tôn giả nghe được cũng phản ứng qua, toàn bộ đế quốc, thiếu niên có thể được gọi là đế quân hình như chỉ có mình Nghệ Phong mà thôi, trong lòng hắn kinh sợ, đồng thời ánh mắt có chút hi vọng nhìn Mông Bạch, hi vọng thiếu niên này không phải là cái vị kia, thế nhưng một câu nói tiếp theo của Mông Bạch khiến sắc mặt hắn triệt để tái nhợt đi. - Tự nhiên là Nghệ Phong đế quân! Một câu nói này khiến sắc mặt hai người cắt không còn chút máu, trong lòng thế nào cũng không thể tin được, vị thiếu niên đầy khí chất một kẻ hoàn khố này lại là vị đế quân vừa mới nháo nhào cả thiên hạ, nếu quả thật là hắn, Long Thiên làm ra lựa chọn như vậy cũng không có gì lạ, chỉ là một thân ngoại mà thôi, sao có thể nặng bằng Nghệ Phong. Sắc mặt vị hảo hữu của Minh tôn giả trở nên xấu xí mười phần, hung hăng trừng mắt nhìn Minh tôn giả, lúc này mới tiến về phía Nghệ Phong, tại trong ánh mắt chăm chú của mọi người, cung kính thi lễ với Nghệ Phong, nói: - Không biết là Nghệ Phong đế quân giá lâm, vừa rồi không biết mới có điều đắc tội, hôm nay ta chỉ ở Minh gia làm khách mà thôi, cũng không có ý tứ đối nghịch với đế quân, hi vọng đế quân hiểu cho… Nghệ Phong liếc mắt nhìn hắn: - A! Ta biết rồi, nếu như ngươi làm khách xong rồi, vậy rời đi thôi… Đương nhiên, nếu ngươi muốn ở lại cũng được. - Ta đi, ta đi! Hắn đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, câu gì cũng không nói, thân ảnh chợt lóe rồi biến mất, không hề nhiều lời vô ích, rất sợ mình rời đi chậm. Mấy người đứng quan sát từ xa thấy một màn này, sắc mặt cả đám nhăn lại, đều thấy được vẻ chấn động trong mắt đối phương: vừa rồi ba Tôn cấp cũng không bức lui được đối phương, thế nhưng lúc này người ta mới chỉ báo ra danh đầu, lại cứng rắn dọa lui một người Tôn cấp! Chuyện này có phải quá buồn cười không? Có điều nhớ tới danh từ "Nghệ Phong" kia, mọi người lại có chút hiểu được, ánh mắt cuồng nhiệt chăm chú nhìn về phía Nghệ Phong. Nhìn vị hảo hữu chạy đi thật nhanh, Minh tôn giả không một câu oán hận, nếu như là hắn cũng sẽ làm như vây. Có trách chỉ có thể tránh danh đầu người kia quá nổi, nổi tới mức không ai nguyện ý đơn giản đối địch với hắn. - Minh Mạc có ở nhà hay không? Nếu như không có mà nói, bản thiếu cứ giết, nhìn xem giết tới bao nhiêu người hắn mới chịu ra. Nghệ Phong nhìn chăm chú vào Minh tôn giả, trước đó hắn đã thu được tin tức, Minh Mạc không có ở trong học viện Trạm Lam, vậy chỉ có thể ở tại Minh gia mà thôi. Ngay khi Nghệ Phong vừa dứt lời, nam tử trung niên vừa trọng thương và Minh Mạc cũng xuất hiện trong tầm mắt Nghệ Phong. Minh Mạc nhìn tới Diệp Hi bên người Nghệ Phong, trong mắt vẫn đầy vẻ nóng cháy. Nhìn thấy một màn này, Nghệ Phong hừ một tiếng nói: - Ta còn tưởng rằng ngươi không dám ra? Nghe được Nghệ Phong nói những lời này, sắc mặt Minh Mạc cũng khó coi đến cực điểm… Tuy rằng Minh Mạc biết Nghệ Phong có ý tứ không bình thường với Diệp Hi, thế nhưng từ khi Nghệ Phong rời khỏi đế đô, hắn cũng quên luôn Nghệ Phong, dù sao hắn cũng không nghe nói Nghệ Phong có các loại quấn quít gì với Diệp Hi, hắn thật không ngờ được, Nghệ Phong cư nhiên xuất đầu vì Diệp Hi thế này, nếu sớm biết vậy, hắn ít nhiều sẽ cố kỵ một điểm. Có điều trong lòng Minh Mạc cũng rõ ràng, cho dù biết sợ rằng hắn vẫn sẽ quấn lấy Diệp Hi, nữ nhân này thực sự khiến hắn khó có thể tiết chế. Huống chi sau lưng hắn còn có một Tôn cấp, tuy rằng hắn kém Nghệ Phong một bậc, thế nhưng hắn cũng cho rằng Nghệ Phong không làm gì được hắn. Có điều, Minh Mạc thật không ngờ trong khoảng thời gian ngắn như vậy, Nghệ Phong đạt tới trình độ ngay cả Tôn cấp cũng có thể chém giết. - Nhớ lời ta nói chứ? Ngươi dây dưa nàng, ta sẽ giết ngươi! Nghệ Phong nhìn Minh Mạc, nhàn nhạt nói. Một câu nói này, khiến sắc mặt mọi người Minh gia đều biến thành một mảnh trắng bệch. Diệp Hi đứng ở bên cạnh, trong lòng cũng hơi rung động, nhìn nam tử bên người, đột nhiên cảm giác an tâm dị thường, mỗi lần gặp phải vấn đề không giải quyết được, đều là hắn đứng ra giúp nàng. Minh Mạc hít sâu một hơi, nhìn mấy người Liễu lão rồi quay đầu nói với Nghệ Phong: - Thật không ngờ, ngươi lại biến thành mạnh mẽ như vậy! Ha ha, sớm biết thế này, từ khi ngươi mới tiến vào học viện Trạm Lam, ta đã giết ngươi rồi. Nghe được Minh Mạc nói, Nghệ Phong nhìn hắn một cái, nói: - Dù là khi đó, ngươi cũng không giết được ta. Minh Mạc cũng không phản bác, gắt gao nhìn chằm chằm vào Diệp Hi, trong mắt tràn đầy vẻ tham lam: - Ngươi là nữ nhân đầu tiên ta không chiếm được, ngày trước ta nên đối xử với ngươi như những nữ nhân khác, trực tiếp buộc ngươi lên giường. Nguồn: http://truyenfull.vn Diệp Hi nghe được những lời này của Minh Mạc, trên mặt tràn đầy vẻ xấu hổ buồn bực, Nghệ Phong thấy thế kéo tay Diệp Hi, hơi nắm chặt an ủi nàng. Diệp Hi cảm giác được an tâm, đồng thời sắc mặt cũng thành một mảnh ửng hồng, nhanh giãy tay ra khỏi, có chút hoảng loạn không dám nhìn Nghệ Phong. Nghệ Phong thật ra không có chú ý tới phản ứng của Diệp Hi, quay qua nói với Liễu lão và đám người Cuồng Hổ: - Đều dập đi, về phần Minh gia gì đó, sung công cả đi, dùng làm lời nói với Long Thiên. Một câu nói nhàn nhạt giống như lưỡi đao tử thần, đơn giản quyết định số phận Minh gia. Nghe câu này, trong lòng mọi người đều phát lạnh, chỉ đơn giản như vậy liền gạt bỏ đi một gia tộc, cho dù bọn họ có thể làm, thế nhưng lại không được hời hợt như vậy.