Mi Tâm Liễm

Chương 14





Từ biểu cảm và giọng nói của hắn, không hiểu sao Hoắc Tư Dư lại nghĩ đến cảnh huynh đệ cãi nhau (1). Khuôn mặt ôn nhu tuấn tú của hắn lại mang chút u buồn và đáng thương khó nhận thấy.

(1) Nguyên văn: Huynh đệ huých tường (兄弟阋墙): anh em trong nhà cãi cọ; nội bộ bất hoà.

Doãn Viễn đổi khách làm chủ bóp nắn lòng bàn tay Hoắc Tư Dư, cười nói: “Không cần khó chịu vì ta. Mẫu hậu đã sớm để lại đường lui cho ta, không ai hiểu tính hoàng huynh hơn nàng. Việc kết hôn giữa chúng ta là để làm yên lòng thôi.”

Hoắc Tư Dư giương mắt nhìn hắn, thần sắc mờ mịt chỉ tồn tại trong nháy mắt.

Dòng dõi tiên hoàng cũng không nhiều, trừ Doãn Viễn, những người còn lại đều đã chết, hoặc bị giam chờ chết, nhi nữ họ hàng đều bị giáng thành thứ dân.

Có ai lại không sợ thủ đoạn cực đoan lãnh khốc của đương kim thiên tử chứ.

“Mệnh cách, đạo trưởng, chỉ hôn gì đó, kỳ thực đều do thái hậu nương nương cùng cha…mưu tính?” Thần sắc Hoắc Tư Dư có chút tái, đôi môi đỏ trông đặc biệt ướt át, “Ngươi nhất định phải lấy nam nhân, đúng không?”

Quảng cáo



REPORT THIS AD

Doãn Viễn có chút mất mát nhìn y, nói: “Đúng vậy. Nếu ngươi là con gái, khả năng đã đổi người rồi. May sao, những hài tử sinh ra ngày đó, đều là nữ, trừ ngươi.”

Hắn hơi nhướng mày, gương mặt tuấn mỹ đầy ý cười phóng túng: “Tức là số mệnh an bài chúng ta là một đôi đó.”

Hoắc Tư Dư im lặng nhìn hắn, lông mày nhíu lại. Hóa ra số mệnh của mình đã bị một đám người quyết định ngay khi còn trong bụng mẫu thân.

Nửa ngày sau y mới tiếp tục nói chuyện: “Vậy sao cha chưa bao giờ nói ta chuyện này.”

Doãn Viễn hờ hững cười, “Hẳn vì mẫu hậu ta cũng lừa Hoắc thượng thư, có lẽ nàng nói ông rằng việc kết hôn chỉ là lấy lệ mà thôi. Nàng trước giờ luôn lừa người khác.”

Hắn dừng một chút, nói tiếp: “Hoặc vì ta thật sự chỉ thích nam nhân, không thích nữ nhân, nên bọn họ đều an lòng, thấy gạt ngươi cũng không sao. Nhưng hôn sự này chính là đường lui của ta, cả đời này không có con nối dõi, vì thế hoàng huynh cũng không cần phòng bị ta.”

Hoắc Tư Dư cắn môi dưới, lộ ra một chút thương xót trong đôi mắt ôn nhu, “Y tìm người giám sát ngươi? Giám sát ngươi…để chắc rằng ngươi không hứng thú với nữ nhân?”

“Khi còn là thái tử y đã luôn giám sát mọi người.” Doãn Viễn chống cằm, hờ hững đảo thịt trong nồi, “Phụ hoàng coi trọng và thích y nhất, y cũng là người thích hợp làm hoàng đế nhất.”

Quảng cáo



REPORT THIS AD

Hoắc Tư Dư từng gặp hoàng đế trong kì thi đình (2), được hoàng đế phong thám hoa. Y là người đáng sợ nghiêm nghị, trông có hơi giống Doãn Viễn.

(2) Thi đình (kỳ thi cuối cùng ở cung điện do nhà vua chủ trì)

“Trước khi được phong vương, ta vẫn luôn ở trong hoàng cung. Buồn cười nhất là cung nữ hầu hạ trong điện ta. Không xấu xí, thì cũng già nua ốm yếu. Ha.” Doãn Viễn hờ hững nói tiếp, như người bị hắn chỉ trích nghị luận không phải một thiên tử cao quý, chỉ là một gã huynh trưởng bình thường, “Cho nên ta rất thích leo tường xuất cung, đặc biệt là khoảng thời gian Tết đến, trên đường náo nhiệt hơn trong cung nhiều.”

“Sau đó ngươi liền thích nam nhân?” Hoắc Tư Dư như bắt được trọng điểm, lơ đãng hỏi.

Doãn Viễn cợt nhả nhìn y, khóe môi hơi nhếch lên, như cười như không: “Trước kia không có hứng thú, nam nữ đều không có thích, không biết gì về phương diện kia. Chẳng biết tết nguyên tiêu năm nào đó, ta lén ra ngoài phát điên. Cuối cùng, hoàng huynh tự mình xuất cung, dẫn người tóm ta lại. Khi bỏ trốn, hình như ta bị đập đầu, chuyện sau đó ta không nhớ rõ lắm.”

Hoắc Tư Dư yên tĩnh nghe hắn nói, đáy mắt lập lòe chút hiếu kỳ.

“Từ đó về sau, trong đầu luôn nhớ kỹ một gương mặt, nước mắt khóc như mưa lại rất đẹp, nhưng ta không nhớ ra y là ai.” Doãn Viễn nói mãi, bỗng nhiên có chút xấu hổ: “Sau đó ta tìm…ờm, tóm lại, ta nhận ra bản thân không có hứng thú với nữ nhân.”

Quảng cáo



REPORT THIS AD

Con mắt đen như mực của Hoắc Tư Dư cứ nhìn hắn như vậy, dường như nhìn thấu chuyện trong lời hắn nói.

————————————————

Trên đường hồi phủ, Hoắc Tư Dư nói muốn đi một chút để tiêu cơm, hai người liền không ngồi kiệu nữa.

Doãn Viễn phát hiện người bên cạnh đặc biệt trầm mặc, hắn muốn  nắm cổ tay Hoắc Tư Dư, cũng bị y nhẹ nhàng né đi.

Nhưng Doãn Viễn lại bá đạo cầm tay y, ám muội nặn lòng bàn tay.

“Tư Dư?”

Lơ hắn.

“Tư Dư, Tư Dư.”

Vẫn ngó lơ hắn.

“Tư Dư, ngươi giận sao?” Ngữ khí Doãn Viễn hơi ngạc nhiên, dường như không hiểu tại sao Hoắc Tư Dư lại đột nhiên tức giận.

Nhưng Hoắc Tư Dư vẫn không để ý đến hắn.



Doãn Viễn ấn eo Hoắc Tư Dư lại, cường thế ép y dưới tàng cây, liều lĩnh cúi đầu hôn xuống. Có chút thô bạo xoa cằm, hai đôi môi cọ xát, kịch liệt hôn. Hoắc Tư Dư giãy dụa đẩy lồng ngực Doãn Viễn, nhưng không thể đẩy được.

Quảng cáo



REPORT THIS AD

Khi rời môi, Doãn Viễn vẫn say mê xúc cảm ướt át mềm mại đó, bị Hoắc Tư Dư liếc một cái.

Khuôn mặt luôn quạnh quẽ Hoắc Tư Dư có chút buồn bực khó giải thích, y dùng tay áo chà chà môi mình, nói: “Cay chết ta rồi.”

“Tư Dư, bây giờ ngươi tha thứ cho ta rồi sao?” Doãn Viễn nhìn y ôn nhu mỉm cười, lời ý thăm dò cẩn thận.

Thì ra y vẫn nhớ lời hắn nói khi nãy. Hoắc Tư Dư cắn môi dưới, ngửa mặt nhìn Doãn Viễn, mảnh nguyệt quang phản chiếu trong mắt.”Ngươi cũng vậy, chỉ biết lừa người.”

Doãn Viễn hơi run run, phủ nhận chắc nịch: “Ta không có, lời ta nói ngày đó đều là thật lòng.”

“Ngươi rõ ràng cũng đang giám sát ta, đúng không?” Hoắc Tư Dư không chớp mắt nhìn hắn, ngữ khí quả quyết: “Cho nên Vương Lễ muốn làm gì, ngươi đều biết. Dù sao hắn thấp hèn như vậy, uống mấy chén rượu liền nói ra tất cả. Vì ngươi biết và chắc chắn hắn không thể làm gì với ta, nên ngươi ung dung ngồi thưởng thức đúng không?”

Y cực lực giữ vững hô hấp của mình, thần sắc nhàn nhạt, “Ta tin ngươi thật lòng, nhưng thủ đoạn của ngươi ta không phải không biết.”

Một trận trầm mặc quỷ dị giữa hai người.

Doãn Viễn như tiểu hài tử làm sai, cúi đầu ủ rũ kéo tay Hoắc Tư Dư.

Quảng cáo



REPORT THIS AD

Hoắc Tư Dư bình tĩnh nhìn hắn, ôn nhu nói: “Ta không trách ngươi về chuyện kia, vì ngươi vẫn cứu ta. Ta chỉ hi vọng sau này ngươi sẽ không gạt ta, cũng không giấu ta nữa.”

Doãn Viễn rũ mắt nhìn y, thành khẩn thề, khóe miệng treo nụ cười. Nhìn thấy ôn nhu trên mặt Hoắc Tư Dư biến mất, thay vào đó là chút buồn bực.



“Vậy vừa nãy ngươi chưa nói xong cái gì, còn không mau nói đi?” Hoắc Tư Dư trừng hắn, đuôi mắt hơi nhíu nhìn đặc biệt có khí thế.

Thần sắc Doãn Viễn mờ mịt, nhẹ nhàng à một tiếng.

“Cái gì mà lê hoa đới vũ (3), khóc cũng đáng yêu gì hả, thật mất mặt.” Hoắc Tư Dư nhanh chóng để lại một câu, lườm hắn, hất tay hắn ra, không quay đầu lại đi về phía trước.

(3) Lê hoa đới vũ (梨花带雨): khuôn mặt đẫm nước mắt của người đẹp (Cre: Hanzii)

Mái tóc dài đen mềm mại tán ở phía sau, dây cột tóc màu trắng lúc ẩn lúc hiện. Trông dáng vẻ hình như y tức lắm.

Doãn Viễn rốt cuộc tỉnh táo lại, mạch suy nghĩ chợt đứt phựt một tiếng. Hắn nhấc chân đuổi theo, không nói gì từ phía sau ôm người vào lòng.

“Trong hoàng cung không có, nên ta mới trốn ra ngoài đi thanh lâu một lần, là thanh quan, thật sự chỉ một lần thôi. Ta biết thanh quan đã phá thân sẽ bị ép tiếp khách, nên mới chuộc thân cho hắn để hắn về quê sinh sống tử tế.” Doãn Viễn nói cực nhanh, như đang cố gắng chứng minh bản thân trong sạch: “Tư Dư ta thật sự…”

Quảng cáo



REPORT THIS AD

“Vậy nơi này thì sao?” Thần sắc Hoắc Tư Dư bất biến, nhưng âm thanh có chút rầu rĩ: “Ngươi nổi danh như thế, truyền đến tận kinh thành. Ai lại không biết vương gia ngươi phong lưu chứ.”

“Ta thật sự oan uổng mà.” Doãn Viễn kéo cơ thể Hoắc Tư Dư lại, hận không thể lập tức thề với trời: “Tất cả đều do hoàng huynh sai người truyền đi. Ta chỉ tìm một thanh quan mà thôi, là gặp dịp thì chơi. Ba năm trước, sau khi gặp ngươi, ta không động vào ai cả, chỉ muốn ngươi thôi. Nếu không phải chuyện bên Nam Cương kéo ta lại, ta đã sớm hồi kinh thú ngươi, cần gì phải chờ tới bây giờ. Nếu ta biết ngươi ăn dấm chua thành như vậy, ta chắc chắn…”

Hoắc Tư Dư vẫn mang thần sắc lãnh đạm thờ ơ, nhưng nghe vậy lại ngước mắt trừng Doãn Viễn, phủ nhận nói: “Ta không ghen.”

“Khụ.” Doãn Viễn không nhịn được bật cười: “Được được được, ngươi không ghen.” Hắn cười hì hì, vò loạn tóc Hoắc Tư Dư, ấn người vào ngực, hôn lên mắt y.

“Ngứa, đừng nháo.” Hoắc Tư Dư rầu rĩ nói.

Được rồi, y quả thực không còn bực mình khó chịu nữa.

————————————————

Về đến vương phủ, cơm cũng tiêu gần hết. Hoắc Tư Dư đưa tay trái không bị nắm lên xoa xoa bụng.

Quảng cáo



REPORT THIS AD

Doãn Viễn không còn lo lắng sợ hãi nữa, tâm lý bỗng có chút oan ức, hắn đột ngột đứng lại siết tay Hoắc Tư Dư, mặt mày xệ xuống.

“Làm sao vậy?” Hoắc Tư Dư mờ mịt nhìn hắn.

“Ta đều là gặp dịp thì chơi, nào giống ngươi và Chung Lật, gì mà ước hẹn trước lúc ra đi hay viết thư chiến trường gì đó, thật lắm trò.” Doãn Viễn tự húp dấm chua. Đột nhiên nháo lên, ngữ khí chắc nịch như hắn tận mắt nhìn thấy chuyện xảy ra giữa bọn họ.

Hoắc Tư Dư tức giận rút tay về, nhăn mày trừng hắn, “Ta không có.”

“Cái gì không có, ngươi tưởng ta không biết trước khi Chung Lật tới Thương Xuyên, hắn nằm trên đầu tường viện của ngươi, ước hẹn với ngươi đánh thắng trận sẽ quay về thổ lộ à” Doãn Viễn giận dữ nói, thần sắc càng oan ức: “Nếu không phải ta để cận vệ theo dõi, chẳng phải là vô tri vô giác bị…”

“Người đừng có đoán lung tung được không hả, Chung đại ca chỉ nói nếu hắn sống sót trở về, hắn có chuyện muốn nói với ta thôi.” Hoắc Tư Dư không chút yếu thế trừng lại, “Đã nói với ngươi rất nhiều lần rồi, ta chỉ coi hắn là ca ca.”

“Vừa nhắc tới hắn ngươi đã hung ác như vậy, ngươi còn nói không thèm để ý sao?” Doãn Viễn hạ quyết tâm gây sự vô lý.

Hoắc Tư Dư dùng sức đẩy lồng ngực Doãn Viễn, tự biết cứ tiếp tục cãi nhau với hắn sẽ không có kết quả, chỉ im lặng đi về phía trước.

Quảng cáo



REPORT THIS AD

Doãn Viễn cũng không đuổi theo, một mặt khó tin nổi ở phía sau gọi: “Ngươi vì Chung Lật đánh ta!?”

Hoắc Tư Dư đã đi ra rất xa, nghe thấy giọng điệu tủi thân của hắn, lại không nổi giận. Ngược lại sinh ra chút tâm tư đùa cợt.

Y xoay người, cố ý nói về hướng Doãn Viễn: “Ừ, vậy bây giờ ta liền đi viết thư cho Lật ca, để hắn tới đây tìm ta, thuận theo ý ngươi được không?”

Y nói xong liền bỏ chạy, khổ sở trong ngực đều tuôn hết ra ngoài.

Còn chưa kịp cười, bỗng nhiên một trận trời quay đất cuồng, Doãn Viễn vọt tới trực tiếp khiêng y trên vai.

Còn bị hắn đánh mông hai cái, thật quá xấu hổ.

“Doãn Viễn.” Hoắc Tư Dư đỏ mặt, giằng co, giày cũng rớt mất một chiếc: “Thả ta xuống, ngươi muốn làm gì!?”

Doãn Viễn không ngừng cước bộ đi về phía trước, nghe vậy “hung ác” nói: “Tắm.” Dừng một chút, lớn tiếng bổ sung: “Làm ngươi.”