- Tên tu sĩ phía trước kia dường như có thần thức hùng mạnh hơn những tu sĩ còn lại rất nhiều. Hơn nữa dường như hắn đang chú ý tới các ngươi nói chuyện...
- Không thể nào! Hắn chỉ là một tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng mười một, thần thức có thể hùng mạnh đến mức nào? Tuy rằng chúng ta cũng không bố trí một ít thủ đoạn cách âm, nhưng thân bên trong Huyễn Vân pháp trận này, một tu sĩ Luyện Khí kỳ như hắn làm sao có thể khám phá?
Thanh niên cao lớn cũng không tin, hiện tại trong lòng y chợt cảm thấy nổi giận không hiểu vì sao. Vừa nghe nói có tu sĩ thiên phú quỷ dị, y đã cảm thấy tâm phiền ý loạn, Tu Tiên Giới có nhiều loại Dị Linh Căn, linh thể ưu tú như vậy, vì sao lại không tới lượt y?
- Vậy thì chưa chắc, Lãnh sư huynh rất hiếm khi nhìn lầm, cho nên chưởng môn mới mời huynh ấy chủ trì lần thu nhận đệ tử này, hai người chúng ta chẳng qua chỉ là phụ trợ mà thôi. Lãnh sư huynh, huynh xem phải chăng là thời gian đã đến, để cho đám vãn bối này lên núi được rồi?
Nữ tu sĩ nói vòng vo một hồi, sau đó nhìn nam tử mặt như cương thi, nói tới chính sự.
- Được rồi, chúng ta đi Vọng Hồ đài trên đỉnh núi chờ trước. Lưu sư đệ, hãy rút lui con đường ảo cảnh của Huyễn Vân pháp trận.
Mặc dù giọng của nam từ mặt như cương thi tỏ ra khách sáo, nhưng lại có một vẽ ra lệnh làm cho không người nào có thê cự tuyệt.
- Dạ, Lãnh sư huynh. Thanh niên cao ráo không dám chống lại, thấp giọng tuân lệnh. Sau đó tay phải y giơ pháp khí ngọc thạch lên, miệng niệm thầm vài câu chú ngữ, tay trái bấm một đạo pháp quyết kỳ dị, sau đó đánh một đạo linh lực vào pháp khí.
Trong đội ngũ tu sĩ đang chậm rãi tiến tới trên sơn đạo bậc thang dài vô cùng vô tận, có một ít tu sĩ tỉ mỉ chú ý thấy trong số mấy đóa mây trắng bay lờn vờn trên sơn đạo, hiện tại đã thiếu đi một đóa. Nhưng tất cả mọi người đều đang chú ý trên đỉnh đầu bọn họ xuất hiện ba tên tu sĩ áo trắng. Một người chân đạp một chiếc trường địch xanh biếc, một nữ tu sĩ chân đạp một dải lụa trắng muốt, người còn lại đạp trên một thanh băng kiếm trong suốt. Cả ba đều đang ngự khí phi hành, nhắm đỉnh núi phá không mà bay.
- Ôi, toàn là cao nhân Trúc Cơ kỳ! Xem phục sức cũng là người Thái Hư môn.
- Ngự khí phi hành! Chỉ có tu sĩ Trúc Cơ kỳ mới có thể làm được!
- Tên tu sĩ chân đạp trường địch kia thật là anh tuấn!
- Vị tiên tử ở giữa kia mới gọi là đẹp!
- Các ngươi biết cái gì, thanh băng kiếm trong suốt kia tuyệt đối là lợi hại nhất, nhất định là cực phầm pháp khí!
- Cực phẩm pháp khí!?
- Làm sao ta mới có thể Trúc Cơ đây, đạp cực phẩm pháp khí, ngự khí phi hành!
- Ngươi cho rằng mỗi tu sĩ Trúc Cơ kỳ đều có cực phẩm pháp khí hay sao, cực phẩm pháp khí còn hiếm có hơn cả tu sĩ Trúc Cơ kỳ...
- Bớt nói nhảm lại đi, mau mau một chút, người đi trước mau lên!
- Vì sao sơn đạo này đi lâu như vậy?
- Đừng nóng vội, ngươi xem, dường như người đi đầu đội ngũ sắp sửa đến nơi.
Các tu sĩ Luyện Khí kỳ trên sơn đạo náo loạn một trận, bước chân gia tăng tốc độ không ít.
Hơn nửa canh giờ sau, Triệu Địa theo mọi người đi tới đỉnh Tú Vân phong.
Cái đầu tiên đập vào mắt hắn chính là một chiếc cổng cao ba bốn mươi thước bằng bạch ngọc, trên viết ba chữ to Vọng Hồ đài như rồng bay phượng múa.
Sau khi xuyên qua cổng này. tất cả mọi người đi tới một bình đài rộng lớn, chu vi có hơn ngàn thước. Bình đài này là do từng khối đá xanh có độ lớn bằng nhau xếp lại mà thành, hết sức ngay ngắn chỉnh tề.
Bởi vì tiết trời hết sức trong sáng, tầm mắt cũng hết sức trống trải, đứng trên bình đài nhìn xuống chân núi có thể nhìn thấy Hắc Thủy hồ đen như mực. Bất quá lọt vào tầm mắt đa số là mây mù mênh mông, che lấp cảnh sắc núi xung quanh.
Mặt Bắc bình đài này có một cái thạch đình cũ kỹ hình vuông, cao chừng sáu bảy thước, dài rộng đều là hơn mười thước. Nóc thạch đình và bốn cây cột đá có một ít dây leo bò trên đó, khiến cho cả thạch đình toát ra vẻ cổ xưa khó tả.
Bất quá thạch đình này cùng với cảnh sắc xinh đẹp của Vọng Hồ đài không phải là những thứ hấp dẫn đám tu sĩ Luyện Khí kỳ. Tuyệt đại đa số bọn họ đều tập trung ánh mắt vào sáu bảy tên tu sĩ áo trắng trong thạch đình. Những người này vận trang phục giống nhau, tu vi cũng là từ Trúc Cơ sơ kỳ trở lên, ba người vừa rồi ngự khí phi hành dưới chân núi cũng ở trong đó.
Xem ra sáu bảy tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ này chính là nhân thủ của Thái Hư môn phụ trách thu nhận đệ tử lần này. Nghĩ đến vận mạng của mình sẽ do mấy tiền bối trước mặt quyết định, đa số đám tu sĩ Luyện Khí kỳ đều tỏ ra căng thẳng.
Một lúc sau, tất cả tu sĩ cũng đã đi tới Vọng Hồ đài. Trên cả bình đài to lớn chỉ có lựa thưa bốn năm trăm tu sĩ Luyện Khí kỳ đứng, có người đưa mắt nhìn ra xa, có người cúi đầu lặng lẽ, có vài người túm năm tụm ba xì xào bàn tán.
Những người này tu vi thấp nhất cũng có Luyện Khí kỳ tầng tám, tu vi cao nhất thậm chí có tầng mười hai. Bất quá tu sĩ tầng mười trở xuống chiếm tuyệt đại đa số.
Tu sĩ Trúc Cơ kỳ họ Lãnh đứng yên không nhúc nhích rất lâu, chợt thu ánh mắt ngoài xa trở về, chậm rãi theo thứ tự quét qua mỗi một tên tu sĩ Luyện Khí kỳ trên đài.
Những tu sĩ này đều cảm thấy ánh mắt của đối phương lạnh như băng, chỉ trong thoáng chốc, cả bình đài trở nên tĩnh lặng. Tu sĩ họ Lãnh tiến về phía trước hai bước, nói với giọng còn lạnh hơn ánh mắt của y ba phần:
- Hôm nay là ngày thứ ba Thái Hư môn chúng ta chiêu thu đệ tử nhập môn, nếu trong này có người không liên quan tới chuyện này, hiện tại có thể rời đi.
Chờ một lát sau, thấy mọi người trên bình đài không hề di động chút nào, y lại tiếp tục nói:
- Nếu các vị đều tới để báo danh gia nhập Thái Hư môn chúng ta, như vậy phía dưới hãy nghiêm túc lắng nghe Lãnh mỗ nói chuyện. Bởi vì mỗi một câu nói của bản nhân, đều trực tiếp liên quan đến chuyện các vị có thể tiến vào bản môn hay không.
Bao gồm cả Triệu Địa, mấy trăm tên tu sĩ Luyện Khí kỳ tự nhiên cũng không dám thở mạnh, nghiêm túc lắng nghe.
- Phàm là tu sĩ Thiên Linh Căn, Dị Linh Căn cùng Nhị Linh Căn, hoặc là có linh thể, thiên phú đặc biệt, hãy đi sang bên này.
Tu sĩ họ Lãnh chỉ một chỗ đất trống bên cạnh thạch đình nói.
Trên bình đài xôn xao một trận, sau một lúc lâu, trong đám người có năm tên tu sĩ đi ra đứng bên thạch đình giữa ánh mắt vừa hâm mộ vừa đố kỵ của mọi người.
- Rất tốt...
Tu sĩ họ Lãnh gật đầu một cái, nhìn năm người này nói:
- Mấy người các ngươi theo vị Đồ sư thúc này đi Hán Dương phong, chỉ cần xác nhận tư chất Linh Căn xong, các ngươi sẽ trực tiếp trở thành nội môn đệ tử bản môn.
Nói xong, từ trong số bảy tám tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ có một vị tu sĩ mặt vuông đi ra, hiển nhiên là Đồ sư thúc theo lời tu sĩ họ Lãnh.
Vị Đồ sư thúc này ném ra một món pháp khí có hình dáng giống như thuyền độc mộc. Pháp khí đón gió hóa lớn, trở thành một chiếc thuyền gỗ dài bảy tám thước lớn. Tu sĩ họ Đồ khinh thân nhảy lên thuyền gỗ, nói với mấy tên tu sĩ kia:
- Lên!
Năm tên tu sĩ kia cũng vội vàng nhảy lên thuyền gỗ, thân hình mới vừa đứng ngay ngắn, tu sĩ họ Đồ đã điều khiển thuyền gỗ vẽ ra một đạo thanh quang bay về phía Đông.
Hơn phân nửa tu sĩ trên bình đài nhìn năm người này rời đi với ánh mắt vô cùng nóng bỏng. Tu sĩ họ Lãnh nói rất rõ ràng, năm người này chỉ cần nghiệm chứng tư chất Linh Căn, thiên phú, linh thể là thật, lập tức có thể nhảy vọt trở thành đệ tử nòng cốt của đệ nhất đại phái Thái Hư môn Kim Diễm quốc, không cần thử thách gì khác. Chuyện tốt như vậy làm sao khỏi khiến cho người ta ghen tỵ?
Sau khi tu sĩ họ Đồ rời đi, tu sĩ họ Lãnh nói tiếp:
- Bên dưới phàm là tu sĩ tuổi chưa tới ba mươi, đã luyện công pháp cơ bản tới tầng mười một, bước qua bên này.
Lập tức liền có hai ba người ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra, ngay sau đó lại đi ra hơn hai mươi tu sĩ, Triệu Địa cũng ở trong đó.
Lúc này trên đài, ánh mắt đám tu sĩ tỏ ra phức tạp rất nhiều, có hâm mộ, có ghen tỵ, còn có tỏ vẻ khinh thường. Có một số gia tộc vì muốn cho con cháu mình được gia nhập vào đại môn phái như Thái Hư môn, không tiếc dùng thật nhiều linh đan diệu dược cưỡng ép gia tăng tu vi. Mặc dù tu vi gia tăng, nhưng từ đó về sau tu sĩ này sẽ gặp khó khăn trên con đường tu tiên, chỉ cần đoạn tuyệt cung ứng linh dược, cơ hồ là khó có thể tiến thêm được nữa.
Hiển nhiên bọn Triệu Địa đã bị xem như loại người này, cho nên đa số ánh mắt nhìn bọn hắn mang theo vẻ khinh bỉ.
Triệu Địa căn bản không để ý tới những thứ này, hắn một mực mắt nhòm mũi, mũi nhòm tâm, dáng vẽ hết sức đàng hoàng.
Tu sĩ họ Lãnh lại phái một nữ tu trung niên họ Trần dẫn dắt hơn hai mươi người này cùng bay về Hán Dương phong. Y nói:
- Ở Hán Dương phong sẽ có sư bá đặc biệt kiểm tra căn cốt tuổi tác, cùng với tu vi các ngươi. Nếu là thật, vậy có thể trở thành ngoại môn đệ tử bản môn.
Vị nữ tu sĩ họ Trần này tế xuất một món pháp khí thước ngọc, dưới linh lực của nàng điên cuồng thôi thúc, thước ngọc bành trướng đến rộng hơn hai thước, dài hơn ba mươi thước.
Lần này không đợi nữ tu họ Trần căn dặn, hơn hai mươi tên tu sĩ bao gồm Triệu Địa trong đó liền thức thời đứng lên trên thước ngọc. Nữ tu trung niên cũng nhảy lên thước ngọc, thước ngọc liền từ từ bay về phía Hán Dương phong.
Bên dưới thước ngọc lại vang lên giọng của tu sĩ họ Lãnh:
- Về phần những người còn lại, sẽ do mấy người chúng ta kiểm tra đơn độc từng người một, nếu như hợp cách, cũng có cơ hội trở thành ngoại môn đệ tử bản môn.
Có lẽ là vì thước ngọc này khác với pháp khí thuyền gỗ của tu sĩ họ Đồ khi nãy, không phải là pháp khí chuyên môn phi hành, cho nên tốc độ chậm hơn một ít, nhưng cũng khá vững vàng. Đây đối với Triệu Địa lần đầu tiên ngự khí phi hành lại là một chuyện tốt.
Lúc này hắn đang thận trọng đứng ở giữa thước ngọc, tiếng gió thổi vù vù qua hai bên thân thể. Mặc dù có hơi sợ, nhưng hắn cũng không nhịn được nhìn xuống một chút, chỉ thấy những cụm mây trắng lớn có nhỏ có trôi lững lờ, vài thác nước thật to từ trên núi cao đổ xuống.
Ngoài xa rất nhiều lầu các nấp bóng mấy ngọn sơn phong, cũng có không ít tu sĩ mạnh ai nấy ngự trên linh quang phi hành xuyên qua những ngọn núi, cảnh sắc hết sức phồn hoa tấp nập. Đây gọi là nhìn hoài không chán, cảnh tượng ngày thường chỉ có trong tưởng tượng này khiến cho tâm trạng của Triệu Địa trở nên rất tốt. Rất nhanh hắn đã quên đi căng thẳng cùng sợ hãi, mải mê ngắm phong cảnh chẳng khác nào tiên cảnh xung quanh.
Đáng tiếc không đầy nửa canh giờ sau, thước ngọc đã mang theo mọi người đi tới trước Hán Dương phong. Đây là ngọn sơn phong cao nhất của Khuông Lư Sơn mạch, từ giữa sườn núi đã bị một tầng mây thật dày bao phủ, từ sườn núi trở xuống có hơn trăm đình đài lầu các, là quần thể kiến trúc dày đặc nhất trên núi.
Thước ngọc dừng lại trước một đại điện cao hơn trăm thước, Triệu Địa ngẩng đầu nhìn lên, trên đại điện có một tấm biển có viết ba chữ to Vấn Thế đường. Ba chữ này nhìn qua bình thản không có gì lạ, nhưng lại lộ ra huyền cơ khó tả bằng lời.
Triệu Địa quan sát kỹ một chút, cảm thấy ánh mắt có hơi hỗn loạn, dường như những chữ này sống lại, hóa thành mấy bóng người giống như Tiên Nhân đấu pháp với nhau. Triệu Địa thầm nói một tiếng không ổn, đang định nỗ lực dời ánh mắt sang chỗ khác.
- Hừ! Thình lình một tiếng hừ lạnh như băng đập mạnh vào tai, lúc này Triệu Địa mới như tỉnh lại từ trong mộng, vội vàng dời ánh mắt khỏi mấy chữ này. Đồng thời hắn cũng phát hiện những người kia cũng không kềm chế bị mấy chữ này thu hút ánh mắt giống như mình.
Nữ tu trung niên hắng giọng nói:
- Mấy chữ này là mấy trăm năm trước một vị đại thần thông tiền bối bản môn đã viết, ẩn chứa một chút uy năng huyễn thuật. Tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ trở xuống lần đầu thấy chữ này, quá nửa sẽ bị nó hấp dẫn ánh mắt chìm vào ảo cảnh mà không thể tự kềm chế.
Có mấy người còn chưa chú ý tới tấm biển kia, nghe lời của nữ tu trung niên kia bèn vội vàng ngẩng đầu nhìn lại, kết quả không ai ngoại lệ đều bị trúng chiêu. Nữ tu trung niên lại quát một tiếng, mới khiến cho tâm thần những người này bình tĩnh lại.
Sau khi hai mươi mấy tu sĩ này nếm một bài học, cũng không dám khinh cử vọng động nữa, ngoan ngoãn đi theo sau lưng nữ tu trung niên.
Nữ tu trung niên mang theo hơn hai mươi tên tu sĩ này đi vào trong đại sảnh Vấn Thế đường. Đại sảnh này cao gần trăm thước, rộng mấy trăm thước, đối diện đại môn có bày hai chiếc Thái Sư ỷ, bên dưới là hai hàng ghế vuông. Một lão nhân thoạt nhìn sáu mươi bảy mươi tuổi, râu tóc bạc trắng đang khép hờ mắt ngồi trên một chiếc ghế vuông nơi đó.
Dưới chỉ thị của nữ tu trung niên, mọi người đứng xếp hàng theo thứ tự đi qua trước mặt lão nhân. Lão nhân chỉ đưa ra hai ngón tay đặt lên cổ tay của mỗi người một cái, nói một tiếng: “Rất tốt!”, sau đó bảo người kế tiếp tới.
Bởi vì lão nhân chỉ cần nhìn qua một cái là có thể phân biệt được tu vi mọi người có đạt tới Luyện Khí kỳ tầng mười một hay không. Mà chỉ cần kiểm tra căn cốt một chút là có thể suy đoán ra số tuổi thật sự đối phương. Tuổi xương là không lừa gạt được người.
Đến phiên Triệu Địa, lão nhân bất ngờ ủa một tiếng, lẩm bẩm:
- Không ngờ là Ngũ Linh Căn, hơn nữa chưa tới hai mươi ba tuổi đã có thể tu luyện tới tầng thứ mười một, thật đúng là hiếm thấy!
Nói xong tựa hồ chưa từ bỏ ý định, lại thăm dò cổ tay kia của Triệu Địa một cái, sau đó mới nói “rất tốt”, ý bảo Triệu Địa thông qua.
Đợi sau khi lão nhân kiểm tra tuổi xương của mọi người xong xuôi, nữ tu trung niên lại mang bọn họ đi tới một chỗ gọi là Dưỡng Tâm điện. Trong điện có một nữ tu sĩ khác vóc người tuyệt đẹp, đeo khăn che mặt màu trắng, thanh âm thánh thót như tiếng trời, hỏi từng người một vài câu hỏi.
Triệu Địa bị hỏi tên họ, có phải tán tu hay không, có gia tộc tông môn làm chỗ dựa hay không, cùng với có tu tập qua công pháp Ma đạo hay không.
Triệu Địa cảm giác bị vị tiên tử hết sức tầm thường này nhỏ giọng hỏi han, muốn nói dối cũng hết sức khó khăn, cho nên thật thà khai báo mình xuất thân Nam Hoa Sơn Giản gia, nhũ danh Ngũ Căn, tên là Triệu Địa. Về phần cuối cùng hỏi cái gì công pháp Ma đạo, Triệu Địa cũng chưa từng nghe qua, dĩ nhiên phủ định.
Đại khái là toàn bộ đều thông qua kiểm tra của tiên tử. Không lâu sau, nữ tu trung niên liền tuyên bố mọi người chính thức trở thành ngoại môn đệ tử Thái Hư môn.
Tiếp theo có không ít tu sĩ Luyện Khí kỳ mặc trang phục màu xám dẫn những tu sĩ mới nhập môn này an bài chỗ ở và lãnh vật phẩm cần thiết.
Đối với chuyện mỗi ngoại môn đệ tử mới nhập môn có thể được lãnh một phần vật phẩm, Triệu Địa cũng không ôm hy vọng gì nhiều. Nhưng khi hắn cầm vào tay, lại thật sự vui mừng một phen.
Thái Hư môn không hồ là đệ nhất đại tu tiên môn phái Kim Diễm quốc, cho dù là ngoại môn đệ tử như Triệu Địa, mỗi người đều được phát một túi trữ vật có tiêu ký Thái Hư môn trên đó.
Bên trong có một chiếc trường bào màu xám, là trang phục thống nhất của Thái Hư môn, cùng hai món pháp khí thường gặp: một thanh Lãnh Nguyệt đao, một chiếc lệnh bài có khắc ba chữ màu đen Thái Hư môn, cùng với một món pháp khí hình lông chim hiếm thấy.
Lãnh Nguyệt đao cùng lệnh bài màu đen cũng thường, đều là hạ phẩm pháp khí. Mà pháp khí hình lông chim kia lại là một món phi hành pháp khí chuyên dụng.
Sở dĩ gọi là phi hành pháp khí, là chỉ pháp khí chuyên môn dùng để ngự khí phi hành, hoàn toàn không có lực công kích. Lực phòng ngự của nó cũng chỉ thông thường không đáng kể, tác dụng duy nhất chính là dùng để bay lên không phi hành.