Miên Nguyệt

Chương 20



Trữ Thiên Phàm lặng yên, vương phi lại hỏi một lần. Giang Thanh Hiểu đi ở phía trước nhịn không được ở trong lòng lắc đầu bật cười, thầm nghĩ người nọ lạnh như khối băng,ngươi uổng công phí sức làm gì? Hỏi bể họng hắn cũng không trả lời đâu.

Ai ngờ ngay sau đó, chợt nghe Trữ Thiên Phàm thản nhiên nói: ”Ngoài ba dặm lấy đầu người ta thì ta làm được. Ngoại mấy chục, thì là bịa đặt, nhà của chúng ta cũng không phải tu đạo thế gia gì.”

Giang Thanh Hiểu nhịn không quay đầu lại nhìn hắn một cái, bởi vì thật sự rất kinh ngạc.

Từ hai mươi năm trước, sau khi Trữ Thiên Phàm bại lộ thân phận, cả người hắn giống như biến thành kẻ khác, lạnh như băng làm cho người ta sợ hai5. Lại không nghĩ rằng, hai mươi năm sau, chính vào lúc này lại, hắn lại khôi phục một chút bóng dáng ngày xưa, làm cho hắn không khỏi nhớ tới tên tiểu sư đệ mỗi ngày đi theo phía sau mình tiếng ngắn tiếng dài gọi sư huynh sư huynh đến vui vẻ.

Trong nháy mắt, giống như thời gian quay trở lại, những chuyện của hơn hai mươi năm trước, lập tức đùa vào đầu Giang Thanh Hiểu, hắn cảm thấy được hốc mắt có chút ướt át, vội vàng cúi đầu che dấu, không muốn làm nước mắt rơi xuống.

Mặc dù phía sau Giang Thanh Hiểu, nhưng phản ứng của hắn vẫn không có tránh khỏi ánh mắt của Trữ Thiên Phàm, hắn là nhìn không thấy biểu tình của Giang Thanh Hiểu, nhưng hắn lại cảm nhận được nôi tâm của đối phương đang rung cảm và xúc động.

Lập tức không khỏi sửng sốt, nghĩ thầm có lẽ thật sự giống như lời Nam Cung nói, nguyên lai ta… Vẫn luôn sai sao? Có lẽ phương thức cùng phương pháp ta yêu sư huynh, hẳn phải hảo hảo thay đổi một chút.

Hai người gần trong gang tấc, trong lòng mỗi người đều dâng trào cảm xúc cuồn cuộn. Nam Cung Dạ Hiên cùng Nguyệt Nha Nhi đi phía trước lại không hề hay biết.

Lúc buổi tiệc bắt đầu, Nguyệt Nha Nhi cùng thủ thành bàn chuyện mua lạc đà. Đương nhiên, thủ thành sao có thể lấy bạc của sát thủ vương gia. Nhưng ngày hôm sau, Nguyệt Nha Nhi thực nghiêm túc đem một túi bạc đưa cho hắn, hơn nữa phi thường trịnh trọng nói: “Nếu ngươi không nhận bạc, sẽ phạm tội hối lộ vương gia. Ta nghe Nam Cung Dạ Hiên nói, cổ đại có một đại quan, sợ bị hối lộ, ngay cả một con cá cũng không dám thu. Một con cá còn như thế, huống chi ngươi là cả mấy chục con lạc đà, ta tuyệt không sẽ làm Nam Cung bị buộc tội như thế.”

Thủ thành dở khóc dở cười, đành phải thu tiền, rồi hướng Nguyệt Nha Nhi nói: “Lạc đà không giống danh câu, ở chung quanh sa mạc, rất dễ mua, không cần nhiều tiền như thế.”

Nhưng là Nguyệt Nha Nhi kiên trì đưa cho, e sợ cho thủ thành đang lừa y, rõ ràng giá rất cao lại nói giá rất thấp, thế thì cuối cùng Nam Cung Dạ Hiên vẫn bị hối lộ, bởi vậy lập trường của y thập phần kiên định.

Thủ thành âm thầm buồn cười, nhưng lòng Nam Cung Dạ Hiên lại tràn ngập cảm động, biết Nguyệt Nha Nhi là đang thật tâm thực lòng thay mình suy nghĩ. Chỉ tiếc nơi đây là biên quan, bằng không hắn thật sự muốn cùng tiểu bảo bối làm cho hắn hồn khiên mộng nhiễu này tiến hành đêm động phòng hoa chúc trước tại đây.

Đường trong quan nội dễ đi hơn nhiều, nhưng mọi người tha theo một số lạc đà lớn, đi đâu cũng tở thành tiêu điểm bị chú ý. Hơn nữa bọn lạc đà kia ở trong sa mạc đi đường cũng chậm rì rì, tới trên quan đạo, cũng là chậm rì rì, làm Nguyệt Nha Nhi tức xém hộc máu, mỗi ngày đều ở bên tai bọn lạc đà kêu to: “Ai nha bọn lạc đà rùa bọn bọn mi, ta phụcbọn mi rồi được không? Đi nhanh một chút coi, còn phải chạy về vương phủ mừng năm mới mà.”

Cũng bởi vì màn phê bình lạc đà này, mà bọn hộ vệ mỗi ngày đều có trò cười để xem. Giang Thanh Hiểu cùng Trữ Thiên Phàm ở ngoài mặt tuy rằng còn bình thường đạm mạc như dĩ vãng, nhưng là mỗi lần nhìn thấy Nguyệt Nha Nhi cùng vương phi cùng bọn lạc đà phân cao thấp này, cũng đều nhịn không được sẽ ý cười thầm.

Một đường cứ thế lúc nhanh lúc chậm, cuối cùng vào trước ngày mồng tám tháng chạp cũng về tới vương phủ. Bọn nha hoàn đã sớm được báo tin, đều tụ ở cửa chờ xem phụ thân Nguyệt Nha Nhi như thế nào, còn nghe nói có bọn lạc đà như thần cứu mạng trong sa mạc lý, nghe nói phía sau lưng có hai cái bao to, cũng rất khác ngựa.

Mọi người tò mò tụ ở bên nhau líu ríu, sau khi nhìn thấy vương gia vương phi cùng Nguyệt Nha Nhi, tránh không được một phen náo nhiệt. Trong lúc nhất thời, vương phủ vui như mở hội.

Mặt Trữ Thiên Phàm nhăn nhíu, nhìn tượng nhiệt náo kia, bỗng nhiên đối với Giang Thanh Hiểu nói: “Ngươi rất yên tịnh, có thể ở đây quen sao?”

Giang Thanh Hiểu nhìn hắn một cái, không nói gì. Trong lòng còn búc hắn mà, nói sao thì, đó cũng là mười nă cừu hận, tuy rằng dọc theo đường đi, hắn đã muốn phát hiện cừu hận cũng không sâu không thể xóa như mình tưởng tượng, nhưng không có khả năng tha thứ cho đối phương mau như thế.

Nguyệt Nha Nhi đang bề bộn cùng quản gia đuổi bọn lạc đà về chuồng gia súc sau hậu viện. Giang Thanh Hiểu nhìn bóng dáng hưng phấn của y, vừa tức giận lại buồn cười, nghĩ thầm đứa con căn bản là có lạc đà liền quên cha, còn luôn miệng nói phải bảo vệ ta, chỉ sợ lúc ta lại bị bắt đi, ngươi cũng là không rảnh bận tâm.

Nhưng lại Nam Cung Dạ Hiên tiến đến, mỉm cười nói: “Giang… Khụ khụ… Này… Cha, phòng ngài đã chuẩn bị xong, chính là ở một khoảng sân vườn nho nhỏ ở sừng đông nam, người thích yên tịnh, về sau liền ở nơi đó đi.”

Hắn vừa nói, một bên lại ở trong lòng lắc đầu, thầm nghĩ chuyện này thật sự là làm khó người a, người trẻ như thế, ta lại phải kêu hắn là cha, này còn có thiên lý sao?

Giang Thanh Hiểu gật gật đầu, nhẹ giọng nói: “Đa tạ ngươi lo lắng.” Nói xong hướng Trữ Thiên Phàm liếc liếc mắt một cái, tựa hồ đang hỏi hắn ở nơi nào.

Việc này Nam Cung Dạ Hiên cũng là rất khó xử, thực hiển nhiên, hắn không có khả năng an bài Trữ Thiên Phàm ở chỗ Giang Thanh Hiểu, nhưng chỗ khác, Trữ Thiên Phàm cũng chưa chắc nguyện ý ở.

Đang trầm ngâm, chợt nghe Trữ Thiên Phàm lạnh lùng nói: “Chỗ ở của ta không cần ngươi quan tâm.” Nói xong liền xoay người đi ra ngoài cửa. Nam Cung Dạ Hiên vốn muốn đuổi theo, sau đó nghĩ lại, gia khỏa đó cũng là tên phú khả địch quốc, có lẽ đem tòa nhà đối diện mình mua rồi, ở cũng thoải mái, lại tiện thường đi lại ở trong phủ, tương lai dù cưới nhạc phụ của ta làm vợ, cũng không lo không có chỗ ở, ân, chủ ý nhất tiễn song điêu này thật là tốt.

Bởi vậy cũng sẽ không quản hắn. Lại tiếp tục vội vàng, đến buổi tối. Bọn hạ nhân cũng biết thân phận của Giang Thanh Hiểu, đối hắn vừa là tò mò lại thích, chính là nhìn biểu tình hắn lãnh đạm, bởi vậy một đám còn không dám buông lá gan cùng hắn nói chuyện.

Nam Cung Dạ Hiên đối với loại tình huống này hết sức hài lòng. Buổi tối cùng Nguyệt Nha Nhi cùng đưa Giang Thanh Hiểu đến chỗ nghỉ ngơi đã an bài trước cho hắn, liền nói với hắn: “Cha, ngài ngàn vạn lần phải bảo trì tốt biểu tình này, ngàn vạn lần đừng trầm tĩnh lại.”

Giang Thanh Hiểu mới vừa uống một ngụm trà, xém chút bị lời của y nói làm phun ra, khó khăn nuốt xuống, vuốt hai cái trước ngực, mới ngẩng đầu lên nói: “Sao lại nói thế?”

Nguyệt Nha Nhi nói: “Cha, ngươi không biết, bọn họ nha hoàn trong vương phủ, rất lợi hại, hôm nay thấy ngài vẫn không thả mặt, cho nên một đám cũng không dám cùng ngươi nói chuyện. Một khi ngươi cùng các nàng quen thuộc, ngươi sẽ bị cái nàng quấn đến chết.”

Đôi mày xinh đẹp của Giang Thanh Hiểu lập tức nhíu lại, thản nhiên nói: ”Vậy sao? Nha hoàn trong phủ sát thủ vương gia sao lại không có quy củ như thế? Kia Nguyệt Nha Nhi, ngươi ở trong này cũng bị các nàng khi dễ sao?”

Nguyệt Nha Nhi sửng sốt một chút, mở trừng hai mắt nói: “Khi dễ? Không có a, bọn nha hoàn người hầu trong phủ này đều tốt lắm, sao có thể khi dễ ta chứ? Ta cùng bọn họ đều thực tốt.”

Nam Cung Dạ Hiên khụ một tiếng, trầm thanh nói: “Cha, Nguyệt Nha Nhi không biết nói. Ngươi đừng nghe y, ý của y là nói, ọn nha hoàn người hầu trong phủ ta, mỗi người đều quá mức nhiệt tình, hơn nữa… Nga, ngươi cũng biết ngươi trông rất tốt, thân phận lại là một cái truyền kỳ, lại là cha của vương phi tương lai, cái kia… Một khi ngươi thả lỏng, chỉ sợ bọn gia khỏa này sẽ lên mặt, cả ngày triền ngươi quấy rầy không ngừng.”

Giang Thanh Hiểu lúc này mới hiểu ra, khẽ cười nói: “Thì ra là thế, cái này thật sự ra ngoài dự liệu của ta. Nghe nói sát thủ vương gia lãnh khốc tàn nhẫn, cùng người một lời không hợp, liền cầm đao kiếm lấy mạng người ta, ta còn tưởng rằng người trong phủ ngươi cũng sẽ giống mấy xác chết chứ.”

“Thật ra ta cũng có chút uy nghiêm, nề hà ta có một mẫu thân không có uy nghiêm a, một đám nha hoàn người hầu này đều bị nàng làm hư, ta cũng không có biện pháp.”

Nam Cung Dạ Hiên lau chùi mồ hôi lạnh trên đầu, lại miễn cưỡng cười nói: “Nói lại, cha cũng thật thích nói đùa. Bên ngoài ta… ta mặc dù có chút thanh danh không tốt, kỳ thật… Kia đều là hiểu lầm. Tính tình của ta là lớn một ít, bất quá không xa tới nỗi nói chuyện không hợp liền muốn lấy mạng ngời ta. Người ta giết, đều do hắn đáng chế, bằng không hoàng huynh của ta cũng không có thể chứa ta cho tới hôm nay, chẳng qua người trong giang hồ lợi dụng tin vịt, đem ta nói như tu la.”

Nguyệt Nha Nhi cũng nói: “Đúng vậy đúng vậy, cha, Nam Cung hắn là người rất tốt. Ta trước kia cũng rất sợ hắn, bất quá vương gia chúng ta đã nói hắn cũng không đáng sợ giống trong truyền thuyết, khi đó ta còn không tin, nghĩ đến vương gia chỉ là vì đem ta đưa vào vương phủ, nhưng sau này cùng hắn ở chung mấy ngày, mới phát hiện hắn là một người rất tốt, chính là bên ngoài có chút kiêu ngạo, chút ương ngạnh, chút phong lưu…”

“Khụ khụ khụ…” Nam Cung Dạ Hiên vội vàng ho khan vài tiếng, nghĩ thầm Nguyệt Nha Nhi, ngươi đây giúp ta hay hại ta vậy, nhạc phụ đại nhân nghe nói ta là người như vậy, làm sao còn có thể yên tâm đem ngươi gả cho ta a.

“Nam Cung? Ngươi xảy ra chuyện gì? Không phải là bị cảm lạnh chứ?” Nguyệt Nha Nhi vội vàng nắm tay Nam Cung Dạ Hiên, sờ trán của hắn, sau đó thả xuống, còn nghiêm túc nói: “Hoàn hảo, không lạnh, thật là, không có việc gì mà ho nhiều như thế làm gi? Làm ta sợ muốn chết, ngày mai là ngày mồng tám tháng chạp, ngươi nếu bị bệnh, mọi người làm sao mừng năm mới a.”

Giang Thanh Hiểu mỉm cười một chút, thản nhiên nói: “Các ngươi trở về đi, canh một rồi đó, cũng nên sớm nghỉ ngơi một chút, làm khổ các ngươi vì chuyện của ta, đường xa xa sôi đi đến, hiện giờ mọi chuyện đều rõ, các ngươi phải đi hảo hảo nghỉ ngơi một chút. Nam Cung, chỗ này của ta ngươi không cần phái hạ nhân lại đây hầu hạ, ta muốn được thanh tịnh, chỉ cần có cơm ăn có nước uống, những thứ khác tự mình là có thể xử lý.”

Nam Cung Dạ Hiên đáp ứng xong, Nguyệt Nha Nhi lại muốn cùng với Giang Thanh Hiểu ngủ, lại nghe phụ thân hòa ái cười nói: “Lớn rồi, còn muốn cùng cha ngủ, trước đây ngươi đều ngủ một mình mà. Về sau chúng ta đều ở trong một phủ, còn gặp mặt, không cần không muốn xa rời như thế.”

Nguyệt Nha Nhi đành phải cùng Nam Cung Dạ Hiên trở về, trên đường một bên quay đầu lại, một bên liền nhịn không được thương cảm nói: “Nam Cung, có phải bởi vì ta cùng phụ thân tách ra quá lâu hay không, tại sao ta cảm thấy hắn đối với ta một chút cũng không thân thiết, còn không bằng ngươi cùng ở với ta, có thể ấp ấp ôm ôm một cái, trong lòng ấm vù vù.”

Nam Cung Dạ Hiên kéo bờ vai của y, ha hả cười nói: “Đừng ngốc, ngươi đã quên khi ngươi mới vừa nhìn thấy cha ngươi, hắn kích động ra sao sao? Hơn nữa Trữ Thiên Phong cũng nói qua, mười năm nay cha ngươi vẫn chịu nhục. Nhưng khi hắn nghe được tin ngươi chết, liền tuyệt thực. Đó không phải là thuyết minh nhiều năm như thế, hắn vẫn là bởi vì vướng bận ngươi, muốn gặp lại ngươi mà bức bách mình sống sót, phần tình thâm này, chẳng lẽ còn có vấn đề không thể nói sao? Có câu là: đáng thương tâm cha mẹ thiên hạ a.”

Nguyệt Nha Nhi cẩn thận nghĩ nghĩ, liền tươi cười nói: “Ân, Nam Cung ngươi nói có lý. Ta… Ta chính là không rõ tại sao phụ thân từ lúc bắt đầu đi, liền đối với ta lãnh đạm như vậy, cho nên… Trong lòng có chút khó chịu, nhưng hiện tại, một chút cũng không khó chịu.”

Nam Cung Dạ Hiên nói: “Này có gì khó chịu đâu, hắn vốn là kẻ tính tình đạm bạc. Huống chi, ở trên đường ngươi dính hắn còn chưa đủ sao? Hắn nếu cùng ngươi hôn nhẹ, đối với Trữ Thiên Phàm mà nói, là rất kích thích a. Tựa như đêm nay, ngươi thế nhưng còn muốn cùng hắn ngủ. Trong lòng ta cũng không tự tại, ngươi nói Trữ Thiên Phàm kia nếu thấy được, sẽ nghĩ sao đây? Nói không chừng một phút nóng giận, liền đem ngươi làm thịt. Ngươi cũng biết ta và ngươi cha cũng không phải đối thủ của hắn.”

Nguyệt Nha Nhi bị dọa đến rụt cổ, lẩm bẩm nói: “Có… Có nghiêm trọng như thế sao? Ta cảm thấy được hắn trên đường rất thành thật a.”

“Đó là bởi vì cha ngươi.” Nam Cung Dạ Hiên chậm rãi cong khóe miệng lên, lộ nụ cười như đại hôi lang: “Bởi vì ngươi cha, cho nên hắn mới thu hồi móng vuốt cùng răng nanh sắc bén, nhưng ngươi nếu cùng cha ngươi quá mức thân thiết, dưới lòng ghen tị mãnh liệt, hắn sẽ đem mấy thứ này lộ ra hết…”

“Hắn… Hắn có lỗ ra không ta không biết, nhưng sao ta… Ta lại cảm thấy hình như là ngươi đang lộ ra móng vuốt cùng răng nanh sắc bén?” Nguyệt Nha Nhi nhìn chăm chú Nam Cung Dạ Hiên chậm rãi cánh tay giơ lên, thân mình run run rẩy, lắp bắp nói.

“Đúng vậy, ta đang muốn hóa thân trở thành đại hôi lang a, sau đó đem ngươi một hơi ăn sạch.”

Nam Cung Dạ Hiên nói xong, liền đột nhiên nhào lên phía trước, bất quá Nguyệt Nha Nhi đã kịp nhảy sang một bên, một bên chạy một bên nhỏ giọng hô: “Không tốt, vương gia biến thành đại hôi lang, hắn muốn ăn thịt người, mau tới a, vương gia bị yêu tinh nhập rồi.”

Tiếng cười vui vẻ tuy nhỏ, nhưng vẫn truyền ra rất xa. Giang Thanh Hiểu đi đến trước cửa sổ đẩy cửa ra, nhìn hai nguời một đuổi một chạy xa dần, lắc đầu cưng chiều cười cười, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Đôi vợ chồng son này, cũng không cần trắng trợn như thế đi?”

Đang nói, ánh mắt vừa giống như vô tình lại như cố ý lướt nhìn lên cây, chợt hạ xuống, một lần nữa đem cửa sổ đóng lại.

Đây quả thực là càn quấy, hừ, tú ân ái sái hạnh phúc gì chứ, thật sự là đáng ghét. Trên cây, một gia khỏa dựa vào trên một cành cây to, si ngốc nhìn cánh cửa đóng kín phía dưới trong lòng hung tợn phun tào.

Ngẩng đầu nhìn ánh trăng, chậc chậc, quả nhiên nhiệt độ không khí ở phía nam thật ấm áp, quên đi, đơn giản ở trên cây ngủ một giấc cũng tốt, thời gian dài như thế, cho tới bây giờ đều cùng sư huynh ngủ chung, nếu rời khỏi hắn quá xa, chỉ sợ sẽ mất ngủ.

Mùng tám tháng chạp, theo cách nói dân gian là từ ngày này bắt đầu, sẽ chuẩn bị bước vào giai đoạn tân niên. Từng nhà bắt đầu dọn kho thóc, đem các loại đậu, gạo, mè, đậu đỏ, đậu đen, hoa kiểm đậu, cùng với hoa sinh, táo đỏ v..v…còn sót lại trong kho, đều đặt trong một cái bát để nấu, đây là cháo mồng tám tháng chạp.

Trong vương phủ tất nhiên cũng ăn cháo mồng tám tháng chạp, chẳng qua cháo so với những dân chúng tầm thường chú trọng hơn rất nhiều. trước kia Nguyệt Nha Nhi ở Nhiễm Trạch vương phủ thích nhất ăn cháo này, hương vị ngọt thật sự rất ngon, một người y có thể ăn hết hai bát to.

Nam Cung Dạ Hiên thì lu bu với một đống việc, bởi vì lúc trước đi Ba Tư, cho nên sinh ý đọng lại rất nhiều khoản, còn có tiền thưởng của bọn hạ nhân cùng với chưởng quầy các nơi đều chưa xử lý. Rất nhiều chưởng quầy ở vùng khác đã tới từ sớm, được an bài ở trong phủ ngủ một đêm, sáng sớm hôm nay sẽ đến bái kiến hắn.

Trừ bỏ kiểm kê vật phẩm thượng cống ở các nơi, còn phải xử lý tiền tiêu vặt hàng tháng, tiền lương, chuẩn bị chon bọn chưởng quầy bao tiền thưởng, đối chiếu khoản. Chẳng những Nam Cung Dạ Hiên, mà ngay cả quản gia cùng bọn đại a đầu quản sự trong phủ này đều vội đến xoay trời chuyển đất.

Bởi vậy lúc Nguyệt Nha Nhi tỉnh lại, liền không thấy Nam Cung Dạ Hiên ở đâu. Bất quá sau khi y nghe nói đối phương ở trong thư phòng bận bịu, cũng không để ý, trước kia khi Nam Cung Thừa Phong tính toán mấy sổ sách này, cũng không kêu y hỗ trợ, bởi vì y thật sự không biết tính toán. Bất quá bưng trà rót nước thì không thể thiếu hắn, cho nên năm rồi lúc này, y cũng không thanh nhàn.

Nhưng năm nay lại khác, Nguyệt Nha Nhi vui vẻ nhàn nhã lảo đảo vào phòng bếp, bọn đầu bếp cũng biết thái độ làm người này của vị vương phi tương lai thập phần hòa ái dễ gần, không có một chút làm giá. Liền cười cùng y chào hỏi, lấy trứng gà, thịt khô linh tinh cho y ăn.

Nguyệt Nha Nhi cười hì hì nhận lấy, nhìn đầu bếp đang kiểm tra mấy chục loại thước đậu để chuẩn bị ngao cháo, không khỏi líu lưỡi nói: “Đây là gì? Sao có nhiều loại thước đậu thế? Trời, mấy thứ này là gì? Tai sao cho tới bây giờ ta cũng chưa thấy qua?”

Đầu bếp Phụ trách ngao cháo liền cười nói cho y biết danh sách thước đậu, Nguyệt Nha Nhi nghe đến đầu óc mơ hồ. Vừa lúc nước đã sôi, liền đem các loại thước đậu quả có vỏ cứng ít nước bỏ vào trong nồi, tại cho thêm một ít đường trắng, không mất nhiều thời gian, một nồi cháo mồng tám tháng chạp nóng hầm hập đã ra đời.

Nguyệt Nha Nhi chỉ ngửi thấy hương khí ngọt kia, nước miếng liền sắp chảy xuống, lại bởi vì trong cháo bỏ thêm rất nhiều gạo nếp, nhìn qua rất đặc sện, lại làm cho người thèm nhỏ dãi. Y cũng không ăn trước, múc cho vương phi cùng Giang Thanh Hiểu hai bát to, tiếp theo liền lại dùng thực hạp lớn đựng năm chén lớn cháo, bỏ thêm các món ăn sáng khéo léo xinh xảo rồi đi đến thư phòng.

Nam Cung Dạ Hiên đang bề bộn làm việc, thấy y mang cháo đến, mặt mày không khỏi hớn hở, trong lòng ngọt đến muốn tan. Vội vàng bọn nha đầu cùng chưởng quầy đuổi xuống ăn cơm hết, hắn ở đây cùng Nguyệt Nha Nhi ngồi đối diện nhau cùng ăn cháo.

“Chỗ mẹ ta cùng cha ngươi có kêu người đem hai bát to qua chưa?” Nam Cung Dạ Hiên nhìn nhìn sắc trời: “Tuy nói cũng đã đến giờ ăn trưa, nhưng dù sao chúng ta phải đưa qua đó mới có thể thể hiện một mảnh hiếu tâm.”

Nguyệt Nha Nhi cười nói: “Việc này còn cần ngươi quan tâm sao? Ta lúc trước ở trong vương phủ làm là gì? Cho dù hồ đồ, đạo lý này vẫn phải hiểu được, đã sớm đưa qua, ta tự mình đưa đến mà. Vương phi thật cao hứng, còn thưởng cho ta nhất bộ khổng tước kim ti cừu*. Cha ta nhìn qua cũng rất thích. Nhưng ta lại không dự đoán được người gầy, lượng cơm lại lớn, ta cho hắn hai bát cháo lớn, hắn lại kêu ta bưng thêm một chén qua.”

_ khổng tước kim ti cừu: 1 cái áo khoác có hình lông công xếp đều và được thêu bằng chỉ lông cừu.

Nam Cung Dạ Hiên đang uống cháo, nghe vậy liền ngừng thìa, kinh ngạc nói: “Ba bát cháo lớn? Không thể nào? Nhạc phụ thoạt nhìn cũng đâu ăn nhiều đến thế a.”

Nguyệt Nha Nhi nói: “Nhưng mà, sau đó ta lại đem cháo đưa qua, đi ra thật xa rồi quay đầu lại nhìn, liền thấy hắn đẩy cửa sổ ra, đem cháo đặt ở trên cửa sổ kia. Có lẽ phụ thân ta thiện tâm, gặp mùa đông này, bọn chim chóc đều không có cái ăn, lại không thích hợp nói với ta, liền đành phải nói dối là mình ăn, kỳ thật hai bát cháo lớn kia đều uy chim sẻ.”

Nam Cung Dạ Hiên nghe thấy Nguyệt Nha Nhi đoán thế, xém chút nữa sặc một ngụm cháo, cố nén lại, khó khăn lắm mới nuốt xuống. Lại nghe vợ tự nói: “Phụ thân cũng quá khách khí, ngươi cùng ta còn khách khí làm gì? Cần chi lén lút nuôi chim như thế, không bằng ngày mai đưa một túi gạo qua đó, để mỗi ngày hắn rải trên cửa sổ cho chim ăn…”

“Khụ khụ khụ…” Nam Cung Dạ Hiên thật sự nhịn không được cười phì, kết quả cười xong, gạo liền vào khí quản, liền ho không ngừng. Nguyệt Nha Nhi bỏ chén cháo lại, qua đó thay hắn vuốt lưng thuận khí, một bên thì thào oán giận trách hắn không cẩn thận chút.

“Không cần đưa gạo qua, đây không phải cho chim chóc ăn, là cho người ăn.” Sau khi Nam Cung Dạ Hiên thở thông thuận, liền giữ chặt tay Nguyệt Nha Nhi, để y ngồi trong ngực mình, nhìn một gốc cây cây đào ngoài cửa sổ cười nói: “Cha chính là một cây đào, sau khi trải qua trời đông giá rét dài dằng dẳng, mùa xuân của hắn sẽ tới, đến lúc đó, tất nhiên là trăm hoa đua nở, rực rỡ cả mảng mây chiều.”

Nguyệt Nha Nhi ngơ ngác nhìn hắn, bỗng nhiên cũng quay đầu nhìn về phía cây đào kia, chậm rãi, y dường như là hiểu được cái gì đó, tuy rằng trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc, nhưng khóe môi lại hơi hơi cong về phía trước, lộ ra một nụ cười hiểu ý.

— kết thúc —

TBD: có ai hài lòng với cái kết này không? Nói thật ta rất rất không hài lòng, vì bộ này vừa đọc vừa edit nên cũng không đoán được kết cục của nó, có lẽ nó còn có PN nhưng bị diếm rùi. Còn, ta cảm thấy văn này ta edit thật tệ, mà tác giả rất thích dùng chữ “ni” ở cúi câu của mỗi nhân vật làm nhân vật nào cũng có tính hơn trẻ con >.<, hình tượng anh công chưa khai phá triệt để…ức chế!!