Miêu Chủ Tử

Chương 22: Dụ Báo Đen





Edit: Tiệm Bánh Sò
Lục Thu ngủ ngon giấc, nhưng Neville lại trằn trọc cả đêm không ngủ.

Vết thương trên lưng hắn vẫn còn đau, hơi ngứa, đó là tác dụng phụ của thuốc, mãi đến khi hừng đông hắn mới có thể chợp mắt được.

Mặt trời lấp ló nhô lên, mây hơi nhiều nhưng ánh bình minh vẫn rất rực rỡ.

Lục Thu rón rén chui ra khỏi ngực mèo lớn, duỗi lưng một cái.

Ngày thường cô chỉ cần khẽ động đậy thì mèo lớn sẽ nhanh chóng tỉnh lại, nhưng hôm nay hắn chỉ vung đuôi một cái, cũng không mở mắt ra.

Mèo đều thích ngày ngủ đêm thức, không giống con người.

Lục Thu thấy thế chỉ nhẹ nhàng xoa xoa phần lông bụng của hắn, đợi đến khi đuôi mèo không còn vung vẫy nữa, chìm vào giấc ngủ sâu, lúc này cô mới ra khỏi ổ mèo.

Ruth bưng bữa sáng vào nhìn thấy Neville còn đang ngủ cũng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đặt thức ăn lên bàn.

Lục Thu ôm chân bàn leo lên, Ruth thấy thế nhẹ nhàng túm gáy cô nâng lên.

Nhưng không đợi Lục Thu thấy bữa sáng ăn gì thì đã phát hiện cái bàn này đột nhiên cao lên, cao mãi đến hơn bốn mét, cô không khỏi dịch vào giữa bàn.

Cả quá trình này Ruth không đi đâu cả, cứ ngồi trước bàn nhìn cô.

Lục Thu rất ít khi có cơ hội đối mặt với báo đen, con báo này cho cô một cảm giác rất nguy hiểm, trông nó hình như không thích cô cho lắm.

Dù Ruth vẫn luôn thuyết phục Neville phải đối xử thật tốt với Lục Thu, nhưng thực ra ông lại không thích cô, chỉ đối đãi với cô như đối xử với sủng vật bình thường thôi.

Nhưng lực ảnh hưởng của con sủng vật này đối với Neville ngày càng lớn, ông ta không thể không để ý được.

Dù hai người họ đều cảm thấy Lục Thu chắc là một con khỉ không lông, nhưng Ruth đã đi rừng rậm Truy Tinh tra xét rồi, trong đó chưa từng có loại khỉ biến dị như vậy cả.

Ông ta lại tra xét tộc đàn tinh tinh, khỉ mấy lần, đâu đâu cũng chỉ nói trong vòng hai năm gần đây không có con non biến dị sinh ra.

Lại tìm hiểu sâu hơn thời gian trước đó, trong bầy Tinh Tinh có một con biến dị, nhưng chỉ là có màu lông trắng thôi, chưa từng xuất hiện hiện tượng không lông.

Lai lịch của Lục Thu trở nên mơ hồ.

Ruth truy tra một hồi lâu, cuối cùng cũng thăm dò được một chút tin tức từ một con gà gô, tìm được nơi Lục Thu xuất hiện.

Nhưng chỗ kia chẳng có thông tin ích lợi gì, nó cứ như đột nhiên xuất hiện giữa không trung, vô cùng quỷ dị.

Vì vậy Ruth rất lo lắng cô được một thế lực nào đó đưa đến đây làm vũ khí đối phó Neville.

Nếu như vậy, ông ta không ngại giết chết con sủng vật này trước, sau đó lại thỉnh tội với Bá tước đại nhân sau.

Lục Thu thấy ánh mắt báo đen ngày càng trở nên nguy hiểm, hai chiếc răng nanh thật dài lộ ra, cứ như chỉ một giây sau sẽ xông lên xé nát cô vậy, cô nhịn không được lui lại hai bước.

Nó muốn giết cô sao? Tại sao chứ? Trước đó không phải rất bình thường sao?
Dù khẩn trương đến mức lòng bàn tay đẫm mồ hôi, Lục Thu cũng không quá mức sợ hãi, không phát ra tiếng động đánh thức mèo lớn.

Báo đen chậm rãi đến gần cô, đôi mắt màu hổ phách quỷ dị biến thành màu xanh nhạt, cứ như được sương mù che phủ, không có một chút tình cảm.


Đồng tử vốn không lớn càng thu lại thành một điểm nhỏ, vết sẹo dữ tợn trên mặt khiến ông ta càng thêm đáng sợ.

Lục Thu thậm chí còn có thể cảm nhận được hơi thở phun ra từ chóp mũi báo đen, còn mang theo mùi máu tươi nhàn nhạt, nom như con mồi mấy phút trước còn giãy dụa trong miệng ông ta.

Ông ta quả thật muốn ăn thịt mình.

Quay đầu nhìn về phía ổ mèo, bàn ăn cách ổ mèo chừng mấy mét, lúc này mèo lớn vẫn còn ngủ say.

Sau khi Lục Thu ra khỏi ổ, mèo lớn cuộn mình thành hình tròn, đầu gối lên chân sau, nhưng dù vậy hắn cũng chú ý lộ ra phần bụng, không để mình bị đè.

Trong lòng Lục Thu an định lại, mím chặt môi, bình tĩnh nhìn báo đen rồi tự động viên bản thân, cô đột nhiên đứng dậy đi về hướng báo đen, sau đó đưa tay ra với ông ta.

Ruth vô cùng kinh ngạc vì hành động này của cô, thậm chí còn lui về sau một bước.

Ban đầu ông ta nghĩ nếu con sủng vật này sợ đến khóc thét lên, ông ta sẽ ăn thịt cô trước khi cô đánh thức Neville, ông ta chắc chắn có thể một ngụm nhai nát nó, không còn chút cặn bã.

Nhưng con sủng vật này không chỉ không thét lên mà thậm chí còn cố ý đến gần đưa tay ra với ông ta.

Vì sao nó không những không sợ mà còn đến gần mình, thậm chí còn vươn tay muốn chạm vào ông ta? Năng lực đặc thù sao?
Nhưng Ruth vẫn cứng đơ người.

Vì hù dọa Lục Thu, ông ta tựa rất gần bàn, đầu cũng gác sát lên thành, vì vậy Lục Thu rất dễ dàng chạm đến ông ta.

Cô nhẹ nhàng gãi cằm báo đen, lông báo rất ngắn, bóng loáng không thấm nước, cứ như đang sờ một tấm tơ lụa thượng hạng vậy.

Ngón tay cô cong lại vừa vuốt vừa gãi cổ báo, cảm giác hoàn toàn khác biệt với mèo, nhưng cũng tuyệt lắm.

Gãi tới gãi lui mấy lần, báo đen cứ như bị đóng băng vậy, không nhúc nhích mặc cô gãi.

Vẻ mặt báo đen vốn còn đang hung hãn, nhưng từ từ lỗ tai bắt đầu giật giật, kế đó lại phát ra tiếng kêu lầm rầm.

Lục Thu đưa cả hai tay lên, một tay xoa cằm, một tay vuốt về hướng sau cổ.

Cơ bắp dưới lông theo hướng tay cô chập trùng như gợn sóng.

"Ngeoo!"
Báo đen đột nhiên kêu một tiếng.

Tiếng kêu này dù cố gắng tỏ ra uy nghiêm, nhưng âm điệu lại hơi cao, còn có phần bập bẹ mềm mại, tựa như đang làm nũng vậy, hoàn toàn không phù hợp với ngoại hình uy vũ mạnh mẽ của ông ta.

Kỳ thật tiếng báo kêu rất non, cứ như mèo vậy, tiếng ngeoo này nghe còn giống tiếng mèo con hơn.

Tiếng kêu này làm bật tỉnh Ruth còn đang mơ màng, ông ta không nghĩ đến mình lại có thể phát ra tiếng kêu xấu hổ như thế, quả thực mất mặt báo quá! Con sủng vật này nguy hiểm quá, thật sự quá nguy hiểm, ngay cả ông cũng không tự chủ được bị mắc lừa.

Ruth tỉnh táo lại, lui về chân tường, dùng chân trước che miệng lại, dùng đôi mắt căm tức nhìn Lục Thu.

Chắc chắn Bá tước đại nhân đã bị nó mê hoặc như vậy rồi, không thể để nó tiếp tục sống sót nữa, phải giết chết nó nhanh mới được.

.

||||| Truyện đề cử: Nàng Dâu Cực Phẩm |||||
Nhưng tiếng kêu của ông ta lại đánh thức Neville đang say ngủ.

Ngáp một cái, Neville vươn dài người ra, bốn chân gác lên thành ổ mèo duỗi lưng một cái.

Hắn gục đầu xuống, mơ mơ màng màng mở mắt nhìn về bàn bên, nhìn thấy Lục Thu đang đứng trên bàn và Ruth đang quái dị dán sát vào tường.

"Ăn rồi sao? Ruth ngươi che miệng làm gì vậy?" Neville vừa hỏi vừa liếm móng, dùng từng móng vuốt cọ lau trên mặt.

Ruth buông móng vuốt xuống, cúi đầu nói: "Không có gì ạ, đại nhân, đến giờ ăn rồi ạ.

Rau quả hôm nay là cà rốt."
Động tác đang rửa mặt của Neville ngừng lại, vẻ mặt không thể tin được đứng lên ổ mèo, quả nhiên thấy cà rốt được rửa sạch sẽ tươi ngon đặt trên bàn ăn.

Hắn ghét ghét nhất thứ đồ ăn này! Hắn tình nguyện ăn dịch dinh dưỡng khó ăn thế nào cũng không muốn ăn thứ này.

Rất nhiều loài động vật kén ăn vô cùng, chỉ ăn chay hoặc ăn thịt, chế độ ăn này thiếu một vài vitamin, khiến mắt trở nên đục ngầu, miệng khô, còn bị táo bón nữa, lông cũng trở nên khô ráp không còn bóng mượt, tay chân bủn rủn xương cốt rụng rời, tóm lại chỉ có bệnh là nhiều, vì vậy mới sinh ra thứ gọi là dịch dinh dưỡng.

Đó là một loại chất lỏng, hương vị rất kỳ quái, không ít động vật đều cảm thấy khó uống.

Trong bữa ăn của Neville cách mỗi ngày đều sẽ có một ít rau quả, không nhiều, nhưng chủng loại cũng thay đổi phong phú, hôm nay trùng hợp đến lượt cà rốt.

Hắn cảm thấy Ruth đang cố ý đấy, biết rõ hắn ghét nhất loại rau quả này mà.

Neville tiến đến trước bàn ngửi ngửi, còn chưa tới gần cà rốt, từ xa hắn đã quay đầu làm ra động tác nôn mửa, đồng tử cũng trợn trắng lên, dị thường buồn cười.

Lục Thu thấy biểu tình này của hắn không nhịn được nở nụ cười, sự khó chịu khi đối diện với uy hiếp của Ruth hầu như đã biến mất.

Cô đi đến đĩa nhìn nhìn cà rốt, để cho tiện ăn đã cắt cà rốt thành từng miếng, vẫn còn sống chưa được chế biến gì.

Mèo cũng có thể ăn được thứ này, nhưng nếu nấu chín lên thì tốt hơn, có thể trộn trong cơm cho mèo ăn hoặc là ép nước cà rốt.

Lục Thu cũng không thích cà rốt, mùi vị đó cứ kỳ quái sao sao.

Thuận tay nhặt một miếng bỏ vào miệng, vị không khác gì ở Địa Cầu, chỉ là lớn hơn mà thôi.

Thấy cô bắt đầu ăn, Ruth vô cùng tỉnh táo nói: "Đại nhân, sủng vật của ngài cũng ăn kìa, ngài đừng kén ăn."
Ông và Lục Thu đều ăn ý không nhắc lại chuyện vừa rồi, thái độ của Ruth cũng như thường ngày, tựa như chưa từng động sát tâm với cô vậy.

Neville trừng mắt nhìn ông ta, lại ọe ọe với đĩa cà rốt, đẩy cái đĩa ra xa.

"Không cần thứ này, ta uống dịch dinh dưỡng là được."
Ruth không bưng cà rốt đi, ngược lại còn lấy thêm dịch dinh dưỡng đến đổ vào một cái chén.

Vẻ mặt Neville vô cùng đau khổ, trên mặt đều là bộ dáng cuộc sống quá khó khăn, ta quá khổ như khi nhìn đĩa cà rốt.

Hắn lại vụng trộm đẩy cái chén một cái.

Ruth đè móng vuốt của hắn xuống, lời lẽ xác đáng nói: "Đại nhân, không được trộm vứt đi.

Sáng nay tôi phát hiện thuốc tăng cường thể chất thiếu mất một liều.

Ngài bị thương rồi? Giờ vết thương thế nào rồi, có cần gọi bác sĩ không?"
Neville lắc đầu: "Không cần, đã khỏe rồi."
"Vậy thì ngài càng phải cần uống hết cái này, có lợi với thân thể của ngài, ngài đừng tùy ý thích như vậy." Vừa nói ông ta vừa đẩy chén sang chỗ hắn.


Dù Lục Thu không hiểu bọn hắn đang nói gì, nhưng cũng có thể nhìn ra Neville đang kháng cự.

Cô tiến lên nếm thử chén nước kia, sau đó vẻ mặt phức tạp lui lại mấy bước.

Kỳ thật cũng không phải quá khó uống, chủ yếu là hương vị phức tạp quá, có ngọt cũng có mặn còn hơi đắng, cũng không biết đến tột cùng là phải làm thế nào mới có thể cho ra hương vị kỳ quái như thế.

Đây là thứ thuốc gì vậy, sao mèo lớn lại phải uống thuốc?
Cô không khỏi nhớ lại lúc mèo lớn đã cứu mình hôm qua.

Lúc trước cô đã từng thấy không ít tin về việc mấy đứa trẻ con bị rơi từ trên cao xuống, những người ở dưới đón lấy chúng hầu như cũng đều gãy tay.

Lực tác dụng tương hỗ lẫn nhau, lúc ấy cô bị ngã cả người đều đau nhức, còn tưởng như mình sắp chết đến nơi rồi, mãi cũng không đứng dậy được, hôm nay còn đau nữa kìa.

Vậy thì mèo lớn chẳng phải còn nghiêm trọng hơn sao, độ cao đó là bảy mươi mét chứ không phải bảy mét, quá cao.

Thế mà giờ mình mới nhớ tới, Lục Thu nhíu chặt mày, tự trách tiến lên ôm lấy móng vuốt mèo lớn, muốn bò lên người hắn lại sợ làm đau hắn.

Lí do vì sao hôm qua cô không để ý đến, không phải vì mèo lớn luôn tỏ ra không có việc gì hay sao? Vì để mình vui vẻ, hắn còn cho mình chơi cầu trượt trên lưng hắn.

Trong lòng cứ như có một cục bông chặn lại, nghẹn đến khó chịu.

"Bây giờ anh thế nào rồi, còn đau không?"
Nhưng có hỏi thế nào cũng không có được câu trả lời, cô chỉ có thể ôm chặt chân mèo lớn cọ đầu thật mạnh.

Neville không biết vì sao sau khi bé sủng vật nên thử dịch dinh dưỡng lại làm nũng với mình, chẳng lẽ là cảm thấy dịch dinh dưỡng này khó uống quá mà thương hắn? Hắn nhịn không được nhếch khóe miệng, bé sủng vật nũng nịu thật đáng yêu.

"Thu."
Lục Thu cũng đáp lại một tiếng meoo vô cùng tiêu chuẩn.

Quả nhiên là đang làm nũng, Neville vui vẻ, nâng bát lên uống một hơi hết sạch.

Ruth trợn mắt há hốc mồm nhìn.

Xảy ra chuyện gì vậy? Chuyện gì đó? Sao đó?
Cà rốt được Lục Thu ăn hết một nửa, cô cũng cần bổ sung vitamin nữa.

Sau khi ăn cơm xong, Lục Thu dạo một vòng trong phòng để tiêu thực.

Còn Ruth thì gọi Neville sang một bên nói với hắn kết quả tra xét lai lịch của Lục Thu, gã hoài nghi nó là gián điệp của thế lực khác phái tới, có thể sẽ gây bất lợi với hắn.

Chuyện truy xét lai lịch của Lục Thu này cũng không phải là do Neville phân phó gã làm, Neville cũng căn bản không nghĩ đến việc đó, chỉ đoán Lục Thu là con khỉ không lông thôi, thực tế có chính xác hay không thì hắn cũng rõ.

Phải hay không thì hắn cũng không quan tâm, hắn càng quan tâm đến việc bé sủng vật đã khai trí hay chưa đây? Nếu quả thật là chủng tộc đã khai trí thì không thể làm sủng vật của hắn nữa rồi.

Nghĩ đến đây hắn đã cảm thấy tiếc nuối không thôi.

Thấy hắn cứ suy nghĩ viễn vông, Ruth nhịn không được lại khuyên nhủ: "Ngài quá để ý con sủng vật này rồi."
Neville hoàn hồn, cười một cái: "Đúng vậy, ông không thấy nó rất thông minh rất đáng yêu sao?"
Ruth: "..." Ý của ông ta đâu phải vậy!
Nói mãi không thông, Ruth mệt tâm tự nhủ thôi mình tự coi kỹ nó là được, con sủng vật kia hơi tà dị.

Nghĩ đến đây ông ta không nhịn được nhấc vuốt gãi gãi cằm, vừa nãy bị nó chạm vào chỗ này ông ta cứ cảm thấy mình cứ như bị nó khống chế vậy, hoàn toàn không còn ý chí nữa, chỉ muốn nằm sấp xuống để nó sờ thêm thôi.

Thật là đáng sợ, về sau tuyệt đối không được để cho nó chạm vào mình! Quản gia Ruth đối mặt với mọi nguy hiểm đều trấn định, lần đầu tiên e ngại một con động vật nhỏ yếu ớt.

Sau khi Ruth rời đi không bao lâu, Neville nằm lại trong ổ dự định tiếp tục ngủ, muốn khôi phục thân thể hoàn toàn cần thêm chút thời gian, phải ngủ bù mới được.

Lục Thu ngồi trên bàn ăn, trong tay là nguyên vật liệu hôm qua còn chưa làm xong.

Cô định làm thêm mấy món nội y thay thế, cũng đâu thể mặc mãi một bộ, chẳng vệ sinh tí nào.

Đang bận rộn thì đột nhiên ngoài cửa sổ truyền đến tiếng ong ong nhỏ xíu, ngẩng đầu nhìn lại đã thấy một thiết bị màu trắng bay trên không trung như UFO dừng bên ngoài tòa thành.

Lục Thu đứng thẳng lên nhìn ra ngoài cửa sổ.

Neville mở mắt ra, suy nghĩ hai giây mới nhớ đó là cái gì, hắn bò lên cửa sổ, nhảy lên cạnh phi hành khí.

Dưới đáy phi hành khí mở ra một lỗ hổng, trong đó rơi xuống một cái rương to chừng hai mét.

Neville mừng khấp khởi ôm cái rương vào phòng, sau đó đặt rương trên bàn cạnh Lục Thu.

"Cái gì đây?" Lục Thu cầm cái kéo chọc chọc.

Neville vỗ trên rương một cái, cái rương nháy mắt biến hình thành một cái tủ quần áo nhỏ.

Lục Thu đến phía trước mới phát hiện trong tủ treo gọn gàng rất nhiều váy áo, tất cả đều là váy, màu trắng rồi màu hồng phấn, còn là loại viền ren ruy băng này nọ nữa.

Hình thể nhỏ như Lục Thu cũng chỉ có một số con non của vài loài động vật, nên lúc mua quần áo đều chọn kích cỡ cho con non cả.

Lấy cái váy màu hồng đang thịnh hành nhất ra, Neville vung lên người Lục Thu chuẩn bị mặc lên người cô.

Lục Thu lập tức lui về sau hai bước.

Thời trang độc đáo quá đi! Phong cách quần áo của cô tuyệt đối không chấp nhận mấy loại hồng phấn hay viền ren gì hết, mà cái này còn là một màu hồng sáng có nơ bướm nữa, quả đúng là kinh dị mà.

Đây chính là thẩm mỹ của thế giới này sao?!
Giờ khắc này Lục Thu khiếp sợ không thôi.

Lúc trước nhìn thấy tủ âu phục của Neville, cô còn cảm thấy kiểu dáng quần áo ở đây cũng được lắm, mà giờ tất cả ấn tượng đó đầu bị đổ sụp.

Dù sao cũng là động vật, rất nhiều loài động vật có thị lực khác với con người, chẳng thể phân biệt được nhiều màu sắc.

Nhưng Neville còn cầm chiếc váy vui mừng mong đợi nhìn cô, vẻ mặt kia hệt như lúc cô ép buộc mèo con nhà mình mặc mấy bộ quần áo kỳ quái mình làm vậy.

Lục Thu che mặt lần thứ N, lúc trước cô đã làm gì với mèo nhà mình vậy chứ, khó trách nửa đêm nó cứ mãi không ngủ mà lại ngồi trên đầu giường dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm cô.

Dù không thích lắm, nhưng ngẫm lại chuyện hôm qua mèo lớn bị thương vì cứu mình, cô vẫn đưa tay nhận lấy quần áo.

Neville trừng lớn hai mắt, vô cùng hưng phấn nhìn cô, cái đuôi vẫy mạnh đến sắp thành cối xay gió luôn rồi, còn phát ra tiếng vùn vụt nữa.

Không còn tưởng đây là một con chó lớn đang hưng phấn nữa.

Lục Thu bò xuống dọc theo chân bàn, ôm quần áo trốn vào phòng bếp đóng cửa lại thay đồ.


Neville trừng mắt nhìn, quay đầu lại mở thiết bị Livestream bị vứt sang một bên lên.

Thiết bị vừa khởi động, kênh Livestream cũng được mở lên.

Neville đã biết cách sử dụng rồi, hắn sửa lại tag phân loại đổi thành khu của sủng vật, lại đổi tên kênh từ Neville thành Neville Thu.

Vì buổi Live ngày hôm qua, bây giờ lượt theo dõi của hắn đã gần năm mươi nghìn, đến đêm khi độ hot đã hạ xuống cũng còn thêm một ít lượt nữa.

Số fans hâm mộ như vậy giữa các kênh Live khác thì chả là gì cả, nhưng hắn chỉ là một người siêu cấp mới, thành tích này đã vô cùng tốt rồi.

Không ít người xem còn nhớ chuyện ngày hôm qua, vì vậy khi nhìn thấy thông báo nhắc nhở của kênh Live, fans hâm mộ đã nhanh chóng nhảy vào, muốn xem hôm nay có gì mới lạ.

Người xem trong phòng Live đã nhanh chóng đạt đến hai nghìn người.

"Mở Live rồi, như vậy hôm qua không sao rồi đúng không?"
"Sau này chủ kênh có Live cố định không? Chuyện hôm qua không phải là kịch bản để thu hút người xem chứ?"
Bình luận nhắn lại đều hỏi chuyện liên quan đến ngày hôm qua, Neville không nhắn lại, chỉ hướng thiết bị Livestream về hướng cửa phòng bếp.

Lục Thu đã thay quần áo xong, quần áo ở đây mặc lạ quá, thẳng đuột như cái ống vậy, cổ áo cũng lớn vô cùng, mặc vào phải túm kéo nếu không thì sẽ trượt xuống bả vai luôn.

Chủ yếu là quần áo để chủng tộc giống người có thể mặc cũng không nhiều, quần áo cho động vật tứ chi chạm đất hết thì cũng chỉ vậy là cùng.

Bỏ qua kiểu dáng quần áo thì chất liệu cũng rất dễ chịu, rất mềm mại, dù có viền ren thì sờ cũng không thô ráp chút nào.

Neville thấy cô mãi không ra, thử thăm dò đẩy cửa.

Cửa bị đẩy ra, Lục Thu cũng không đứng sau cửa, cô đưa lưng về phía ống kính, mái tóc đen dài thả xõa sau lưng.

Quả cầu Livestream bay vòng lên trước, thấy Lục Thu nghiêng người, phối hợp với bộ váy là chiếc nơ bướm trên vai.

Cổ áo mở rộng bị kéo xuống lộ ra một bên vai, phối với bộ váy là chiếc nơ bướm vốn được đội trên đầu nay lại được đặt trên vai để che đi phần hở.

Đơn giản may vài đường, Lục Thu thả kim xuống quay người nhìn Neville.

Kỳ thật quần áo vẫn còn hơi lớn không quá vừa người, nhưng con người trời sinh càng có dáng mặc quần áo hơn động vật, bộ đồ này mặc trên người cô càng phù hợp đến mức khiến người ta không thể dời mắt.

Khung bình luận còn đang không ngừng hỏi hôm qua đã xảy ra chuyện gì, giờ đã đặt hết sự chú ý lên người Lục Thu.

"Bộ đồ này đẹp như vậy sao? Tôi cũng mua rồi, nhưng sau khi mặc vào lại xấu đến mức tự kỷ luôn, bị bạn bè cười nhạo mấy ngày luôn."
"Con này là biến dị của tộc Tinh Tinh chúng tôi sao? Sao lại xấu như vậy chứ? Tay nó ngắn quá đi, miệng cũng nhỏ nữa, sao mà ăn chứ?"
"Lầu trên đừng có dùng thẩm mỹ của tộc mình độc hại những người khác, tôi thấy con sủng vật này rất đẹp, siêu cấp đáng yêu."
Neville cũng cảm thấy bé sủng vật nhà mình siêu cấp đáng yêu.

Mặc dù không tình nguyện, nhưng đã mặc vào rồi, Lục Thu cũng nắm mép váy nghiêng người, sau đó đưa tay lên xoay vòng, mép váy bay lên, chiếc váy màu hồng phấn như đóa hoa nở rộ từ từ xòe tung.

Thiết bị Live quay từ trên xuống, chiếc váy hồng cùng mái tóc đen dài cùng nhau quay tròn.

Rõ ràng là một con khỉ ngay cả lông cũng không có, sao sau khi mặc váy vào lại đẹp như vậy! Nhìn video Live còn có sức hút đáng sợ hơn cả quảng cáo bán hàng, khiến người ta nhịn không được muốn mở web mua hàng online.

"Tui mua, tui mua là được chứ gì!"
"Dù không thể mặc được nhưng tôi vẫn đặt hàng.

Thật đáng sợ, nhưng nó đẹp quá đi!"
Neville mê mẫn nhìn bé sủng vật nhà mình, liếc thấy trên màn hình đều là bình luận khen ngợi, hắn nhịn không được hất cằm.

Bé sủng vật nhà hắn đương nhiên đẹp nhất!
Phòng Live vẫn tiếp tục, người xem đã hơn mười nghìn, đồng thời cũng đang từ từ tăng lên.

Chỉ là nội dung hôm nay không ly kỳ kinh hoàng như hôm qua, không ít người xem ôm ý nghĩ xem chuyện mới lạ phát hiện buổi Live này chỉ là khoe cảnh con sủng vật thay quần áo, lại không có hứng thú đi ra ngoài.

Vốn Neville mở Live cũng chỉ là tâm huyết dâng trào, muốn khoe khoang sủng vật nhà mình, cũng không đặc biệt chuẩn bị nội dung gì, chính hắn cũng không lộ mặt, cũng không tiếc nuối gì mấy người rời đi.

Cứ tới tới lui lui như vậy, lượng người xem cũng ổn định ở con số hai mươi nghìn.

Xem một buổi Live mà họ đã bất tri bất giác mua thêm mấy món quần áo, mà lại còn mua đến mất khống chế nữa.

Nói thật đi, đây có phải là kênh bán hàng không đó?
Neville mua một tủ quần áo, Lục Thu lần lượt thử cả, mãi đến khi không thay nổi nữa mới thôi, không nghĩ đến thay quần áo cũng mệt như vậy, cô đặt mông ngồi dưới đất xua tay ý thôi không thay nữa.

Nhìn mấy chục tấm ảnh vừa chụp, Neville hài lòng tắt Live.

Đáng tiếc mua ít quần áo quá!
Không biết mình được Live trên mạng, Lục Thu lắc lắc cánh tay, đem đám quần áo chồng chất nhét lại về tủ quần áo.

Neville đặt cái tủ quần áo nhỏ xíu này ở sát tường bên cạnh ổ mèo.

Từ không có gì đến có được cả tủ quần áo, tâm tình Lục Thu rất phức tạp, cuối cùng cũng không cần lo phải ở truồng rồi.

Nhưng nhìn thấy đống quần áo này, cô lại nghĩ tới balo xuyên cùng cô còn bị thất lạc trong rừng rậm.

Đã nhiều ngày rồi, balo có còn nguyên vẹn hay không cũng là vấn đề.

Quay đầu lại nhìn mèo lớn, Lục Thu nhức đầu suy nghĩ, làm sao mới có thể biểu đạt ý muốn đi vào rừng tìm đồ với hắn đây.

Thế giới công nghệ cao này không có thiết bị phiên dịch ngôn ngữ sao?.