Miêu Sinh Doanh Gia

Chương 119



Phần lớn sự việc trong lời kể của Phong chủ là nghe nói mà không phải tận mắt nhìn thấy, tục truyền ngày đó toàn bộ người ở đây đều bị Cố Chiêu xé thành mảnh nhỏ. Sau đó Càn Khôn Quan thực lực đại giảm, tông môn khác cũng có tổn thất nhất định. Phong chủ tiền nhiệm của Tiêu Dao Phong cũng đột nhiên bỏ qua Trường Mi, mà chọn người khác làm chưởng môn.

Bởi vì đối phương là người duy nhất sống sót trong hạo kiếp đó.

Trường Mi tất nhiên không chịu để lộ việc mình thừa dịp hỗn loạn cầm trận bàn, nhưng Phong chủ tiền nhiệm của Tiêu Dao Phong sao có thể đoán không ra, không muốn chuyện cũ tái hiện mới làm ra quyết định này.

Diệp Bạch nhịn không được nhìn về phía Cố Chiêu dưới kiếp vân trong trận.

Hắn đang nhớ lại rất nhiều đời trước đó.

Cha Cố Chiêu đều không ngoại lệ rất khốn nạn, khác nhau chỉ là sớm đã chết hoặc là chờ bọn họ đi thu thập. Chỉ có thế giới thứ ba, hoàng đế đế quốc đối với con trai là Cố Chiêu coi như không tồi, chỉ tiếc… hoàng đế thế giới đó không tên Cố Như Hưng, hoàng hậu cũng không tên Mục Uyển, mà tên Mục Ôn.

Bây giờ nghĩ lại…

Hai người này rất có thể không phải cha mẹ thân sinh của Cố Chiêu.

Trong trận, Cố Chiêu giống như lại lần nữa về tới năm đó, anh đi theo ông nội học pháp thuật, chăm chỉ tu luyện. Lúc nhàn rỗi tìm được cơ hội sẽ vào trong rừng trúc đứng, bởi vì nghe nói mẫu thân thích nơi đó nhất, lúc đó anh sẽ dùng lá trúc thổi khúc cầu siêu, cũng sẽ thường xuyên vuốt ve miếng ngọc bội không gian mà mẫu thân lưu lại.

Cuộc sống của đào viên nơi đáy hồ bình tĩnh mà an tường, nhưng mà…

Anh rất muốn lên bờ, xé nam nhân hại chết mẫu thân, nhưng ông nội không cho, nói là trước khi mẫu thân lâm chung từng dặn không cho phép báo thù, anh chỉ có thể nhịn.

Cố Như Hưng quả thực không phải người.

Năm đó gã theo đuổi Mục Uyển nhìn như thiệt tình, kì thực lại là vì thủ đoạn nắm giữ không gian và thời gian của Giới Miêu, đồng thời còn kết giao nữ tử khác cùng tông xưng là chân ái. Bọn họ vẫn luôn giấu diếm rất kỹ, không phải hoàn toàn không có người biết, nhưng sao người trong Càn Khôn Quan sẽ nói những việc này cho một con Giới Miêu như Mục Uyển chứ.

Chung quy thế gian không có bức tường nào là không lọt gió.

Mục Uyển cuối cùng vẫn biết được sự thật, nhưng không đợi bà làm gì, đã bị Cố Như Hưng cùng nữ tử kia hại, chỉ để lại Cố Chiêu còn chưa hiểu chuyện.

Bên ngoài tưởng bị thương ra ngoài ý muốn, kỳ thật ‘ngoài ý muốn’ này là một tay Cố Như Hưng thiết kế.

Lúc ấy cũng có không ít người cảm thấy tra nam này chỉ sợ sẽ thương tâm một trận, hơn nữa ngay cả con ruột cũng bị cất bước sẽ càng chịu đả kích. Nhưng trên thực tế, gã ta giết Mục Uyển chỉ có cảm giác buông lỏng một hơi, mà đưa Cố Chiêu rời đi lại là Mục Uyển làm trước, căn bản không phải sau này mới chủ động đưa.

Sau đó cũng từng nghĩ đến việc đón về.

Nhưng các Giới Miêu sao có thể đồng ý, Cố Chiêu ‘người’ ta cũng không nguyện ý trở về, hơn nữa nữ thần chân ái ở nơi này thổi gió bên gối, cuối cùng là sống chết mặc bây.

Sau này cũng từng phái người đi tìm hiểu tình huống.

Hổ dữ không ăn thịt con, các Giới Miêu cùng yêu tu khác đều cho rằng đang quan tâm con trai, lại không ngờ… đối phương chỉ sợ từ khi đó cũng đã bắt đầu thiết kế. Cố Chiêu đã đạt đến mức độ nào đó biết được, lúc ấy cái gọi là có hi vọng phi thăng của Cố Như Hưng chỉ là lời đồn ở bên ngoài, kỳ thật gã không có hi vọng giống lão tổ Trường Mi.

Phi thăng cũng không phải chuyện dễ dàng.

Điểm ấy từ Thiên giới chỉ có mấy vị Đại tiên là có thể nhìn ra được, phải biết thế gian có hơn ngàn vạn người tu chân, quả thực còn khó hơn chen nhau trên cầu độc mộc.

Tư chất, thiên phú, tâm tính, vận khí, thiếu một thứ cũng không được.

Tư chất và thiên phú tất nhiên là không cần nhiều lời, không có hai thứ này đừng nói phi thăng, sợ là ngay cả kết Kim Đan cũng khó, đừng nói đến sau đó. Nhưng tâm tính và vận khí lại là chướng ngại vật của người có hi vọng đạt đến ngạnh cửa, thiên đạo đối với tâm tính có yêu cầu cực cao, nhưng rất nhiều người chỉ sau khi đến tu vi Hợp Thể thậm chí Đại Thừa mới có thể khó khăn lắm hiểu được điểm này.

Đến lúc đó, hết thảy đã muộn.

Mấy thứ này là không có phương pháp giải quyết, không giống như ở nhân gian, ngươi làm chuyện xấu, ngồi tù vài năm đi ra là hết tội. Mặc dù vẫn sẽ có người mang thành kiến nhìn ngươi, nhưng cũng sẽ không quấy nhiễu ngươi làm rất nhiều việc, không có cảnh sát lại sẽ điều tra bắt ngươi vào cục cảnh sát.

Ở trong mắt thiên đạo, làm chính là làm, sai lầm chính là sai lầm.

Mà Cố Như Hưng hiển nhiên cũng không sạch sẽ.

Khi tu vi gã còn không đủ chỉ biết là nhân quả không thể quá nặng, nhưng lại không nghĩ rằng rất nhiều chuyện nhỏ cũng có thể ảnh hưởng, vì thế gã bắt đầu cố gắng tìm kiếm đạo giải quyết.

Lợi dụng Cố Chiêu, đoạt xá phi thăng.

Cố Như Hưng rõ ràng muốn chui kẽ hở của thiên đạo, lại không ngờ mình đánh giá thấp năng lực của con trai, bởi vậy rơi vào kết cục thất bại chết thảm. Nếu lúc ấy Diệp Bạch ở đó, khẳng định sẽ nói một câu ngu dốt, bởi vì kẽ hở của thiên đạo nào dễ chui như vậy, dù ông đoạt xá thành công, cũng chưa chắc phi thăng được.

Không thấy, đám đại tiên trên trời đều là mặt hàng gì à.

Không thấy, cho dù ngươi ở trên đó ném thần khí đầy trời cũng sẽ chỉ có người nhặt trả về cho ngươi à?

Không thấy, những tên đó một đám thiên tính thuần lương có thể so với bạn tiên, bị Diệp Bạch xé rất nhiều lần nhưng đều không mang thù, càng không nghĩ tới việc dứt khoát giải quyết Diệp Bạch.

Kỳ thật nói trắng ra là, đám tiên này không có tư tâm gì.

Phàm là có thể phi thăng, nhân phẩm tuyệt đối không kém, có lẽ ở rất nhiều người xem ra bọn họ có vẻ quá thánh mẫu, không có thù báo thù, nhưng trên thực tế tâm tình bọn họ rộng lượng. Bọn họ thánh mẫu không phải là cưỡng bức mình nuốt vào quả đắng tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, mà là không cảm thấy việc này thảm cỡ nào, nên không để ở trong lòng.

Bọn họ có thể ở bên nhau sống ngàn vạn năm không có một chút mâu thuẫn nhỏ.

Điểm ấy người thường tuyệt đối không thể, đừng nói năm tháng buồn chán như vậy, dù chỉ một năm một tháng, có thể rất nhiều người đều sẽ phát sinh một ít ma xát nhỏ.

Cho nên thành tiên không chỉ là vấn đề tu vi.

Loại người tâm cơ thâm trầm giống Trường Mi và Cố Như Hưng, tuyệt đối không có khả năng hi vọng phi thăng, ít nhất bọn họ từng không chỉ một lần có ý muốn hại người.

Còn về vận khí…

Thứ này càng thêm quan trọng, có một số người cả đời trôi chảy, bởi vậy chỉ cần tâm tính tốt là có thể thuận lợi phi thăng. Mà có một số người thì khác, bọn họ từ nhỏ đã liên lụy nhân quả rất lớn, cần nội tâm cường đại hơn người trước mới có thể không bị thiên đạo cảm thấy ngươi không xứng thành tiên, tiến tới giải quyết vấn đề xinh đẹp mà phi thăng thành tiên.

Nhân quả của Cố Chiêu chính là Cố Như Hưng.

Chưa từng nghĩ hắn thật vất vả khiến thiên đạo phán định có thể thành tiên, lại ở trên nửa đường bị tra nam này cản trở, khiến chuyện năm đó qua đi, người phi thăng thành Diệp Bạch.

Tình huống lúc đó nguy hiểm hơn hiện nay rất nhiều.

Cố Chiêu hoàn toàn không có chuẩn bị đã bị tính kế, hơn nữa không giống với hiện giờ, Cố Như Hưng hiển nhiên không có khả năng giải thích dụng ý trận pháp cho anh, hết thảy chỉ có thể tự mình tìm hiểu. Một chút chậm trễ, đã trì hoãn đến một bước dung hợp cuối cùng, Cố Chiêu đang ở trong trận không thể làm cái gì, bởi vậy chỉ có thể dùng pháp thuật không gian ra trận.

Mọi việc nhìn như đơn giản, nhưng cũng trả giá cực nghiêm trọng.

Cố Như Hưng lúc đó đã là Đại Thừa hậu kỳ.

Thật sự luận lên, thực lực Cố Chiêu không cao hơn đối phương bao nhiêu, anh có chỉ là cảm ngộ* sau khi Thiên Lôi giáng xuống, sau đó hóa thành một loại lực lượng khác.

(*: 感悟 cảm động thông hiểu – theo vtudien)

Trận chiến ấy, máu chảy thành sông.

Cuối cùng Cố Chiêu thành công xé toàn bộ người tham dự chuyện này, cũng vận dụng thuật pháp thiết trí kết giới tách biệt không gian. Làm xong những việc này, thần hồn của anh đã cực kỳ bất ổn, đạo trận pháp cuối cùng vẫn ảnh hưởng đến anh, khiến cho linh hồn anh chia ra làm mười, phân biệt bay về phía thế giới khác nhau.

Mà Diệp Bạch…

Hắn bị lưu lại một mình trong trận, cố chống không để cho mình cắn nuốt sạch hồn phách lưu lại của Cố Chiêu, hơn nữa dùng trí nhớ mới có bao lấy bảo vệ anh để nhắc nhở chính mình.

Nhưng không ngờ lại bất ngờ phi thăng.

Cái gọi là mất trí nhớ, thật ra là bản thân hắn vốn không có bao nhiêu trí nhớ.

Thân là ngọc bội Mục Uyển tự tay luyện chế, bản thân hắn có một chút linh tính, nhưng cũng không nhiều, chỉ có thể ngẫu nhiên có một tia ý thức. Chân chính sinh ra tinh thần là ở sau khi bị Cố Chiêu làm phép trở thành bạn tiên, nhưng ngay sau đó lại là đại nạn, hắn lại dùng tất cả trí nhớ mới có ra bảo vệ Cố Chiêu, cũng bởi vậy…

Lúc phi thăng thành tiên, hắn không còn chút trí nhớ nào.

Hiện giờ lịch sử tái hiện.

Trí nhớ ít ỏi của Diệp Bạch từng chút tỉnh lại, một đoàn màu trắng bị bao ở trung tâm tinh thần bắt đầu chậm rãi tản ra, một vòng bạch quang sạch sẽ bên trong từ từ bay ra tan ra làm một thể với Cố Chiêu, cùng lúc đó, hắn cũng hoàn toàn nhớ lại trường hợp ngay lúc ấy, còn có một mảnh núi thây biển máu.

Thì ra…

Hắn sở dĩ xách bạn tiên lên là xé người, trên mức độ rất lớn có thể có liên quan với trí nhớ bị lọt vào trong tầm mắt lúc ấy.

Phong chủ bên cạnh vẫn đang nhớ lại chuyện năm đó, cũng không chú ý tới sự khác thường của Diệp Bạch, tiếp tục nói, “Kỳ thật đối với Cố Như Hưng mà nói, gã cũng không làm sai, yêu tu lúc ấy ở trong mắt mọi người cũng chỉ cao quý hơn động vật một chút, lại thêm chúng ta vẫn luôn cho rằng mình mới là con cưng của thần, bởi vậy…”

Diệp Bạch tùy tiện một chân đã đá văng người ra, cười lạnh một tiếng thầm nghĩ đang nói cái gì.

Nghe như khẩu khí của Charmaha.

Chúng ta ở tinh hệ cấp cao, là thần ban ân, lột da đám người tinh hệ cấp thấp là vinh hạnh của các ngươi, trên thực tế, mọe nó vinh hạnh quỷ gì.

Ha ha!!!

Năm đó sở dĩ có thể nhẫn nhịn đám ‘người’ Charmaha, là bởi vì giống loài của bọn nó, từ lúc xuất hiện ở trên đời, bọn nó vẫn luôn sinh tồn như vậy, sống theo quy tắc vốn có mà thôi. Nhưng Cố Như Hưng rõ ràng không giống, gã là người, Cố Chiêu là con trai ruột của gã, cho dù gen Giới Miêu trên người chiếm rất nhiều, nhưng cũng không thể phủ nhận điểm ấy.

Hơn nữa…

Trong bản năng của nhân loại chỉ có ăn cơm uống nước đi vệ sinh, không tồn tại loại thiên phú đoạt xá này.

Cái loại cặn bã này nên xé thành mảnh nhỏ lại giẫm thành thịt nát sau đó trộn vào trong đất cát xây thành nhà vệ sinh, có lẽ lúc ấy Mục Uyển cũng hối hận, chẳng qua… bà sở dĩ không cho con trai báo thù, không phải không muốn, mà bởi vì không nỡ để con giết cha, cũng lo lắng Cố Chiêu vì vậy lại xảy ra nguy hiểm gì.

Nữ nhân dịu dàng ấy, luôn coi Cố Chiêu là sự tồn tại quan trọng nhất.

Cả đời đối phương chỉ từng luyện một pháp khí, đó chính là khối ngọc bội Diệp Bạch, cảnh tượng bên trong cùng quê nhà là độc nhất vô nhị, là món quà mà bà lưu lại cho Cố Chiêu.

Diệp Bạch nhịn không được nhìn về phía Cố Chiêu, người sau vươn tay về hướng hắn.

“…”

Giống ba trăm năm trước, chúng ta lại cùng nhau đối mặt lôi kiếp này, nhưng lần này sẽ không còn Cố Như Hưng tồn tại, Trường Mi cũng đã bị Diệp Bạch xé thành mảnh nhỏ.

Diệp Bạch hủy la bàn, phá trận, đứng cùng một chỗ với Cố Chiêu.

Cùng lúc, Thiên Lôi giáng xuống.

Các Đại trưởng lão từ rất xa chú ý trạng huống nơi này lập tức choáng váng, ấp ủ lâu như vậy, uy áp mạnh mẽ như vậy, sao đánh xuống giống như mưa bụi. Tình huống này hoàn toàn khác với mấy lần Độ Kiếp trước, cái gọi là lôi kiếp cực mạnh, ngươi đang ở đâu, uy thế này còn không bằng lôi kiếp lúc hai tiểu tử tấn cấp Đại Thừa!

Quả thực giống như…

Đến đây đi, Thiên giới hoan nghênh các ngươi, chúng ta thả Tiểu Lôi Kiếp chúc mừng trước đã!