Mục đích của Lăng Kỳ vô cùng rõ ràng, chỉ tiếc Tề Nhạc vẫn chưa phát hiện, Diệp Bạch mắt thấy hai người này anh một câu tôi một câu, chỉ kém hoàn toàn quyết định.
Nháy mắt một cái, hắn đột nhiên nói: “Như vậy không tốt lắm đâu!”
Cố Chiêu bên cạnh nhanh chóng hiểu ý, lập tức đã lôi bối cảnh của hai người Lăng Kỳ và Tề Nhạc, thuận theo lời nói của Diệp Bạch, “Có vẻ như ông Lăng gần đây đang tìm vợ cho cậu, tiểu thư nhà đó qua một thời gian ngắn nữa sẽ đến đây, nói như vậy… nếu Tề Nhạc vào ở vạn nhất bị cô ấy nhìn trúng, việc này tính như thế nào?”
Lăng Kỳ: “…”
Tề Nhạc lập tức cảm thấy loại chuyện này vô cùng có khả năng, dù sao anh ta ưu tú như thế, nhưng đoạt vợ của bạn tốt, anh ta khẳng định không thể làm, vì thế lập tức lắc mạnh đầu.
“Không nên không nên, việc này không được.”
Gân xanh trên trán Lăng Kỳ nhảy lên, thầm nói khó khăn lắm mới thuyết phục được người, lần này lại sắp thành lại bại.
Cố Chiêu này không phải ngốc à, sao hôm nay đầu óc lại nhảy số nhanh như vậy, nhưng mặc kệ anh ta nghĩ thế nào, xem xong náo nhiệt lại phá hỏng chuyện tốt của người ta, Diệp Bạch đã mang theo Cố Chiêu thản nhiên rời khỏi, chỉ để lại một mình Lăng Kỳ phụ trách xử lý ‘thi thể’ của đạo diễn Vương, hơn nữa…
Tề Nhạc đang vẻ mặt ngạc nhiên nhìn bóng lưng Diệp Bạch.
“Vừa rồi cậu ta không liếc mắt nhìn em lấy một cái!”
Anh ta lôi kéo Lăng Kỳ bên cạnh, “Chẳng lẽ lúc ấy cậu ta thật sự chỉ diễn cho Hướng Ngôn xem, nhưng cũng quá đột nhiên, dù sao như vậy rất mất mặt.”
Bản thân Lăng Kỳ còn trăm mối không có cách giải.
Anh ta luôn tự nhận thông minh, không ai có thể đùa giỡn tâm tư ở trước mặt anh ta, nhưng hôm nay Diệp Bạch này quả thực phá vỡ nhận biết, còn có Cố Chiêu cũng rất kỳ quái. Nhìn dáng vẻ sau cùng của đối phương, rõ ràng không phải đầu óc không dùng được trước kia, chẳng lẽ là đã khôi phục từ lúc nào, xem ra phải đi chỗ ông Mục ông một chuyến.
Còn Tề Nhạc?
Tên này từ trước đến nay đầu óc không hiểu bao nhiêu, vẫn đang rối rắm, “Thật sự chỉ là diễn kịch? Em rất ưu tú, cậu ta coi trọng em là việc bình thường cỡ nào, nhưng tại sao là giả chứ?”
Lăng Kỳ: “…”
Coi trọng em rõ ràng là anh, còn có tên nhóc Diệp Bạch đó sao đáng giá để em nhớ mãi không quên như vậy.
Diệp Bạch và Cố Chiêu đã trở về Cố trạch, cha Mục Uyển – Mục Như Phong đang ngồi chờ ở trong đại sảnh, thấy bọn họ đồng thời trở về cũng không cảm thấy kỳ quái, hiển nhiên sớm đã biết. Hai người vừa nghĩ đã hiểu, sợ là Cố Chiêu vừa mới khôi phục thần trí nên ông Mục lo lắng, âm thầm tìm hiểu tình huống tùy thời chuẩn bị cứu tràng.
Đời này Mục Uyển hiển nhiên lại chết sớm.
Diệp Bạch nhìn tình cảnh đã hiểu, lại không biết sự việc không chỉ là như thế, Cố Chiêu thở dài một hơi giới thiệu, “Đây là ông ngoại anh, vẫn luôn phải.”
Vẫn luôn.
Việc này đã nói lên, “Giới Miêu đáy hồ Đại Tuyết sơn?”
Bởi vì là trưởng bối của Cố Chiêu, cho nên dù chỉ là một thế giới, Diệp Bạch cũng vô cùng tôn trọng, không trực tiếp dùng linh lực thăm dò, bởi vậy căn bản không chú ý tới sự khác biệt của ông lão bình thường này. Lúc này trải qua đối phương nhắc nhở mới phát hiện, ông lão này ít nhất đã hơn tám trăm tuổi, hoàn toàn không phải năm sáu chục tuổi giống bề ngoài.
Mục Như Phong cũng nhắm mắt lại, thở ra một hơi thật dài.
“Ông còn tưởng là đoạt xá.”
Dù sao Cố Chiêu ba trăm năm trước đã chết rồi, hiện tại sở dĩ còn có khối thân thể này là do ông mạnh mẽ quay lại thời gian kéo trở về. Nhưng thân thể tuy kéo trở về, trên thực tế lại không có linh hồn, cho nên dựa vào linh lực tẩm bổ cũng sẽ không trở nên tươi sống cỡ nào, khác biệt với người bình thường vẫn rất lớn.
Hiện giờ mọi người cho rằng là ngốc, nhưng thật ra là bởi vì tinh thần đã không còn ở đây.
Mà bây giờ…
Hiện tại Cố Chiêu trí tuệ, bình tĩnh, nói chuyện với ông có lễ phép có trật tự, nếu là người bên ngoài thấy còn tưởng rằng đã không còn ngốc, nhưng ông lại cực kỳ rõ ràng đó là bởi vì trong cơ thể có linh hồn. Ông vẫn luôn lo lắng là vật gì chiếm cứ, nhưng mà hai câu nói này lại làm cho ông thở ra một hơi, cũng vì vậy mừng rỡ không thôi.
“Thật sự, lại thật sự sống.”
Kỳ vọng nhiều năm, một khi thực hiện thậm chí có loại cảm giác không chân thật, làm cho người ta thậm chí không dám nháy mắt lấy một cái.
Ba người lại hàn huyên nửa khắc, hiển nhiên Mục Như Phong vô cùng vui vẻ, mà Diệp Bạch thật sự cảm thán ‘thiên đạo’ quả nhiên là thiên đạo, cho dù không có thần trí lại sớm chú định hết thảy. Năm đó Cố Chiêu chia linh hồn ra làm mười, một phần được hắn che chở, chín phần còn lại đi thế giới khác, từ đó làm cho thời gian nơi ấy luân hồi không dứt.
Tất cả chuyện này đều bởi vì Giới Miêu khống chế được không gian và thời gian.
Mà một thế giới cuối cùng, chính là là bởi vì Mục Như Phong không cam lòng kéo thân thể lúc còn chưa phi thăng của Cố Chiêu nhiều năm trước, mà sự xuất hiện của hắn thì lại là Cố Chiêu cần hắn. Bất luận là hồn phách hay là khối thân thể này, cho nên mỗi một đời đều có một thân thể vạn phần phù hợp với hắn, luôn đang đợi hắn đến.
Trồng nhân được nhân, trồng quả được quả.
Mà bộ tộc yêu tu hiện giờ sở dĩ sẽ xuất hiện ở thế giới này, đều là bởi vì kết giới năm đó Cố Chiêu tạo ra lúc phi thăng.
Vốn lấy năng lực Giới Miêu là không đủ để làm được điều này, nhưng lúc ấy anh đã chịu xong lôi kiếp xem như bán phi thăng, được chỗ tốt đương nhiên khác biệt. Bởi vậy anh phong lại tứ đại môn phái khiến họ không tiện trao đổi, lại đóng băng mặt hồ, kỳ thật là dời không gian bên trong đi, chuyển đến thế giới khác.
Mà hiện tại…
Ba trăm năm qua đi, bộ tộc yêu tu đều đã lên bờ, cũng học cách sinh tồn ở thế gian, hơn nữa phần lớn đều có địa vị cao.
Trong đó có người đi làm quan, có người vào quân đội, còn có người kinh doanh giống nhà họ Mục và nhà họ Lăng, tóm lại giúp đỡ lẫn nhau vô cùng hài hòa, phát triển cũng cực kỳ tốt. Đương nhiên những liên kết này đều là âm thầm giấu ở bên dưới, bên ngoài xem ra bọn họ căn bản không quen biết, thậm chí còn có cảm giác nước lửa khó dung.
Diệp Bạch chọn cá khô nhỏ để ăn, vừa nghe Cố Chiêu nói chuyện với ông Mục, lại thấy đối phương nhắc tới:
“Một khi đã như vậy, vậy buổi tối chúng ta hẹn gặp bọn họ tụ lại, thuận tiện cũng gọi Phong Lăng vừa mới về nước, dù sao các con từ nhỏ cùng nhau lớn lên.”
Diệp Bạch: “…”
Phong Lăng là ai, bởi vì lần thứ hai phi thăng hắn đối với lúc làm ngọc bội cũng có chút trí nhớ, còn không nhớ rõ đáy hồ còn có Phong Lăng người này. Quả nhiên, một giây sau đã thấy Cố Chiêu mang vẻ mặt bất đắc dĩ, “Con trước đây không thích trao đổi với người khác, rõ ràng không có bạn chơi thời thơ ấu mới đúng.”
Thân cận với anh nhất, vẫn luôn là Diệp Bạch, miếng ngọc bội mà mẹ anh tặng anh, cũng là con mèo hiện giờ ngồi ở bên cạnh anh.
Mục Như Phong: “…”
Khụ khụ!!! Ông không phải muốn thăm dò một chút à!
Cố Chiêu sao lại không hiểu, bởi vậy lại chủ động nói rất nhiều chuyện trước đây, khiến Diệp đại meo nghe mà ánh mắt mở to nhìn đặc biệt thú vị. Như thế Mục Như Phong thật ra yên lòng, cũng không còn truy vấn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, phỏng chừng cũng biết có một số việc không nói tốt hơn.
Việc này cũng vô cùng bình thường.
Dù sao không phải người nhà bình thường, đụng tới loại chuyện ngạc nhiên cổ quái này sẽ nhịn không được truy vấn, rất sợ có hại đối với con cháu mình. Mục Như Phong là Giới Miêu, lại là người lãnh đạo hiện giờ của bộ tộc yêu tu, chậm rãi thẩm thấu cũng phát triển thế lực khiến một đám yêu tu không đến mức chỉ có thể trốn ở dưới đáy nước là một tay ông làm nên.
Vì vậy đối với một vài việc giữ kín không nói ra, rốt cuộc vẫn mơ hồ có chút hiểu biết.
Ba người lại hàn huyên một hồi.
Sau đó ở dưới sự dẫn dắt của Mục Như Phong vào chỗ sâu trong Mục trạch, mở ra trận pháp, nháy mắt không gian nhỏ hẹp phóng đại vô hạn, lại thành một hồ nước mênh mông. Trên mặt hồ có gió mát chậm rãi thổi qua tạo nên gợn sóng, có hoa sen nở rộ, có cá tôm bơi qua, còn in dấu ảnh ngược của rất nhiều đóa mây trên không trung.
Hồ này, giống với phần lớn hồ ở thế gian, rồi lại khiến người ta kinh ngạc.
Phía dưới mặt hồ kéo dài ba mươi thước đều là nước, xuống chút nữa lại là không gian tràn ngập linh khí, chỉ bước một bước vào Diệp Bạch đã có một loại cảm giác quen thuộc kỳ lạ, Cố Chiêu lại càng cảm khái hàng vạn hàng nghìn. Không riêng từ hồi ức, càng từ ngọc bội không gian mà Mục Uyển tự chế, cũng chính là Diệp Bạch trước kia.
Hoàn cảnh bên trong quả thực chính là phỏng theo nơi này tạo ra.
Một bông hoa một ngọn cỏ đều trồng xuống, trừ việc không có rất nhiều yêu tu còn chưa tu thành hình người cùng sinh linh khác, nơi đó chính là bản thu nhỏ của nơi này.
Diệp Bạch há miệng thở dốc.
Hắn kỳ thật muốn hỏi vì sao năm đó Mục Như Phong không dùng biện pháp tương tự cho Mục Uyển trở về, nhưng ngay sau đó hắn đã hiểu được không phải là không muốn mà là không thành công. Thậm chí bởi vì nguyên nhân chết của Mục Uyển, Mục Như Phong hiển nhiên cũng muốn che giấu, chỉ là bọn họ gọi hồn phách Mục Uyển trở về mới lấy được rất nhiều tình hình thực tế.
Cố Chiêu thành công, chẳng qua là bởi vì anh đặc thù, anh đã thành tiên, cho nên mới có một thân thể thần trí không được đầy đủ để trở về.
Giới Miêu rốt cuộc không có khả năng cải tử hoàn sinh.
Điều khiển thời gian và không gian, trừ trạng thái đặc thù bị vây ở lôi kiếp như Cố Chiêu ra, những người khác kỳ thật căn bản không làm được nhiều việc như vậy.
Lúc này, bọn họ đã rơi xuống đất.
Yêu tu giống Lăng Kỳ Tề Nhạc sớm nhận được tin tức, từ trận pháp không gian nhỏ trong nhà bọn họ trở về, nhìn thấy Mục Như Phong đã đón chào. “Xảy ra chuyện gì, nghe tin tức là Cố Chiêu tốt rồi?” Các tiểu bối tò mò không thôi, thế hệ trước lại hơi lo lắng, dù sao bọn họ biết rõ chuyện năm đó.
Mục Như Phong lại giải thích một hồi.
Mọi người biết được quả thật là con mèo đen năm đó cũng có chút vui vẻ, mọi người tụ lại một chỗ cùng đi vào trong đại sảnh.
Bên đường có các loại hoa cỏ cây cối, xa hơn thậm chí còn có thể nhìn thấy cải trắng thành từng mảnh, mà một tên nhóc nửa người nửa heo đang ở bên đó củng một cây cải trắng như tuyết. Diệp Bạch nhịn không được mở to hai mắt nhìn, Cố Chiêu cũng nhìn qua, Mục Như Phong đặc biệt quan tâm cháu ngoại bởi vậy trước tiên đã chú ý tới, nghiêng đầu nhìn qua nở nụ cười.
“Đó là con trai lão Chu, nửa thân thể đã có thể biến thành người, chỉ sợ lại thêm vài năm có thể lên bờ.”
‘Người’ bên cạnh nhịn không được vội ho một tiếng, dường như có chút ngượng ngùng giải thích, “Tên nhóc thối nhà ta thích Tiểu Bạch, cho nên…”
Cho nên, cho nên đây là bản hiện thực của cải trắng cũng bị heo củng à?
Chờ đã.
Diệp Bạch đột nhiên nhớ tới, trên đời này có nhân tu yêu tu, nhưng trừ được điểm hóa thành bạn tiên ra căn bản không có tiền lệ thực vật cũng có thể tu luyện, cái gọi là Tiểu Bạch này…
Đúng lúc này,
Cây cải trắng mọc tốt đẹp rốt cuộc bị củng không thành bộ dáng, lộ ra con thỏ trắng vốn trốn ở bên đó trộm cắn rau quả, thì ra đây mới là cái gọi là Tiểu Bạch.
Mệt không yêu.
Hù chết meo, thiếu chút nữa cho rằng con heo này coi trọng cải trắng thật!