Miêu Sinh Doanh Gia

Chương 126



Năng lực đời này của nguyên chủ là kỹ xảo biểu diễn, kỹ xảo biểu diễn cực kỳ xuất sắc, dù là nghe được chuyện cười vô cùng buồn cười, trong lòng đã cười sảng, trên mặt thậm chí vẫn có thể khóc ra. Giống như có thể mang cho mình một mặt nạ, bất luận là ai cũng không thể thông qua biểu tình gương mặt, ngôn ngữ động tác cùng thần thái đoán ra cậu ta đang suy nghĩ gì.

Năng lực này không thể nghi ngờ là niềm mơ ước tha thiết của rất nhiều người, nhưng đối với nguyên chủ mà nói lại chỉ có thể sử dụng để phụ trợ diễn xuất.

Cho nên cậu ta vào giới giải trí.

Lúc đầu cũng không tồi, tuy giới giải trí cũng không phải có kỹ xảo biểu diễn có mặt có thể thuận buồm xuôi gió, nhưng rốt cuộc tốt hơn người không có. Nhưng ngay sau đó, từ trong hồi ức thấy được thái độ làm người của nguyên chủ không đủ khiêm tốn, tuy có năng lực diễn xuất xuất sắc lại không biết che giấu tâm tình của mình, cả ngày vì chút thành tựu này đã dương dương tự đắc.

Sau đó…

Tất nhiên, nhân duyên của cậu ta cũng không thể nói là tốt.

Tuy nhân mạch trong vòng này có đôi lúc mỏng như tờ giấy, lúc anh gặp nạn, rất nhiều người chọn đứng nhìn từ xa, nhưng rốt cuộc sẽ nhắc nhở anh trước, hoặc là vẫn sẽ có người giúp một chút, vận khí tốt có lẽ còn có thể gặp được bạn tốt chân chính đáng giá thổ lộ tình cảm, gặp hoạn nạn thấy chân tình cùng đi ra thung lũng.

Nhưng nguyên chủ một lòng cảm thấy việc này vô ích, cho nên toàn bộ phá hỏng con đường này.

Thậm chí còn không chỉ không ai giúp đỡ một phen, muốn nhìn cậu ta xui xẻo lại rất nhiều, tựa như đạo diễn Vương kia cũng không biết là nghe ai ‘lơ đãng nói một câu’, lúc này mới chú ý đến nguyên chủ, cũng một lòng muốn đưa người lên giường, sau khi bị cự tuyệt lại càng tức giận không thôi, phao tin muốn đối phó tiểu minh tinh không biết phân biệt này.

Còn chưa nổi đâu, đã cuồng lên.

Từ đó kiếp sống diễn xuất của nguyên chủ gặp phải đả kích trước nay chưa từng có, không thông cáo, không vai diễn, mắt thấy nếu không nghĩ biện pháp sẽ bị buộc lui vòng hoặc là khiến đạo diễn Vương thực hiện được. Lúc này nguyên chủ rốt cục hậu tri hậu giác biết được không đúng, nhưng cậu ta vẫn cứ cảm giác mình rất thông minh, ứng đối việc này chắc chắn không thành vấn đề.

Cậu ta nghĩ nửa ngày, nhìn trúng Tề Nhạc người này.

Vì thế ngày đó nhìn chuẩn cơ hội chui vào yến hội, mở hình thức ‘diễn kịch’, bày ra một bộ thâm tình chân thành cầu ở bên nhau với người sau.

Chỉ tiếc…

Tính trời tính đất, người này lại không để mắt đến Lăng Kỳ đang canh giữ bên Tề Nhạc.

Diệp Bạch cười nhạo một tiếng, thầm nghĩ loại người này không chỉ không thông minh, mà còn cảm giác mình quá thông minh, trên thực tế lại ngốc vô cùng tận, như nguyên chủ, nhìn xem đi tìm chết như thế nào.

Nhưng cũng may cậu ta không phải đặc biệt ngốc.

Lúc ôm đùi Tề Nhạc, hoàn toàn là một bộ tình sâu tựa biển, thật sự quá thích mới nhịn không được liều chết đứng ra thổ lộ. Nếu không phải vì vậy, con ngỗng ngốc kia cũng sẽ không chú ý Diệp Bạch đến thế, cảm giác đối phương thật sự thích anh ta mà không phải ôm đùi cầu bao nuôi bình thường, cho nên…

Diệp Bạch có thể khẳng định, tuyệt đối không có một câu ‘tùy tiện chơi’.

Ha ha!!!

Roẹt một tiếng, báo chí đã bị đầu ngón tay cào rách, Diệp đại meo có loại xúc động muốn đi xé người, cũng may hắn không phải chưa từng bị hắc bởi vậy rất nhanh bình tĩnh trở lại. Tùy tay lật báo chí khác, thấy bên trên viết coi như đúng trọng tâm, cho dù có không ít suy đoán nhưng cũng chỉ là suy đoán, không hề viết tình huống không đúng sự thật ra.

Hắn lại lật ra tờ trước.

Báo giải trí Hưng Danh.

Dừng ánh mắt ở trên người trợ lý đặc biệt của nhà họ Mục, Diệp Bạch hỏi, “Nhật báo Hưng Danh này là thế nào.” Sao nhìn như đang nhằm vào hắn.

Trợ lý đặc biệt rất nhanh đã điều tra tư liệu.

Diệp Bạch tiếp nhận nhìn xem, ha, thật đúng không phải ảo giác của hắn, thật sự là đang nhằm vào hắn.

Dù sao ngày đó có người thừa kế khác họ của nhà họ Mục là Cố Chiêu xuất hiện, lại thêm in hoa bôi đậm dòng có phải thần trí đối phương đã khôi phục, cho nên rất nhiều tòa soạn báo đều đặt ánh mắt trên việc này. Mà về Diệp Bạch, phần lớn đều nhắc qua, hoặc là đặt ở sau Cố Chiêu, chuyện ôm đùi cũng chỉ sơ lược.

Chỉ có một nhà này, chỉ có báo giải trí Hưng Danh đặc biệt chú trọng, thật sự cổ quái.

Thì ra…

“Tên béo họ Vương này thật sự chưa từ bỏ ý định à!” Diệp đại meo cảm khái, “Đều bị Lăng Kỳ đánh sắp chết, quay đầu lại vẫn nghĩ cách tính kế em.”

Cố Chiêu cầm qua nhìn xong nháy mắt con ngươi tối sầm xuống.

Thì ra đạo diễn Vương có một phần cổ phần công ty của báo giải trí Hưng Danh này, bình thường dựa vào tên này có thể có được không ít tin, hiện giờ đương nhiên cũng có thể giúp tên này nhằm vào Diệp Bạch. Dù sao đối với bọn họ mà nói, một tiểu minh tinh không có tiếng tăm gì, có lẽ có chút tiềm lực, nhưng trong giới giải trí không thiếu nhất chính là nhân tài tiềm lực.

Bởi vậy trong cả bài báo có thể nói là viết Diệp Bạch tam quan bất chính làm người hư vinh không hề đạo đức.

“Gã thật sự có can đảm viết.”

Vo vo, vốn chỉ là mấy tờ báo, trực tiếp đã báo hỏng, sau đó dùng linh lực thiêu đốt thành tro tàn, vị trợ lý đặc biệt kia nhìn thấy nhịn không được đẩy kính mắt.

Nhà họ Mục là kinh thương thế gia, vì sao trên từ ông Mục dưới đến tiểu thiếu gia vừa mới khôi phục, đều chơi được một tay ma thuật rất giỏi.

Trợ lý đặc biệt tiên sinh mang một đầu nghi hoặc đi ra ngoài làm việc.

Cố Chiêu thì ôm Diệp Bạch vào lòng trấn an, lúc này mới hỏi, “Em chuẩn bị xử lý đạo diễn Vương này thế nào.” Diệp Bạch trước giờ đều không phải loại người chỉ có thể dựa vào người khác để tồn tại như các phóng viên viết, ngược lại vô cùng có năng lực, chỉ là nhiều khi anh quá chiều đối phương, mới khiến con mèo này không muốn động não trở nên càng thêm lười nhác.

Quả nhiên, Diệp Bạch híp mắt, nở nụ cười.

“Nghe nói, tên này gần đây chuẩn bị đầu tư một bộ phim truyền hình?”

Cố Chiêu rõ ràng, “Vậy anh đi chuẩn bị.” Bọn họ sẽ quay một bộ giống hệt, sau đó để dân mạng phun đạo diễn Vương kia quay thành chó, xem gã còn đắc ý thế nào.

Trong lúc ngỗng ngốc Tề Nhạc lại gọi điện thoại tới.

“Tôi đột nhiên suy nghĩ cẩn thận, vì sao tôi phải kiếm tiền mà cậu thì không cần, không được, cá là của Cố Chiêu, muốn mua hai ta đều mua, không thể chỉ một mình tôi ra sức.”

Diệp Bạch hỏi, “Chẳng lẽ anh không tự tin, cho nên lúc này mới…”

“Cậu mới không tự tin.” Còn chưa nói xong, đã bị Tề Nhạc đoạt mất, đối phương vô cùng khó chịu cách nói này, “Tôi chỉ là cảm thấy có chút không công bằng, đương nhiên muốn cậu kiếm tiền nhiều như tôi là có chút làm khó cậu, như vậy đi, cậu kiếm bằng một nửa tôi, không, một phần ba là được, không đủ chúng ta có thể tiếp tục thương lượng.”

Anh ta tự nhận Diệp Bạch làm nhiều năm như vậy vẫn là một tiểu minh tinh, nhất định không hề biết kiếm tiền, xem ở phần cùng tộc yêu tu, anh ta nên chăm sóc đối phương.

Đầu này, Diệp đại meo nheo mắt lại cười đặc biệt vui mừng.

“Được, cứ quyết định như vậy.”

Chưa xong, hắn vẫn không quên nhắc nhở, “Nhớ rõ đừng cho người khác hỗ trợ, Cố Chiêu sẽ không giúp tôi, Lăng Kỳ cũng sẽ không giúp anh đúng không!”

Tề Nhạc đương nhiên tỏ vẻ tuyệt đối sẽ không, ngay cả tiền vốn cũng sẽ không cần, hai người đương nhiên không đến mức không có đồng nào trong người, cuối cùng quyết định mỗi người cầm mười vạn làm việc. Cuộc điện thoại này gọi chừng mười phút, bên cạnh Cố Chiêu mấy lần muốn cười lại nhịn, thật sự là chỉ số thông minh của con ngỗng ngốc kia vô cùng đáng lo.

So kiếm tiền với Diệp Bạch?

Đừng nói đời này có mười vạn tiền vốn, cho dù trong mấy đời đầu là tài sản âm, người này không phải cũng gió nổi nước lên à, là anh cũng không dám cam đoan nhất định so được.

Bên này chính anh đang vội vàng tiếp nhận nhà họ Mục.

Lại nói tiếp đây cũng không phải việc đơn giản, nhưng không phải lần đầu tiên anh làm, mấy đời trước, bình thường anh đều từ trong tay cha mẹ tiếp nhận của cải tiếp tục phát dương quang đại. Cấp dưới không tin tưởng, các cổ đông làm khó dễ đương nhiên không phải lần đầu tiên gặp được, bởi vậy xử lý lên không nói thuận buồm xuôi gió cũng không có khó khăn gì.

Hơn nữa đời này còn có Mục Như Phong giúp đỡ.

So với lúc trước cha mẹ đều mất chỉ còn một mình anh đối mặt, có một trưởng bối ở đằng trước che chở, anh làm rất nhiều việc càng thêm nhẹ nhàng, không có áp lực.

Ngược lại là Tề Nhạc.

Cậu ta xem như mới lên bờ không bao lâu, lại luôn được đương gia nhà họ Lăng là Lăng Kỳ che chở, cho nên đối với tiền tài không có khái niệm gì không nói, buôn bán lại càng dốt đặc cán mai, đương nhiên không có khả năng quá mức thoải mái. Sở dĩ mãi cho tới hôm nay còn không hoàn toàn lỗ sạch, chính là bởi vì Lăng Kỳ âm thầm trợ giúp, nhưng ở bên ngoài…

Anh ta lại không dám.

Không phải sợ Diệp Bạch và Cố Chiêu mất hứng, anh ta nhìn ra hai người không phải rất để ý việc này, mà là bởi vì Tề Nhạc kiên quyết muốn tự làm, không cho anh hỗ trợ, thậm chí để tỏ lòng trong sạch của mình, đã thật lâu chưa tới tìm anh, việc này khiến vị đương gia nhà họ Lăng rất là khó chịu, cố tình lại không có biện pháp.

Cuối cùng chỉ có thể mang người đi tìm Diệp Bạch.

Lúc đó Diệp đại meo đang chơi cờ uống trà cắn cá khô nhỏ với Cố Chiêu, trong nháy mắt ánh mắt Tề Nhạc sáng lên.

“Cậu ăn vụng.” Anh ta chỉ ra.

Diệp Bạch liếc anh ta một cái, sau đó ném sổ sách ra, “Nhìn xem, đây là tôi kiếm được trong khoảng thời gian này, anh cũng lấy ra nhìn xem, có gấp ba tôi không.”

Tề Nhạc: “…”

Bên trên ghi lại thu chi vô cùng rõ ràng chi tiết, mỗi một khoản tiền đều có nơi đi, từ cổ phiếu lúc đầu đến kinh doanh hiện tại, không đến thời gian hai tháng cũng đã làm rất tốt, thậm chí bắt đầu có lợi nhuận. Lại nghĩ đến việc kinh doanh nhỏ của mình, vốn tưởng rằng mệt là mệt chút nhưng cũng không tệ lắm, hiện tại vừa nhìn…

Hoàn toàn là bụi bặm!

Không được, anh ta nắm chặt bàn tay, bỏ Lăng Kỳ xuống xoay người chạy đi, lập chí nhất định phải một mình kiếm đủ tiền.

Cố Chiêu tùy ý đặt một quân cờ, hoàn toàn không chú ý tình huống bên này, Diệp Bạch cũng vô cùng vui vẻ nhìn đương gia nhà họ Lăng, vô cùng ‘thiện lương’ đề nghị:

“Tôi nghĩ anh nên đi học tập, làm cá khô nhỏ như thế nào.”