Thân thể Cố Chiêu cũng không có vấn đề gì lớn, chỉ gãy xương mấy chỗ, nghỉ ngơi một thời gian là có thể khôi phục. Sở dĩ khiến Khâu Tử Húc đau đầu thành như vậy là bởi vì đã qua hai mươi bốn giờ, người còn chưa tỉnh lại, nếu trong bốn mươi tám giờ còn không có phản ứng, như vậy rất có thể sẽ không tỉnh lại nữa.
Diệp Bạch hiểu rõ gật đầu, “Cách nói này không sai.”
“…” Khâu Tử Húc bất đắc dĩ nói, “Đây là sự thật, không phải vì an toàn mà đối ngoại như vậy.”
Diệp Bạch quét mắt nhìn anh ta một cái, lang băm này thì biết cái gì. Nếu bàn về tình huống thân thể bọn họ có lẽ còn có thể nhìn ra, nhưng cùng một khối não bộ này thì vẫn quên đi. Ngay cả huyễn thuật hắn làm ra Cố Chiêu đều có thể nhìn thấu, phương diện linh hồn tất nhiên có chỗ đặc biệt, sao biến thành người thực vật dễ dàng như vậy được, nghĩ cũng không cần nghĩ.
Khâu Tử Húc càng đau đầu.
Mới vừa cảm thấy Diệp Bạch rất quan tâm Cố Chiêu, bây giờ đối phương lại mang một bộ dáng như vậy…
Diệp Bạch cũng mặc kệ anh ta đang suy nghĩ cái gì, dùng linh thể tự mình tra xét xác nhận một lần, không chút nghĩ ngợi đưa mắt ra hiệu cho quỷ ăn hóa, đối phương mờ mịt: “…”
Diệp Bạch: “…”
Trước kia quen đối mắt nói chuyện với Cố Chiêu, nhất thời quên mấy hàng này nhìn không hiểu.
Mặc dù đối với mấy điều lệ tiên quy Thiên giới kia, Diệp Bạch không hề thờ phụng tuân theo giống đám bạn tiên lúc trước, nhưng rốt cuộc vẫn phải chú ý. Mà nguyên chủ của thế giới này vốn có thuật thần quái sẽ không ở nhóm đó, bởi vậy Diệp đại miêu rất vui vẻ nghĩ ra một chủ ý, nhưng ngại Khâu Tử Húc bây giờ còn đang ở đây, không thể trao đổi với quỷ ăn hóa.
Tương đối mà nói, Khâu Tử Húc ngược lại nhẹ nhàng thở ra.
Lúc trước Cố Chiêu hôn mê bất tỉnh, bên cạnh lại không có người tín nhiệm nào, anh ta chỉ có thể tự mình một người chạy tới chạy lui, có rất ít thời gian nghỉ ngơi, toàn bộ đều dựa vào cà phê để chống đỡ. Hiện tại Diệp Bạch đến đây, thoạt nhìn đối phương còn rất bình tĩnh mà lý trí, xử lý mọi chuyện không chút hoang mang, hoàn toàn không mất chừng mực như trong tưởng tượng của anh ta, bởi vậy đặc biệt vừa lòng.
Nói đến, Cố Chiêu là người tinh mắt như vậy, tìm bạn trai cũng không nên quá kém.
“Không tồi.” Anh ta vỗ vỗ bả vai Diệp Bạch, “Mặc dù kém người đầu tiên cậu ấy nhìn trúng một chút, nhưng biểu hiện của cậu đã rất tốt rồi, hiện tại…”
Diệp Bạch tỉnh táo ngẩng đầu, “Người đầu tiên anh ấy nhìn trúng, là ai?”
“…”
Lúc này Khâu Tử Húc mới phát hiện lời mình nói dường như có điểm làm cho người ta hiểu lầm, bởi vậy đành phải giải thích: “Đương nhiên là tôi, làm bạn tốt duy nhất mười mấy năm qua của cậu ấy, hoàn toàn có thể chứng minh ánh mắt của cậu ấy.”
Diệp Bạch: “…”
Đây là đang khen mình hay là đang thổi phồng bản thân?
Việc này cũng gián tiếp chứng minh tâm tình Khâu Tử Húc đã khá lên nhiều, trọng trách không đè nặng ở trên một người, có một người khác có thể tin tưởng cùng gánh vác, loại cảm giác này thật sự không tồi. Mặt khác anh ta đối với chuyện bạn tốt có người yêu, vẫn vô cùng vui mừng, dù sao dựa theo biểu hiện mấy năm nay của đối phương, anh ta suýt nữa cho rằng bạn mình không có năng lực.
“Về một nhà của cha anh ấy, tôi sẽ đưa ảnh chụp cho cậu, cậu nhận thức một chút.”
Khâu Tử Húc nói xong muốn đi sửa sang tư liệu, Diệp Bạch lại ngăn cản anh ta, “Trước giúp tôi tìm hai người, tố chất thân thể nhất định phải đủ mạnh, không cần một đánh mười, nhưng cũng phải đánh được ba năm người là được.”
“Việc này không thành vấn đề.”
Khâu Tử Húc nghĩ nghĩ, “Nhân tuyển thì có sẵn, bộ đội đặc chủng đã giải ngũ, lúc trước từng được Cố Chiêu trợ giúp, có thể tín nhiệm.”
Diệp Bạch suy nghĩ gọi người tới gặp mặt một lần, là một đôi song sinh, đứng ở nơi đó hoàn toàn giống nhau như đúc, không phải người quen căn bản nhìn không ra điểm khác biệt. Có thể bởi vì đã từng đi lính thấy qua máu, ánh mắt sắc bén lạnh cứng, đứng nghiêm thẳng tắp, hoàn toàn khác với những đôi song sinh thông thường, làm cho người ta hoàn toàn không nhìn ra được cái loại cảm giác người anh ổn trọng đứa em hoạt bát.
“Tôi tên Dịch Văn, em ấy là Dịch Võ.”
Người anh trong đôi song sinh lên tiếng giới thiệu, Khâu Tử Húc bất đắc dĩ phất phất tay, “Quên đi, mỗi lần giới thiệu xong lại vẫn không phân biệt ra được.” Anh ta lại chỉ hướng Diệp Bạch, giới thiệu, “Đây là Diệp Bạch, lần này các cậu nghe cậu ấy.”
Đôi song sinh không có dị nghị.
Liếc nhìn người từ trên xuống dưới một lần, trong lòng Diệp Bạch biết bộ đội đặc chủng giải ngũ cũng không phải khoác lác, bởi vậy đặc biệt vừa lòng, cũng nói thẳng, “Năng lực của các anh tôi cũng rõ ràng, cũng không yêu cầu các anh thật sự lấy một đấu mười, chỉ cần cam đoan một chút là được.” Chỉ chỉ hướng cửa, Diệp Bạch bổ sung: “Trừ tôi và Khâu Tử Húc, còn lại chỉ cần là động vật có thể thở biết nói tiếng người đều không cho phép thả vào.”
Đôi song sinh: “…”
“Bao gồm bác sĩ?” Khâu Tử Húc hết chỗ nói trước nhất.
Nhưng mà Diệp Bạch lại gật đầu.
‘Lang băm’ này còn vào để làm gì, hắn đã đến đây rồi, y thuật cao minh hơn nữa có so được với Diệp đại tiên hắn không, nhưng mắt thấy biểu tình của Khâu đại thiếu gia không đúng, vì thế sửa miệng: “Đặc biệt tín nhiệm thì có thể tiến vào.”
Khâu Tử Húc cuối cùng không nói gì nữa.
Anh ta đã không nghỉ ngơi trong thời gian dài, lúc này thân thể đang kháng nghị nghiêm trọng, bởi vậy thấy bên này có Diệp Bạch tiếp nhận, còn có hai người quen thuộc Dịch Văn Dịch Võ, hẳn sẽ không xảy ra vấn đề gì, nên trực tiếp chuẩn bị về nhà trước bồi bổ lại cảm giác. Còn một đống lớn chuyện của công ty, thừa dịp này đi cắn Tinh Huy một miếng thịt cũng không tồi.
Dịch Văn Dịch Võ tận chức tận trách đi trông cửa.
Diệp Bạch lúc này mới có cơ hội trao đổi với quỷ ăn hóa, hắn hỏi đối phương: “Có muốn thử cảm giác giả quỷ dọa người không.”
Quỷ ăn hóa muốn nói nó không cần giả dạng, bản thân nó chính là quỷ rồi, nhưng một giây sau cảm thấy nói ra lời này có vẻ nó không có chỉ số thông minh, vì thế yên lặng biến mất âm, lại bổ sung: “Tôi là ăn quá mau nên nghẹn chết, không đủ dọa người.” Nó giới thiệu với Diệp Bạch, “Lúc trước tôi quen biết được một đồng bạn ở ven đường, cậu ấy bị xe đụng chết, hơn nữa tài xế kia đặc biệt không đạo đức còn lái xe lại đè ép một lần, cho nên tương đối khủng bố.”
Diệp đại miêu nháy mắt gõ nhịp, “Tìm cậu ta đi.”
Quỷ ăn hóa nhất thời đi ra ngoài tìm người, trong phòng chỉ còn lại mình Diệp Bạch.
Theo đời trước chết đi đến bây giờ, đối với Diệp Bạch mà nói thì chưa đến thời gian một tháng, đổi lại trước kia hắn ngủ một giấc cũng qua một nửa, nhưng hiện giờ… Khi đó hắn và Cố Chiêu gần như mỗi ngày đều không rời, quanh thân đều là hơi thở quen thuộc mà dễ chịu của đối phương, hiện giờ mới qua mấy ngày lại cảm thấy như đã qua rất lâu vậy.
Diệp Bạch ngạo kiều không chịu thừa nhận nhớ đối phương, còn lộ vẻ mặt ghét bỏ tỏ vẻ đối phương rất vô dụng, không rời hắn được.
Vừa nghĩ tay lại sờ lên.
Ừ, xúc cảm vẫn rất quen thuộc, Diệp đại miêu vô cùng hài lòng duỗi móng vuốt, đang muốn làm ổ ở bên cạnh ngủ một giấc, lại nghe được tiếng đập cửa vang lên, ngay sau đó là tiếng của Dịch Văn: “Cố Như Hưng đến đây.”
Đối phương giờ phút này còn chưa hoàn toàn đi lên, là Dịch Võ xuống tầng gọi cơm phát hiện, bởi vậy gọi một cuộc điện thoại lên báo tin.
Lúc trước bọn họ được Cố Chiêu trợ giúp, bởi vậy lúc đối phương có chuyện thì sẽ đi qua hỗ trợ, cũng không phải là lần đầu tiên làm loại chuyện này, cho nên đối với tình hình nhà họ Cố coi như có chút hiểu biết. Đám quân nhân rất chính trực, đôi song sinh luôn không quen nhìn Cố Như Hưng thay đổi thất thường, hơn nữa đối phương còn liên tiếp đến tìm phiền toái ngay trước mặt bọn họ.
Tuy mỗi lần đều không thể ngăn cản, nhưng rốt cuộc cũng dưỡng thành thói quen thông báo trước.
Lại không ngờ lần này…
Diệp Bạch chỉ gật đầu, sau đó nhớ ra đối phương không nhìn thấy, nên lười nhác mở miệng nói, “Nhớ kỹ lời tôi nói lúc trước, động vật biết thở, có thể nói tiếng người thì không được vào cửa.”
Dịch Văn: “…”
Cũng may nhiều năm vào Nam ra Bắc, đã gặp qua cả những lão đại hắc đạo động một chút lại biến sắc mặt giơ súng giết người, bởi vậy rất nhanh đã kịp phản ứng, do dự nhắc nhở: “Đó là cha của ông chủ Cố.”
Diệp Bạch đương nhiên biết.
Nhưng mà: “Dưới tình huống bình thường, cha đến thăm con chúng ta đương nhiên không thể ngăn cản, nhưng bây giờ không phải là tình huống không bình thường à.”
Diệp Bạch vừa dứt lời, trong hành lang truyền đến tiếng bước chân, tốc độ không chậm, mỗi một bước đều đi cực ổn, chính là Dịch Võ từ cầu thang chạy gấp trở về trước một bước. Đối phương vừa mới đến, một giây sau một đám người cười cười nói nói đi ra khỏi thang máy, cước bộ hỗn độn, trung khí không đủ, xem ra là nhóm người Cố Như Hưng.
Dịch Văn Dịch Võ rất nhanh đã trao đổi ánh mắt, đôi song sinh vô cùng ăn ý, lập tức hiểu được phải làm như thế nào.
Bởi vậy lúc Cố Như Hưng đi đến trước phòng bệnh đã bị ngăn lại.
Một cô gái phía sau ông ta nháy mắt bùng nổ, “Các anh muốn làm cái gì, chẳng lẽ tên nhóc đó mời các anh đến là vì ngăn cản cha mình à, còn không mau tránh ra.”
Dịch Văn Dịch Võ hoàn toàn bất động.
Bọn họ không chỉ là bảo tiêu, lúc trước còn là quân nhân, phục tùng mệnh lệnh đã khắc vào trong đầu. Bởi vậy bảo ngăn cản là ngăn cản, đừng nói là bị chọc hai câu, cho dù súng chỉ vào đầu cũng có nguyên tắc của chính mình. Trong phòng Diệp Bạch lại nhíu mày, những người này quá ồn, hơn nữa ở ngay trước mặt hắn đã như vậy, sau lưng còn không chắc đã bắt nạt người của hắn thế nào.
Vuốt nhọn không tự giác lộ ra, lại vội vàng ẩn dấu trở về.
Diệp đại miêu mở cửa, chợt nghe cô nàng lúc trước đang gào to, “Bên trong sao lại có một tên con trai, anh ta là ai… Thì ra ngăn cản chúng tôi là bởi vì không tiện à.”
“Đúng là không tiện.” Diệp Bạch cười lạnh một tiếng, “Mấy người đều có hiềm nghi, hiện không thể vào thăm người bị hại.”
Đối phương lặng đi một chút, Cố Như Hưng lúc này mới bất mãn hỏi, “Cậu rốt cuộc là ai, lá gan ở đâu ra mà nói lung tung ở chỗ này, bên trong nằm chính là con tôi.”
“Tôi đương nhiên biết.”
Diệp Bạch vẻ mặt nghiêm túc, “Tin tức của cố chủ tôi tra rất rõ ràng, đương nhiên biết mấy người là ai, nói thật, vẫn là lần đầu thấy đến người cha nào hạ tử thủ với con trai như vậy.” Dừng một chút, hắn lại bổ sung, “Kỳ thật cũng không khó lý giải, dù sao lúc trước cũng đã hại qua một người, mười mấy năm không hề xảy ra chuyện gì, lần này đương nhiên cũng không có áp lực.”
Cố Như Hưng: “…”
“Đúng rồi.” Diệp Bạch dường như mới nhớ tới việc giới thiệu mình, “Tôi là ông chủ của tổ chức thám tử tư.”
Nói xong lời này, sắc mặt của người thiếu nữ đối diện lúc trước còn đang kêu gào đã có chút trắng bệch, ngược lại vị quý phụ nhân bên cạnh cô ta rất trấn định, thần sắc chợt lóe, mắng không đủ sức: “Thám tử tư là có thể nói lung tung à, chúng tôi có thể tố cáo cậu tội phỉ báng.” Cô gái kia vội vàng gật đầu theo.
Ánh mắt Diệp Bạch nhất nhất đảo qua trên mặt bọn họ, lạnh lùng nói:
“Xin cứ tự nhiên!” Dừng một chút, hắn lại bổ sung: “Đề nghị mấy người nhanh chóng, bởi vì qua không lâu nữa chắc chắn có cảnh sát tới cửa tìm mấy người, đến lúc đó mới tố cáo thì không còn kịp rồi.”
Nói xong hắn đóng lại cửa, còn không quên bồi thêm một câu: