Hách Lâm sở dĩ nhìn trúng Diệp Bạch thật ra cũng có nguyên nhân, có liên quan đến chuyện của thế hệ trước, cha của anh ta chính là người đàn ông mà Diệp đại miêu đã gặp qua ở trên tang lễ lúc trước. Người nọ là thật lòng thích mẹ Diệp, cho dù sau này kết hôn cũng vẫn nhớ mãi không quên tình nhân trong mộng, nên quan hệ với đương nhiệm vẫn luôn không tốt.
Lớn lên trong hoàn cảnh này, Hách Lâm đối với mẹ Diệp đương nhiên không có cảm tình gì.
Sau đó mẹ anh ta bởi vì bệnh mà qua đời, anh ta tự biến mình thành bộ dáng công tử cặn bã như bây giờ, mỗi lần gặp mặt cha mình không phải tranh cãi chính là náo loạn, tóm lại cực kỳ không hài hòa.
Cha anh ta lại còn có cảm nhận không tệ đối với nguyên chủ.
Đây là trong mắt người tình hóa Tây Thi, kỳ thật với tính khí tự bế như nguyên chủ làm sao có thể làm con nhà người ta được. Nhưng cố tình lại như vậy, từ nhỏ bị Hách Lâm nghe vào trong tai hận ở trong lòng. Nên vợ chồng nhà họ Diệp vừa chết, cơ hội đến, anh ta vội vàng tiếp cận, chờ thu người vào tay thì cho cha anh ta nhìn xem.
Sau thất bại ngày ấy đương nhiên không cam lòng, cho nên hôm nay lại tới nữa.
Địa điểm uống rượu là một quán bar, xem như một trong mấy nhà khá lớn của thành phố C, bên trong náo nhiệt vô cùng. Người thường đều bị vây ở trạng thái đinh tai nhức óc, đối với trạng thái trước mắt của Diệp Bạch mà nói càng là như thế. Không chỉ riêng tiếng âm nhạc, càng ầm ĩ chính là ý nghĩ của những người đó, từng chút không bị khống chế tràn vào trong óc.
Lúc này, nếu có Cố Chiêu ở đây thì tốt.
Diệp đại miêu không tự giác nhớ tới ‘máy che chắn thiên nhiên’, nhưng hiển nhiên đối phương không có khả năng ở chỗ này, bởi vậy nhíu mày muốn đi về hướng tương đối im lặng. Phía sau Hách Lâm tự nhiên đuổi kịp, săn sóc hỏi: “Làm sao vậy?” Diệp đại miêu tỏ vẻ muốn im lặng an tĩnh, nơi này quá ồn không có thói quen, đối phương lập tức tỏ vẻ anh ta biết một nơi.
Nhưng mà…
‘Thoạt nhìn rất thuần khiết, không nghĩ tới cũng là loại dễ dãi.’ ‘Nơi yên tĩnh còn không phải là khách phòng bên trên à, muốn thì nói thẳng còn ở đây ám chỉ.’ ‘Vẫn là mặt hàng tối hôm qua ra sức, gan lớn trực tiếp còn phóng túng, lát nữa cũng không biết tên nhóc này ở trên giường có phải cũng im ỉm giống như hiện tại không.’
Diệp Bạch: “…”
Nơi này nhiều người như vậy, hắn xé người này xong giả vờ không phải hắn làm được không?
“Đột nhiên nhớ tới có chút việc tôi phải về nhà.” Cắn chặt răng, tỏ vẻ tạm thời nhịn, Diệp đại miêu xoay người muốn đi, “Sau này có thời gian lại đi chơi, tôi đi trước.”
Hách Lâm: “… A?”
Anh ta thật ra muốn đuổi theo, nhưng một cậu trai nhìn tương đối quen mắt ở bên cạnh đã quấn lên, đành phải ứng phó trước. Chờ anh ta dỗ người xong, Diệp Bạch đã sớm không biết chạy đi đâu, không khỏi cảm thấy thầm hận lần này lại không thành công. Rượu không uống, người không làm đến, ảnh chụp lại càng không chụp được, quả thật cực kỳ thất bại.
Diệp Bạch cũng trực tiếp kéo đen anh ta.
Hắn suy nghĩ cẩn thận, muốn giày vò người thế nào không phải dễ dàng à, không đạo lý tự khiến mình ở nơi đó ghê tởm. Chờ hắn đứng vững bước chân ở chỗ này, càng thu người nuôi mèo tới tay, một Hách Lâm còn không phải muốn chơi như thế nào thì chơi như thế đó. Cho nên gần đây, tránh trước đã, không để cho tên kia mượn giao tình của cha mẹ hẹn người là được.
Lúc nhàn hạ thì đầu cơ cổ phiếu.
Công ty sớm hay muộn phải lưu trữ cho Diệp Tắc, không có chút của cải sao bao Cố Chiêu nuôi mình được, cho nên Diệp Bạch lại bắt đầu gây dựng sự nghiệp của mình. Cũng may việc này trước lạ sau quen, hắn đã sớm sờ thấu, bởi vậy giai đoạn trước cũng chỉ bận một chút mà thôi. Trong nhà Tiểu Diệp Tắc cũng hoạt bát hơn nhiều, có một ít nhanh nhẹn mà trẻ con nên có.
Bảo mẫu là mời từ công ty quản lý gia đình, một bác gái khoảng bốn mươi tuổi.
Một người phụ nữ rất bình thường, trong đầu tất cả đều là con trai mình đang học tập, công tác cũng tận tâm hết ý, trong ngày thường còn có thể chơi với Diệp Tắc coi như không tồi.
Hết thảy chậm rãi lên đường ray.
Người hai nhà Diệp Tưởng cũng không còn đến phiền hắn, thoạt nhìn là rất tốt, nhưng… Diệp Bạch nghĩ nghĩ, tìm thám tử tư tra xét những người này, sau đó phát hiện chút chuyện thú vị.
Ngồi ở đối diện hắn, ông chủ Cố giống như lơ đãng hỏi, “Nhìn cái gì mà cười vui vẻ như vậy.”
Diệp Bạch tiện tay đẩy điện thoại di động tới trước.
Hắn sớm đã thói quen ở chung như vậy với Cố Chiêu, có thứ gì đều muốn chia sẻ, bởi vậy không chút để ý, lại làm cho ông chủ Cố sợ run trong nháy mắt, sau đó nhận lấy nhìn lên. Nghĩ nghĩ cảm thấy người trong hình có chút quen mắt, “Đám thân thích nhà em? Gặp mặt là nhà thiết kế trong công ty của em à!”
“Ừ.”
Diệp Bạch nuốt miếng bánh ngọt, không chút để ý nói: “Thiết kế chính phụ trách thiết kế cho công ty anh chính là anh ta.”
Chỉ nháy mắt, ông chủ Cố có thể tưởng tượng được hai người trong tấm hình đang bàn chuyện gì, nhìn lại Diệp đại miêu không thèm để ý, nhịn không được nói: “Đưa đơn cho em, chính là để em bắt nội quỷ?”
“Đương nhiên không phải.”
Diệp Bạch thầm nói nội quỷ còn cần phải bắt như vậy à, hắn tập hợp người lại họp nghe một chút là cái gì cũng biết. Chẳng qua Cố Chiêu nói ở phương diện khác cũng không sai, bởi vì người trong công ty có hai lòng quá nhiều, nhưng hiện tại thoạt nhìn người ta vẫn một lòng một dạ, hắn cũng không tiện làm cái gì, cho nên mượn cơ hội này…
“Việc này chứng minh tờ danh sách của các anh rất quan trọng, bằng không sao bọn họ không chọn cái khác để động tay động chân.” Diệp đại miêu nói rất là hùng hồn chính trực.
Cố Chiêu: “…”
Trong khoảng thời gian này hai người thường thường đi ra ăn một bữa cơm, không khí vui vẻ mà thư thái, tuy rằng thường xuyên sẽ bị ngôn luận của Diệp Bạch làm cho không biết phải nói gì, nhưng ông chủ Cố không thể không thừa nhận cảm giác này vẫn tương đối không tệ. Bởi vậy anh thường hẹn người ra, mỗi khách sạn của thành phố C đều sắp bị bọn họ ăn hết.
Tương phản với nó chính là, Hách Lâm cho tới bây giờ đều không hẹn được người.
“Xin lỗi, tôi có hẹn.” “Xin lỗi, trước đó giám đốc Cố gọi điện thoại nói muốn bàn chút chuyện hợp đồng.” “Xin lỗi, hôm nay tôi cần phải về nhà trước, Diệp Tắc bên kia xảy ra chút chuyện.” “Xin lỗi, việc công ty quá nhiều, tôi còn đang tăng ca, anh tự mình ăn trước đi, có thời gian liên hệ.”
Tóm lại lý do rất nhiều, lấy cớ rất nhiều, chính là hẹn không đến.
Bản thân Hách Lâm chính là loại người rất biết nói chuyện phiếm, chỉ cần anh ta muốn cự tuyệt đều có thể nói làm cho người ta rất thư thái, nhưng từ khi gặp Diệp Bạch, anh ta phát giác… năng lực ở phương diện này của thiếu niên tuyệt không yếu hơn anh ta, cho dù trong lòng mỗi lần đều biết là đang có lệ với anh ta, trên thực tế lại tìm không ra một điểm không thích hợp.
Cứ lặp lại nhiều lần như vậy, càng khiến trong lòng anh ta ngứa ngáy khó nhịn.
Một ngày này vẫn không hẹn được người, thuận tiện xách bạn gái váy đỏ hiện tại đi ra ăn cơm, lại không nghĩ rằng sẽ ở cửa nhìn thấy hai người Diệp Bạch và Cố Chiêu. Bốn người đối mặt, trừ bỏ cô bạn gái váy đỏ, tâm tình của ba người khác đều có chút phức tạp, Diệp đại miêu lại càng cảm giác cuộc sống nơi nào không gặp lại, cần gì kéo chó đến chặn đường.
Bất luận đáy lòng phức tạp như thế nào, trên mặt mấy người đều tới bắt chuyện, sau đó mỗi người một ngả.
Vào phòng riêng, trong lòng Hách Lâm vẫn không có mùi vị, anh ta hẹn không đến lại ở nơi này ăn cơm với Cố Chiêu, chẳng trách, đây là trèo lên cao nên không nhìn trúng anh ta. Hách đại thiếu gia vẫn luôn tự tin tình trường không một lần gặp bất lợi làm sao có thể chịu loại thiệt này được, vì thế nghĩ nghĩ xong quyết định đi tìm người ta nói rõ ràng.
Thật sự không được cũng phải náo loạn một hồi.
Dù sao thanh danh của anh ta vẫn luôn không tốt, chỉ cần có thể kéo tiểu bạch kiểm họ Diệp thối theo, đã tính có lời rồi.
Mượn danh nghĩa đi phòng rửa tay, Hách Lâm chuẩn bị đi tìm hiểu một chút Cố Chiêu bọn họ đi gian phòng nào, lại không nghĩ rằng vừa khéo nhìn thấy ông chủ Cố từ trong một gian phòng riêng đi ra. Bởi vậy chờ người đi xa không nói hai lời lên gõ cửa, lúc sau không đợi nhìn rõ tình hình bên trong đã mở ra hình thức trêu chọc, “Ông đây ở trên giường cũng không kém hơn họ Cố, có muốn thử một chút hay không?”
Sau đó…
Vì sao ngồi trong phòng đều là mấy người mặc đồ đen thần sắc nghiêm túc, nhà ai ăn cơm giống như muốn giết người vậy hả, mẹ nó đều là ai đây, tiểu bạch kiểm Diệp Bạch đâu?
Đầu kia Cố Chiêu đã trở về phòng riêng.
“Đã trở lại.” Diệp Bạch đã gọi xong cơm chuẩn bị ăn, lúc này nhìn thấy anh lập tức không nhịn nữa, “Những người đó có chuyện gì quan trọng, còn thế nào cũng phải kéo anh qua nói hai câu.”
Cố Chiêu bất đắc dĩ lắc đầu.
“Nào có chuyện gì quan trọng, chỉ là giao lưu trao đổi tình cảm thôi.”
Diệp Bạch nhớ tới mấy gương mặt nhìn đến trước đó, rất quen mắt, còn không phải là mấy tên lúc trước dây dưa bạn tiên à. Năm đó Hách Lâm theo đuổi không bỏ, bạn tiên rơi vào đường cùng trốn vào một gian phòng tị nạn, nhưng nào ngờ bên trong chính là mấy tên hắc đạo. Chuyện sau đó đương nhiên không tốt, bạn tiên cuối cùng sẽ bi kịch cũng là bởi vì những người này.
Nhớ rõ bên trong có một biến thái, không chỉ thích chơi nam còn thích chụp ra khoe.
Bạn tiên có thể nghe tiếng lòng, biết người này khi còn bé từng chịu thương tổn có bóng ma tâm lý, hơn nữa thần kinh không bình thường thích tự ngược, thường thường thông qua dằn vặt người khác tới kích thích bản thân. Giãy dụa phản kháng càng lợi hại càng bị hành hạ thảm, hơn nữa đặc biệt thích loại tinh thuần đàng hoàng, hưởng thụ cái loại cảm giác hủy diệt hết thảy.
Bạn tiên tự biết trốn không thoát nên trực tiếp nhảy lầu.
Còn không tính ngu xuẩn nhất.
Kỳ thật thông minh chút lợi dụng năng lực của mình cũng có thể tạm thời bảo tồn chính mình để cầu đường ra, nhưng chỉ cần xử lý không tốt thì bi kịch, cho nên trước tiên làm cho mình trở về. Dù sao chết rồi nhiều nhất là về thiên giới, nhưng thật sự làm ra những gì trong lòng đám người đó nghĩ, vậy rất ghê tởm, cho dù sau đó vì sao mà khóc…
Cảm giác ngã chết thật sự rất không tốt.
Nhưng mà… “Làm sao anh với bọn họ kéo ra quan hệ.” Hình tượng Cố Chiêu ở ba đời trước vẫn luôn chính diện, không đạo lý lần này đột nhiên bắt đầu theo hắc!
“Tiết Quân gây chuyện.”
Vẻ mặt ông chủ Cố rất bất đắc dĩ, “Sau đó anh xử lý, hiện tại hai phương chỉ là vui vẻ trên mặt, ai cũng không trêu chọc ai, sao thực sự có giao tình gì để lôi kéo.”
Diệp Bạch hiểu rõ gật gật đầu.
Hắn cảm thấy, đời này người cần phải xử lý dường như hơi nhiều, nếu không cũng cùng xử cả đám hắc bang này luôn?