Từ sau khi Diệp Bạch đến, một tay hắn xử lý tang lễ của vợ chồng họ Diệp, sau đó khiến biệt thự trở thành nơi dị thường an toàn, gần như mỗi một mặt đều nghĩ đến.
Có theo dõi, có bảo vệ trị an, còn có cận vệ.
Mà về vấn đề tâm lý của Diệp Tắc, hắn vừa cải thiện từ trên hoàn cảnh, vừa cùng trò chuyện một lát sau mỗi ngày về nhà. Nhưng dù sao hắn chưa từng mang trẻ em, có chút không chuyên môn nên mời một bảo mẫu. Con của đối phương đã lên trung học, ở ký túc, có rất nhiều thời gian, quan trọng là… làm cơm ăn tương đối ngon.
Ai cũng không nghĩ tới dưới tình huống như thế vẫn sẽ xảy ra chuyện.
Cố Chiêu một đường lái xe xông hai đèn đỏ đưa Diệp Bạch về biệt thự nhà họ Diệp, một đám bảo vệ trị an đã chờ ở nơi đó. Bảo tiêu trải qua cảnh sát tiến cử coi như tỉnh táo nhất trong mọi người, nhìn thấy Diệp Bạch thì nói rõ ràng mọi chuyện, “Lúc trước giờ này đều là bảo mẫu mang theo Diệp Tắc đi chơi, tôi ở một bên phụ trách an toàn.”
Kỳ thật không chỉ như thế, chung quanh còn có rất nhiều bảo vệ trị an cũng chú ý nơi này, cho nên phương diện an toàn tuyệt đối cam đoan.
Chẳng qua…
“Người có ba gấp, lúc ấy tôi nhìn thấy còn có hai bảo vệ trị an ở phụ cận, nên đi nhà vệ sinh trước, chờ lúc trở lại người đã không thấy tăm hơi.” Anh ta nhìn thoáng qua hai người cúi đầu vẻ mặt tự trách, lúc này mới tiếp tục nói, “Tôi hỏi qua bọn họ, phát hiện sáng sớm hôm nay hai người bọn họ đã không có tinh thần, lúc ấy thần tình hoảng hốt nên sơ sót.”
Diệp Bạch gật gật đầu, hỏi: “Tra qua đồ ăn chưa.”
Trong biệt thự bảo vệ trị an mặc dù là thay ca, ăn ở toàn bộ ở nhà, nhưng dù sao càng nhiều vẫn là độc thân, cho nên Diệp Bạch sẽ cho chuẩn bị ba bữa, thậm chí ban trực đêm còn có ăn khuya. Chuẩn bị điều này đương nhiên là bảo mẫu dùng lương cao mời đến kia, nếu đối phương có tâm làm những thứ gì, chắc chắn sẽ xuống tay từ chỗ đồ ăn.
Bảo tiêu gật đầu: “Tôi tra rồi, nhưng cụ thể còn phải chờ sau khi xét nghiệm xong mới có thể ra kết quả.”
Những việc này bọn họ đương nhiên không thể, bởi vậy đã thông báo cảnh sát, người đến phá án chính là vị trước kia. Đối phương tới rất vội vàng, dù sao cũng là thực sự xảy ra chuyện, hơn nữa phương diện phụ trách an toàn còn là bạn của mình. Bởi vậy sự tình rất nhanh được làm rõ ràng, trong đồ ăn quả nhiên thả một chút thuốc ngủ.
Chỉ sợ ý tưởng lúc ban đầu là làm cho người ta ngủ đi, chỉ tiếc tính chất thân thể của bảo vệ trị an vốn đã rất tốt, mà đối phương lại không dám thả quá nhiều.
Cho nên cuối cùng chỉ là có chút buồn ngủ, vẻ mặt hốt hoảng, về phần bảo tiêu lại càng không phát giác có gì không ổn, nhưng đúng là vẫn làm cho Diệp Tắc mất tích.
“Tìm đi!”
Diệp Bạch nghĩ nghĩ, đề nghị nói: “Trước tiên tìm lại một lần nữa ở gần đây, nhìn xem có manh mối gì không, mặt khác tôi cảm thấy cần thiết phái người đi mấy nhà nơi đó nhìn xem.”
Cảnh sát gật đầu.
Lúc trước trải qua sự kiện gọi là ‘bom’, cho nên trong lòng anh ta rõ ràng Diệp Bạch nhắc đến mấy nhà nào. Hơn nữa lần trước từng xếp ‘bom’, cho nên ngay cả địa chỉ đều có sẵn. Trong lúc nhất thời tự nhiên có cảnh sát phân biệt đi vị trí mấy nhà đó để tra, còn phân ra mấy người dọc theo phụ cận biệt thự tìm manh mối.
“Đừng lo lắng.” Cố Chiêu nhịn không được an ủi.
Diệp Bạch gật đầu, “Em không lo lắng.”
Ông chủ Cố sửng sốt một chút, ngay sau đó phát hiện thiếu niên quả thật quá mức trấn định, hoàn toàn không có lo lắng khi không thấy em trai như người bình thường. Nhưng anh rõ ràng nghe nói anh em hai người mặc dù không phải ruột thịt, mà quan hệ lại tương đối tốt, hơn nữa Diệp Bạch đặc biệt mời nhiều người đến chăm sóc như vậy không giống như không thèm để ý.
Bên này còn chưa suy nghĩ cẩn thận, chợt nghe Diệp Bạch lại mở miệng nói: “Đám người này còn không có lá gan làm ra chuyện gì.”
Cố Chiêu: “…”
Trong lòng anh mơ hồ có một loại ý tưởng, quả nhiên không bao lâu có cảnh sát gọi điện thoại tới đã tìm được người, một đám người ngồi trên xe cảnh sát rất nhanh tới mục đích.
Trong nháy mắt xe dừng lại, Diệp Bạch phát hiện phía trước vẻ mặc cảnh sát có chút quái dị.
Bởi vì có Cố Chiêu ở đây, hắn cũng không thể trực tiếp nghe được đối phương đang suy nghĩ gì, lúc này tò mò nên đặc biệt lắng nghe, chợt nghe thấy: “Tại sao là nhà này… Lần trước không biết ở bên trong phát hiện bao nhiêu áo mưa đã dùng qua, xem ra Tiểu Lý vừa mới vào cục lần này lại phải đỏ mặt, nếu không để cô ấy ở dưới tầng coi chừng?”
Diệp Bạch: “…”
Lòng hiếu kỳ quả nhiên hại chết mèo, hắn cảm thấy sau này vẫn nên nhịn lại một chút.
Trong phòng Diệp Tắc đang im lặng ngồi ở trên ghế salon, đối diện hai người trẻ tuổi một nam một nữ căn bản không để ý cậu bé, chỉ một lòng cầm di động không biết gọi điện thoại cho ai. Liên tục bấm rất nhiều lần lại không đả thông, đối diện vẫn luôn biểu hiện đang trong cuộc gọi, khiến cho bọn họ có chút lo lắng, nhịn không được nhìn về phía Diệp Tắc:
“Nói, anh của mày còn có phương thức liên lạc nào khác không.”
Diệp Tắc lắc đầu, “Em không biết.”
Trên thực tế cậu nhóc còn biết một số điện thoại di động, anh của cậu nhóc từng nói có chuyện mà không tìm được anh thì gọi số đó, nhưng lúc này hiển nhiên không có khả năng nói cho hai người trước mặt. Hơn nữa căn cứ ‘cách sinh tồn’ mà mấy ngày nay Diệp Bạch từng nhắc đến để phỏng đoán, hai người này rõ ràng không dám làm gì cậu bé.
Lúc cửa bị gõ lên, cô gái sửng sốt, người nam thì trầm mặt xuống, “Lại là tên tiểu bạch kiểm nào.”
Cô gái hừ lạnh một tiếng đi ra mở cửa, bên ngoài một người dân tốt bụng đang nói: “Đứa trẻ trong hình lúc trước quả thật bị dẫn vào nhà này, tôi nhìn thấy rất rõ ràng.”
Cô gái vừa mới mở cửa nghe được lời này: “…”
Một cảnh sát lúc trước tra được tin tức, nhưng không dám tùy tiện tiến vào, bởi vậy chờ Diệp Bạch cùng mọi người đến đây mới gõ cửa, đương nhiên cũng không nghĩ tới ‘tội phạm bắt cóc’ không đề phòng như vậy. Dễ dàng bắt được nữ, lại đi vào ngay cả nam cũng đã chế trụ, phát hiện không có bảo mẫu nên lại phái người đi tìm.
Diệp Tắc đã bước nhỏ chạy tới bên người Diệp Bạch.
Các cảnh sát dựa theo trình tự muốn mang người nghi ngờ phạm tội bắt cóc đi, hai người nhất thời luống cuống, lập tức giải vây nói: “Bọn em chỉ là đón em họ lại đây chơi một lát, sao lại thành bắt cóc được.”
Mấy cảnh dò xét đồ chơi đồ ăn vặt trên bàn, không phải không thừa nhận lời nói này giống như không sai.
Nhưng là… “Nhà ai đón em họ đi chơi giống như hai người, thông đồng bảo mẫu kê đơn, sau đó lặng lẽ mang người đi hả.” Có một cảnh sát lập tức khinh thường nói.
Nếu như là người khác báo cảnh sát, có lẽ bọn họ còn cảm thấy là một hiểu lầm, nhưng việc này là do một bảo tiêu mà bọn họ đều biết nói ra.
Thực lực nhân phẩm của đối phương, bọn họ đều vô cùng hiểu biết, càng biết rõ trong lòng không phải tính khí thấy gió chính là mưa, vẫn luôn đáng tin vô cùng, nói chuyện cũng không sai lời. Nếu đều làm đến việc báo cảnh sát, vậy tất nhiên không có khả năng chỉ là hiểu lầm đơn giản, càng rõ ràng là hai người này còn có lịch sử đen về việc ‘bom’ lúc trước.
Nhìn mọi thứ trước mắt, Cố Chiêu nháy mắt đã hiểu dụng ý của Diệp Bạch.
Từ việc về ‘bom’ lúc trước, đến sau này đặc biệt mời vị ‘bảo tiêu’ kia đến, tóm lại đều là vì sự tình hôm nay càng có sức thuyết phục hơn. Hiện tại không cần bọn họ kể lể tình hình thực tế, bảo tiêu tiên sinh là một trong những người hiểu rõ nhất chuyện này, sớm nói rõ rành mạch, những cảnh sát đó tất nhiên sẽ không tin lời nói của một đôi nam nữ trước mặt.
Diệp Bạch híp mắt.
Chỉ có ngàn ngày làm trộm, nào có ngàn ngày phòng trộm, loại chuyện này vẫn nên làm gọn trong một lần mới được.
Đời trước, đám người này làm việc này, chờ bạn tiên báo cảnh sát tìm được người còn nói mời đứa trẻ đến chơi, bạn tiên không có bằng chứng, những người này lại giả bộ như thật, đương nhiên bị các cảnh sát cho rằng hiểu lầm để xử lý. Mà sau đó vì có thể sống yên tĩnh, lại thêm chuyện tang lễ của vợ chồng họ Diệp, nên đã ký hợp đồng chuyển nhượng.
Cho nên lần này, Diệp Bạch muốn khiến đám người này nhận lấy trừng phạt nên có.
Lúc trước báo giả cảnh sát chỉ là một cảnh cáo nhỏ, nếu đối phương kiên trì coi nhẹ muốn tìm chết, sao hắn lại không thành toàn. Về bảo mẫu kia đương nhiên là hắn đặc biệt lưu ‘cửa’, có đi hay không đều xem những người này còn có chút lương tâm nào không. Khi hai vợ chồng nhà họ Diệp còn sống đối với bọn họ cũng coi như không tệ, lại chỉ nuôi ra một đám kiêu ngạo.
Mãi đến lúc này, một đôi nam nữ vẫn còn không thể tin được sự tình sẽ biến thành như vậy.
‘Làm sao có thể, làm sao nó có thể báo cảnh sát nhanh như vậy.’ ‘Lúc trước không nghe điện thoại chẳng lẽ là gọi điện thoại cho cảnh sát?’ ‘Sớm biết vậy đã làm chuẩn bị nhiều hơn.’ ‘Sao thằng nhóc này hiện tại khó chơi như vậy, đúng rồi, Cố Chiêu ở đây, sao Cố Chiêu lại cố tình ở đây hôm nay, nếu không thằng nhãi này chắc chắn sẽ không báo cảnh sát.’
Diệp Bạch cười lạnh, rũ mắt nhìn lướt qua di động đến bây giờ còn đang kết nối của mình.
Bên kia Cố Chiêu nhìn nhìn của mình, sau đó đè xuống nút tắt, còn vẻ mặt vô tội cau mày, “Kết nối lúc nào vậy, sao không chú ý đến.”
Bên cạnh một cảnh sát nhỏ giọng thì thầm một tiếng, “Kẻ có tiền, không cần chút tiền phí ấy.”
“Bọn em thật sự chỉ là đón em nó đến chơi một chút thôi, bắt cóc cái gì chứ, lúc trước vẫn luôn cố gắng liên hệ với Tiểu Bạch, nhưng mọi người thấy được đấy, lúc trước điện thoại cậu ấy vẫn luôn đường dây bận.”
Cô gái giống như nhớ tới cái gì vội vàng nói, “Trong chuyện này nhất định có hiểu lầm!”
“Có hiểu lầm gì.” Diệp Bạch vừa nghe ý nghĩ trong lòng đối phương, vừa thử nói, “Vừa rồi chính là nhận được tin tức, có người nói ngày hôm qua ở trong một góc của công viên gặp được bảo mẫu kia, lúc đó hình như có nói tới cái gì mà bắt đứa trẻ lại đây uy hiếp, cuối cùng còn đáp ứng người phụ nữ cần gấp tiền cho cậu con trai xuất ngoại mười vạn.”
“Mười vạn nào.” Nam lập tức phản bác, “Bọn tao rõ ràng đáp ứng chỉ cho năm vạn.”
Các cảnh sát: “…”
Bây giờ còn có cái gì không rõ, bởi vậy càng thêm không do dự, còng tay hai người rồi trực tiếp mang đi. Diệp Bạch đứng ở một bên thì chậm rãi nói: “Thì ra thật đúng là thương lượng ở trong công viên.”
Người nam: “…”
Trên thực tế Diệp Bạch biết được là do người này đang nhớ lại xem lúc bàn bạc với bảo mẫu có lộ ra cái gì hay không, càng nhiều vẫn là suy đoán, thật sự cũng không nghĩ tới hai người này phối hợp như vậy. Nếu sớm biết thế, lúc trước hắn nào cần tốn sức bố cục, trực tiếp nói ba xạo như vậy, đối phương không phải không đánh mà khai ra rồi à.