Người trong danh sách bị Diệp Bạch vòng ra bị chú trọng giám thị điều tra, đừng nói, vừa tra thật đúng là tra ra không ít vấn đề. Vô hình trung điều này làm cho địa vị của Diệp Bạch ở trong phủ Hầu tước càng thêm đề cao, một đám cấp dưới lại càng không coi hắn trở thành tuyển thủ thông thường để đối đãi, thậm chí cũng có không ít cảm thấy hắn kỳ thật chính là trinh thám mà Cố Chiêu đặt ở trong tuyển thủ.
Mà sau khi trải qua việc này, Cố Chiêu đối với hắn càng thêm không đề phòng.
Tuy nói sẽ không tìm hắn thương lượng chuyện lớn gì, lại cũng sẽ không tránh hắn, đối với việc này đám cấp dưới cũng không có người nào có ý kiến, thậm chí cũng có không ít muốn nghe ý kiến của hắn.
Diệp Bạch lại rất ít phát biểu quan điểm cái gì.
Hắn càng thích chính là làm ổ ở một bên ăn bánh ngọt, đồ ăn nơi này đều khác với mấy đời trước hắn từng ăn, hương vị lại cũng không kém, bởi vậy Diệp đại miêu ăn tương đối vui vẻ.
“Thật sự là không tra không rõ ràng, vừa tra đã giật mình.”
Một vị cấp dưới cảm khái nói, “Trong mười người bị vòng ra không một ai là oan uổng, ít ít nhiều nhiều đều có liên lụy cùng với một vài thế lực, Chu Chính bên kia lại càng ác, một lần đưa vào đến ba.” Hơi tạm dừng, đối phương lại có chút nghi hoặc, “Người khác thực sự không thành vấn đề à, có cần đều tra thử không?”
Lúc nói lời này thì người anh ta nhìn là Diệp Bạch, hiển nhiên vô cùng tin tưởng vị ‘ý kiến quyền uy’ này.
Diệp Bạch lắc lắc đầu.
Hắn tiếp nhận danh sách dùng màu sắc khác nhau vòng những người còn lại theo từng nhóm, nhất nhất chỉ rõ, “Mấy người này thật ra cũng không quá an phận, chẳng qua cũng là vì đi giường, đối với các anh mà nói thì cũng không quan trọng yếu.” Mọi người nhìn lại, quả nhiên thấy bên trong có nữ sinh mà lúc trước từng thiết kế hãm hại Diệp Bạch.
Mấy ngày xuống, Diệp Bạch sớm quan sát rõ ràng từng người.
Lúc này nhắc tới, tất nhiên thuộc như lòng bàn tay, “Mấy người này thuộc loại được chăng hay chớ, bởi vì bản thân không đủ xuất sắc cho nên cũng không lưu lại hi vọng gì đối với lần này.”
“Còn người tên Chu Nghiên, loại hình vô dục vô cầu, phỏng chừng lúc trước từng chịu suy sụp lớn gì đó, bây giờ đối với cái gì cũng không thèm để ý.”
Tóm lại bất luận thuộc một loại hình nào, trên căn bản đối với những người này mà nói đều không khác nhau, ở trong mắt bọn họ cũng không phân loại nhiều như vậy, chỉ có gian tế và không gian tế. Bởi vậy nghe Diệp Bạch vừa nói như thế có một phần lớn đều không quá quan tâm để ý những người này, chỉ còn mấy người ở nơi đó nghiên cứu một phen.
“A, Chu Nghiên này, lúc trước có người đào thải rõ ràng biểu hiện ra hưng phấn khi thiếu một địch nhân, sao lại là vô dục vô cầu.”
Diệp Bạch liếc nhìn đối phương một cái, người nói lời này tên Chu Đào, ở trong đám người cũng không thu hút, trong ngày thường coi như là điệu thấp trầm mặc, lại dường như vô cùng tài giỏi khá được Cố Chiêu tín nhiệm.
Dừng một chút, hắn lời ít ý nhiều nói, “Đó là bởi vì anh ta còn không tính rất ngốc.”
Đem ánh mắt từ trên người Chu Đào dời đi, Diệp Bạch thuận miệng giải thích nói, “Trong số này người nào liếc mắt một cái là nhìn ra có vấn đề, mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, trên mặt cũng không thể làm ra khác biệt quá lớn với những người khác. Những người có vấn đề là vì cam đoan thân phận của mình không bại lộ, những người khác đương nhiên cũng có lý do của mình, ví dụ như Chu Nghiên. Nếu anh ta chỉ hơi dám biểu hiện không giống người thường, vạn nhất bị cho rằng ghét bỏ Hầu tước không muốn lưu lại làm sao bây giờ.”
Mọi người: “…”
Nghe qua dường như quả thật có chuyện như vậy, ít nhất trước kia không tra kỹ, mười người bị vòng ra trước đó xác thực không khác với những người khác. Nhìn tuy rằng cũng không phải ngây thơ đơn thuần, nhưng căn bản không có vấn đề gì lớn, cũng chỉ là một đám thiếu nam thiếu nữ có chút ích kỷ, rồi lại một lòng muốn hướng lên trên mà thôi.
Khác biệt nhất… có người nhịn không được nhìn về phía Diệp Bạch, cảm thấy cũng chỉ vị này khác biệt nhất!
Người khác không tính rất ngốc cho nên biểu hiện bình thường, đây là đang nói mình ‘có hơi ngốc’ à? Đám thuộc hạ lắc đầu vội vàng lắc rớt ý nghĩ này, nếu người này ngốc thì trên thế giới còn có thông minh không. Không chỉ làm tuyển thủ mấy ngày, trong bọn họ còn có người phụ trách chỉ bảo tuyển thủ, sao không giống đối phương tinh chuẩn nhìn thấu những người đó.
Cố Chiêu ngồi ở trên chủ vị nhìn về phía thiếu niên, trong mắt nhịn không được nhiều hơn mấy phần sắc ấm.
“Ngày mai mọi người tập thể nghỉ ngơi một ngày.”
Nháy mắt đôi mắt Diệp Bạch sáng lên, hiện tại gian phòng hắn ở có ánh sáng rất tốt, buổi sáng trong khoảng thời gian từ chín giờ đến mười giờ rưỡi sẽ có ánh mặt trời chiếu từ cửa sổ vào, chiếu lên mèo ấm áp hết sức thoải mái. Đáng tiếc mỗi ngày phải đi ra ngoài cùng nhau nghe giảng bài, chịu huấn luyện với đám tuyển thủ kia, cho nên hắn có thể có cơ hội ngủ nướng không nhiều lắm.
Hiện tại mặc kệ nguyên nhân gì, có thể không dậy sớm quả thực quá tốt.
Vẻ mặt thỏa mãn của hắn không hề che giấu, Cố Chiêu có thể dễ dàng từ giữa nhìn ra khiếp hỉ nho nhỏ, nhất thời đều muốn ném toàn bộ đám tuyển thủ ra khỏi phủ, ngày sau dứt khoát không có lịch dạy học nữa.
Có thể biết yêu thích nho nhỏ của thiếu niên, vẫn là bởi vì lần trước xảy ra nhiễu loạn.
Mọi người sớm trở về phòng nghỉ ngơi, người bên cạnh đều tụ lại một chỗ tìm hiểu tình huống, hoặc là trực tiếp hưng phấn đi chúc mừng, chỉ riêng Diệp Bạch trở về phòng ngủ bù. Lúc anh mở cửa đối phương đang ngủ rất say, bức màn được kéo ra để ánh mặt trời ấm áp bên ngoài chiếu vào, thiếu niên mang vẻ mặt thỏa mãn khiến anh đứng tại chỗ sợ run hồi lâu.
Chỉ tiếc lần này…
“Ngày mai cậu phải đi tham gia một tụ hội loại nhỏ với tôi, cho nên…”
Nét mặt hưng phấn của Diệp đại miêu nháy mắt biến mất, rầu rĩ không vui đáp một tiếng, sau đó rúc trên ghế không hé miệng, khiến một đám cấp dưới nhìn thấy kinh sợ không thôi. Cậu bé! Mới vừa rồi cậu còn nói Chu Nghiên người ta không ngốc cho nên sẽ không biểu hiện ra bộ dáng làm cho người ta cảm thấy có thể anh ta ghét bỏ Hầu tước, nhưng cậu hiện tại lại…
Ghét bỏ đến mức chúng tôi muốn giả bộ không thấy cũng không được.
Cố Chiêu lại càng bất đắc dĩ phủ trán, cảm thấy nào phải nô lệ đưa tới ấm giường, rõ ràng giống như hình thức cưới công chúa về nhà, nhưng anh quả thật không có nửa phần không vui.
“Quên đi.” Anh bất đắc dĩ nói, “Buổi chiều đưa phòng ngủ chủ cho cậu.”
Diệp Bạch nháy mắt hài lòng.
Giường của phòng ngủ chủ hiển nhiên càng lớn càng thoải mái, hơn nữa một mặt vách tường là toàn bộ thủy tinh trong suốt, bởi vì hướng nam càng làm cho phần lớn thời gian trong một ngày đều có ánh mặt trời có thể chiếu vào. Buổi sáng có, giữa trưa có, ngay cả buổi chiều cũng vẫn có, mệt mỏi ngủ không được đến đó ngủ buổi trưa thoải mái cũng không tồi.
Hai người bọn họ thương lượng xác định quá dễ dàng, các vị cấp dưới dự thính lại sợ ngây người.
Bất kể người này rốt cuộc có phải Hầu tước phái vào trong đám tuyển thủ hay không, bây giờ nhìn lại quả thật được cưng chiều, chủ tử bọn họ đều bị ghét bỏ như vậy cũng không tức giận.
Ngày thứ hai tụ hội là bắt đầu từ buổi sáng.
Nói là loại nhỏ, kỳ thật người tới căn bản không ít, Diệp Bạch thô sơ giản lược đảo qua, chỉ riêng Hầu tước đến đã có ba, xuống chút nữa là Bá tước Tử tước thì càng nhiều. Bên cạnh mọi người đều mang theo bạn đi kèm, nam nữ khác nhau, nhưng đều trẻ tuổi xinh đẹp, ăn mặc ngăn nắp xinh đẹp mỗi người một vẻ, so ra mà nói quần áo Diệp Bạch không đủ gây chú ý.
Cố Chiêu tuyển chọn thiên về phong cách đại khí, giống kiểu dáng của anh, đương nhiên không đủ tươi sáng.
Nhưng Diệp đại miêu thắng ở tướng mạo xuất chúng, khí chất dịu dàng, đi theo bên người Cố Hầu tước lại không hiện chút yếu thế, trái lại toàn thân lộ ra luồng quý khí, ngôn hành cử chỉ của một thiếu gia quý tộc xuất thân tốt đẹp. Ở loại này trường hợp này, hắn cũng không luống cuống, lẳng lặng đứng ở bên người Cố Chiêu, thỉnh thoảng chen vào một hai câu lúc cần thiết.
Cố Hầu tước thỏa mãn gật đầu.
Ngay sau đó anh lại có chút đau trứng, hàng này nếu trong phủ cũng có thể biết điều hiểu chuyện như vậy thì tốt, lại cứ thích duỗi móng vuốt cào bên này một tý, dò bên kia một chút cực không an phận.
Chủ nhân yến hội họ Chu, lúc này đang bị mọi người vây quanh nói chuyện.
“Chu Chính?” Giọng nói Diệp Bạch không cao không thấp, vừa vặn có thể để Cố Chiêu nghe thấy song không đến mức khiến cho người khác chú ý, “Trong đám tuyển thủ kia có ba người là gã phái tới à!”
Cố Chiêu gật đầu.
Trước kia cảm giác thiếu niên tuy có chút thông minh hào phóng, nhưng vẫn mang theo chút tính tình cùng hồn nhiên, hiện giờ xem ra hoàn toàn không phải chuyện như vậy. Loại trường hợp này đối phương quả thực thích ứng rất tốt, hoàn toàn biết ở loại tình huống nào thì nên ứng đối ra sao, tựa như lúc này nói chuyện với anh đặc biệt lựa chọn âm lượng.
Thấy anh gật đầu, Diệp Bạch cười cười, lại dời ánh mắt.
Tuy rằng hắn chỉ thuận miệng hỏi, Cố Chiêu lại đặc biệt chú ý, dù sao đối với Diệp đại miêu anh coi như có điều hiểu biết. Biết bộ dạng bình thường của thiếu niên, nhưng cũng hiểu đối phương không phải là không biết che giấu tự kiềm chế. Điểm này từ trong biểu hiện khéo léo chu đáo của đối phương khi tiếp nhận huấn luyện với những tuyển thủ kia là có thể nhìn ra được.
Hơn nữa…
Trên hội trường bày đầy các món ăn, có không ít bánh ngọt mà Diệp Bạch đặc biệt thích, lúc này thiếu niên lại hoàn toàn không liếc qua lấy một cái.
Hầu tước trong hội trường không tính Chu Chính còn có hai người, Diệp Bạch lại chỉ xách đối phương ra hỏi một câu, hiển nhiên trong chuyện này không quá đơn giản. Nhưng không đợi anh nói cái gì, bên kia Diệp đại miêu lại ngay sau đó trào phúng, “Một lần phái ba, đây là thuộc hạ quá nhiều, hay là không tín nhiệm đối với những người đó đây.”
Ba mươi sáu, lưu bốn năm người, ấn tỷ lệ này cũng là 9:1.
Trinh thám mà Chu Hầu tước phái ra đúng là không có nhiều tác dụng, ngay cả tám người thường đều đào thải không giành được một danh ngạch? Cố Chiêu ngẫm lại trào phúng dường như vô cùng có đạo lý, lại rất phù hợp thói quen gần đây của Diệp Bạch, bởi vậy không quá để ý, chỉ thuận miệng hỏi một câu: “Cậu cũng là bởi vì việc này mới chú…”
Lại không ngờ…
Diệp đại miêu khẽ a một tiếng, “Đương nhiên không phải!”
Hắn lại có thâm cừu đại hận với vị này đây, người của hắn cũng dám động, đúng vậy, sau khi bạn tiên bị đuổi ra ngoài kỳ thật cũng không thê thảm, chân chính dẫn đến hậu quả xấu chính là vị Hầu tước tên Chu Chính này.