Miêu Sinh Doanh Gia

Chương 66



Bởi vì tình cảnh quá mức quen thuộc, rồi lại nghĩ mãi không ra, nhất là về dáng vẻ khối ngọc đó lại càng mơ hồ không rõ, nhưng như kỳ tích, Diệp Bạch rõ ràng đó là một khối ngọc.

Nhưng đó rốt cuộc là một khối ngọc gì?

Hình dạng gì, xúc cảm gì, là ai tặng cho nên mỗi ngày cầm trong tay thưởng thức, những điều này hắn đều không rõ ràng lắm, chỉ còn lại một loại cảm giác quen thuộc kỳ dị trong lòng. Lúc Cố Chiêu quay đầu lại nhìn thấy thiếu niên ngơ ngác đứng ở nơi đó, nhìn về hướng anh vẫn không nhúc nhích, đáy mắt lộ vẻ mê mang cùng thần sắc hoài niệm.

Đây là… suy nghĩ ai?

“Làm sao vậy?” Cố Hầu tước dừng một chút, cuối cùng nhịn không được hỏi ra khỏi miệng, “Đang nhớ đến ai?”

“Anh.”

Diệp Bạch đáp xong mới kịp phản ứng, sau đó nhìn quần áo trên người Cố Chiêu, “Một thân này không thấy anh từng mặc, nhìn cũng không giống mới làm, trước kia?”

Cố Chiêu nhẹ giọng đáp một tiếng.

Anh nhìn ra thiếu niên không nói sai, biết xác thực là đang nghĩ anh nên trong lòng thoải mái, chỉ là cũng kỳ quái thần sắc hoài niệm như vậy sao lại là cho anh. Diệp Bạch là thay đổi tim, chẳng lẽ trước kia từng gặp mình mặc thân quần áo này, hơn nữa âm thầm thích, cho nên hiện giờ mới có thể nhân cơ hội lưu lại?

Ý nghĩ này tới không hiểu ra sao, lại làm cho lòng anh vui mừng.

“Đây là mẹ tôi đặt làm lúc còn sống, bà luôn tương đối thích những thứ thiên về phong cách cổ đại.” Dừng một chút, anh lại nhịn không được nói: “Sau khi bà qua đời, tôi rất ít mặc, chỉ ở lúc thật sự nhớ mới qua nơi này nhìn xem.” Hôm nay đã xảy ra chút chuyện, khiến cho anh lại nghĩ tới chuyện cũ, nên trở về rừng trúc nhìn xem.

Diệp Bạch mím môi, hắn phát hiện Cố Chiêu mỗi một đời duyên người thân thật sự cạn.

Không phải cha mẹ đều vong chính là mẹ mất sớm, tình cờ có đời thứ hai cha còn sống, vừa cặn bã vừa tham lam tên là Cố Như Hưng, nghĩ như vậy nhịn không được muốn ôm ôm đối phương.

Miêu đại tiên tùy ý quen rồi, muốn ôm liền trực tiếp ôm.

Trong lòng cảm giác ấm áp cường liệt như vậy, quả thực khiến Cố Chiêu không đành lòng buông tay, thiếu niên ở trước mắt từng ngày từng ngày chiếm cứ tinh thần của anh, càng ở càng sâu.

Hôm nay tâm tình vốn không tốt lắm, nhưng thiếu niên đột nhiên ôm lấy khiến cho anh cảm thấy an lòng.

“Ngày mai có yến hội,” dừng một chút, Cố Hầu tước lại nghĩ tới thiếu niên dường như không thích những thứ này, bởi vậy có chút do dự, Diệp Bạch lại bắt đầu uy hiếp, “Dám không mang tôi đi?”

Hắn một bộ muốn cào người, Cố Chiêu thấy nhịn không được cười ra tiếng.

Muộn chút Diệp Bạch liền đi tra xét, khúc nhạc đó cũng không thần bí, chính là nhạc cầu siêu bình thường mà thôi, thông thường dùng để tế điện người thân đã mất đi. Cố Chiêu không giỏi nhạc cụ, lại chỉ biết thổi một khúc này, anh không cần Harmonica, không chơi sáo dọc, chỉ lấy một mảnh lá trúc là có thể thổi ra phần tưởng niệm ấy.

Nhạc cầu siêu.

Diệp Bạch có chút khó hiểu, nam nhân trong trí nhớ của hắn đang tế điện ai?

Còn có bộ quần áo phong cách cổ, cực kỳ tương tự với một màn trong chỗ sâu của trí nhớ hắn, cũng có lẽ chính là như thế, mới khiến cho hắn nhớ lại đoạn ngắn đó.

Những điều này là tạm thời không giải thích được, còn có một số việc đã bày ở bên ngoài.

Cha của Cố Chiêu năm đó là Công Tước, mẹ là công chúa vương thất, nhưng sau khi hai người lần lượt mất đi, bởi vì một ít nguyên nhân Cố Chiêu kế thừa đến tước vị chỉ tới Hầu tước. Nguyên bản nói là chờ sau khi anh thành niên sẽ lại thăng về Công Tước, nhưng nhiều năm qua vẫn luôn kéo dài, gần đây chuyện này lại bị một lần nữa đăng lên nhật báo.

Chẳng qua…

Vốn muốn thăng là cần tranh đoạt, là một cơ hội thăng chức của mấy vị Hầu tước, thật sự không phải của một mình Cố Chiêu.

Ngày mai nói là một yến hội, không bằng nói là một cuộc tuyển cử, chẳng qua không có chính thức như vậy, nhưng mấy vị Hầu tước đều sẽ lên đài nói chuyện, đến lúc đó một người trong đó sẽ biến thành Công Tước. Vương thất bên kia nói đây chỉ là một nghi thức, nhưng lời này Cố Chiêu không tin, Diệp Bạch lại càng khịt mũi, lừa quỷ mà thôi!

Nếu nguyện ý cho, cần gì phải kéo nhiều năm như thế, hiện giờ lại gây sức ép ra một cuộc tuyển cử?

“Yên tâm.” Diệp Bạch an ủi: “Ngày mai chắc chắn sẽ không có vấn đề.”

Cố Chiêu bật cười, người này chẳng lẽ còn có thể ám chỉ tất cả mọi người một lần, rốt cuộc vẫn phải nhìn tình huống mà làm, chẳng qua, “Ngày mai không cho cậu làm bừa.”

Diệp Bạch: “…”

Cái gì gọi là làm bừa, Diệp đại tiên hắn làm việc luôn có lý có cứ, nào từng làm bừa.

Chẳng qua nhìn ở trên phần người nuôi mèo sớm nghĩ cho hắn, còn đặc biệt xử lý mấy tuyển thủ muốn hại hắn, không thèm tranh luận chuyện này với anh. Dù sao tình huống đã rõ ràng mười phần, lực uy hiếp của các Hầu tước khác đều chỉ có thể coi là bình thường, có sức cạnh tranh lớn nhất chính cái tên Chu Chính kia.

Vừa vặn, thuận tiện báo luôn cả thù của bạn tiên.

Yến hội ngày đó tất nhiên vô cùng náo nhiệt, thân là chủ nhân sự kiện lần này, Cố Chiêu vừa vào cửa đã nhận lấy sự chú ý, tiếp đón với mấy Hầu tước cùng cấp bậc, mọi người lúc này mới đều tự trở về chỗ ngồi. Tóm lại không giống với yến hội giao lưu thông thường, không khí náo nhiệt nhưng cũng không thoải mái, rất nhiều người đều đang xem chừng tình thế phát triển.

Diệp Bạch im lặng đi theo bên người Cố Chiêu, cũng nhận được không ít chú ý.

Lúc trước, sự việc ở chỗ Chu Chính mọi người đều nghe nói, rất nhiều người chưa gặp hắn đều hết sức tò mò, bởi vậy vừa có cơ hội tự nhiên muốn tới đây coi trộm một chút.

Bình thường loại tình huống này rất dễ dàng khiến một số người khẩn trương, Diệp Bạch lại ứng đối vô cùng khéo léo.

Hắn cử chỉ tao nhã, tự nhiên hào phóng, trên mặt lộ ra ý cười thoải mái, vừa không thân cận cũng sẽ không khiến người ta cảm thấy bị khinh thị, ngẫu nhiên sẽ quay đầu lại liếc nhìn Cố Chiêu một cái, vẫn một bộ lấy đối phương làm chủ. Như vậy một vòng xuống xác thực nhận được khen ngợi của một đám người, còn có mấy vị thậm chí hỏi thăm có thể mượn được không.

Cố Hầu tước có chút bất mãn, kéo người về bên người mang đi.

Người nọ: “...”

“Người ta đang được yêu chiều mà, không thấy hôm nay trường hợp quan trọng như vậy đều mang theo à.” Một người bên cạnh nhịn không được nói: “Anh nha, chính là thấy mỹ nhân không đi được đường.”

Đứng ở cách đó không xa vừa khéo nghe thấy, Chu Chính hừ lạnh một tiếng.

Tiểu bạch kiểm đó có cái gì tốt, đã vậy còn quá nhiều người nâng lên, gã cũng không tin thực sự biểu hiện được thuần khiết như vậy, cũng chỉ dựa vào chiêu này đến đòi niềm vui của Cố Chiêu thôi. Nhưng nghĩ đến mức độ được sủng ái của đối phương gần đây, ánh mắt híp lại có chủ ý liền trực tiếp cùng tới, “Tôi muốn đơn độc nói hai câu với cậu ta, Cố tiên sinh sẽ không luyến tiếc chứ!”

Cố Chiêu đang định phản đối, Diệp Bạch kéo anh lại.

“Đương nhiên sẽ không.” Cố Hầu tước sửa miệng đáp ứng, nghĩ đến địch ý của đối phương với Chu Chính, nhịn không được lại nhỏ giọng bảo Diệp Bạch, “Đừng náo loạn, có việc gọi tôi.”

Diệp Bạch vui vẻ nhận lời.

Một đường đi theo Chu Chính đến ban công, tới nơi đối phương mới dừng lại, Diệp Bạch nhìn xem phát hiện quả thật là nơi tốt để bàn chuyện, im lặng ẩn mật. Quan trọng nhất là bên cạnh hình như còn lắp thiết bị quấy nhiễu, sẽ không bị thứ gì sắp đặt trước chụp hình không nên chụp, còn có chính là…

“Mấy góc chết đứng ở chỗ này đều nhìn thấy rất rõ ràng, Chu tiên sinh đối với phương diện này xem ra nghiên cứu rất sâu nhỉ?”

Chu Chính cười lạnh một tiếng.

“Không giả bộ à?” Gã đắc ý trong lòng, chỉ biết tên tiểu bạch kiểm này là giả, cũng chỉ đồ ngốc như Cố Chiêu sẽ mắc mưu, “Nói đi, cậu muốn chỗ tốt gì.”

Diệp Bạch mang vẻ bất đắc dĩ.

“Đây chính là việc mà ông tới tìm tôi, không phải tôi uy hiếp muốn làm gì ông, cái gì gọi là tôi muốn chỗ tốt gì.”

Lời này hắn nói rất nhẹ nhàng, lại khiến Chu Chính tức giận đến mức muốn đập người, nhưng đảo qua trái phải không nhìn đến hung khí, lúc này mới từ bỏ, bởi vậy nhịn không được trào phúng: “Cậu chính là dựa vào cái miệng này bám Cố Chiêu?”

Diệp Bạch gật gật đầu.

“Anh ấy quả thật rất thích.” Thích đến mức thường xuyên bất đắc dĩ vỗ cái trán phát đau có tính không?

Chu Chính dù sao cũng là Hầu tước, trường hợp gì chưa thấy qua, người nào không đụng tới, lúc trước là bởi vì nhất thời không kịp phản ứng, hiện giờ ngược lại không tức giận như vậy. Gã nhìn chằm chằm Diệp Bạch hồi lâu, không phải không thừa nhận tiểu bạch kiểm này quả thật có con bài chưa lật, chẳng qua ở chỗ gã… thiếu niên lại xinh đẹp nữa cũng không phải không chơi đùa.

“Chỉ cần cậu chịu làm việc giúp tôi, tôi có thể cho cậu đạt thành mong muốn trong lòng.”

Diệp Bạch mắt sáng rực lên trong nháy mắt, lập tức hỏi: “Thật sự?”

“Đương nhiên.” Chu Chính giễu cợt trong lòng, loại mặt hàng không lên được mặt bàn như này, phỏng chừng cũng chỉ Cố Chiêu coi thành bảo. Nghĩ nghĩ, gã lại bổ sung, “Chỉ cần cậu làm việc xinh đẹp, ngay cả có mong muốn khác tôi cũng có thể trả cho cậu, bất luận là vàng bạc vẫn là tiền giấy, chỗ tôi còn rất nhiều, bảo đảm cậu không lo tuổi già.”

Diệp Bạch rõ ràng gật đầu, “Ông chính là thuyết phục Chu Đào như vậy?”

Chu Chính khinh thường hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ thằng nhóc đó nào cần thuyết phục như vậy, có thể làm việc cho gã là phúc khí của tên nô lệ đó, còn dám cần gã nhiều lời?

Thấy gã như vậy, Diệp đại miêu cũng coi như hiểu.

“Để cho tôi đoán thử xem ông đang nghĩ như thế nào.”

Dừng một chút, hắn nhìn Chu Chính bật cười nói: “Phỏng chừng đang suy nghĩ thân phận như tôi, ý nghĩ có lớn nữa cũng không thể nào là khiến Cố Chiêu kết hôn với tôi, chỉ có thể muốn mãi lưu ở bên cạnh anh ấy đúng không.” Dừng một chút hắn lại bổ sung, “Ông muốn cam đoan việc này với tôi, nhưng kỳ thật lại căn bản không chuẩn bị ra sức.”

Đây là bút mua bán ngồi mát ăn bát vàng.

Diệp Bạch vốn được sủng ái, trong ngắn hạn khẳng định không cần Chu Chính làm cái gì, mà chờ đối phương thất sủng, sợ là Chu Chính có thể trực tiếp vứt bỏ người.

“Kết quả của Chu Đào chính là tương lai của tôi, đúng không?”

Ánh mắt Chu Chính lập lòe, không thể không thừa nhận vừa rồi gã quả thật nghĩ như vậy, bởi vậy mới chịu đựng không kiên nhẫn nói những lời đó ở trong này. Nhưng gã không nghĩ tới Diệp Bạch thông minh như vậy, lại đều nhìn sự tình rõ ràng minh bạch. Chẳng qua nếu đối phương bây giờ còn đứng ở chỗ này không đi, vậy đã nói lên sự tình còn có thể thảo luận.

Bởi vậy gã cũng chỉnh lại thần sắc, khó được nghiêm túc hỏi: “Cậu rốt cuộc có yêu cầu gì, nói ra xem.” Lời ngầm là nếu thích hợp chuyện này coi như thỏa thuận xong.

Diệp Bạch cười cười, thầm nghĩ trước mắt à, đương nhiên là khiến Cố Chiêu đẩy ông xuống lên làm Công Tước.

Nhưng…

Khi hắn chống lại ánh mắt Chu Chính, chân chính nói ra lại là: “Yêu cầu của tôi kỳ thật rất đơn giản, lát nữa lên đài diễn thuyết, chỉ cần ông thuận theo bản tâm, lớn tiếng nói ra toàn bộ ý nghĩ của ông cho tới nay.”

“Tin tưởng tôi.”

Trong con ngươi đen nhánh như có lưu quang hiện lên, đặc biệt hấp dẫn, Diệp Bạch chậm rãi ám chỉ:

“Những ý nghĩ đó đều là chính xác, cũng sẽ có rất nhiều người ủng hộ ông, toàn bộ âm thanh phản đối đều phải bị áp chế, Công Tước là vật trong bàn tay của ông, lại chỉ là bước đầu tiên.”

“Chỉ cần ông lớn tiếng nói ra, tất cả mọi người sẽ ủng hộ ông.”