Sau khi Diệp Bạch đi vào, thiếu niên kia dường như có chút mất hứng, khinh thường nhìn hắn một cái lại tiếp tục muốn nói chuyện với Cố Chiêu, lúc nói chuyện trong ngôn ngữ đều là tự đắc. Cố Chiêu thầm thấy giễu cợt bất mãn, chỉ là con trai của lãnh đạo một căn cứ khu an toàn mà thôi, cũng dám dùng vẻ mặt thái độ như vậy nhìn mèo con nhà anh, làm sao so được.
Cả khu an toàn này, đều là của mèo con nhà anh.
Diệp đại meo lại càng hừ lạnh trong lòng.
Người này vừa khéo hắn biết, tên Cốc Hoa, chính là con trai lãnh đạo căn cứ nhìn trúng Lâm Kính năm đó. Cũng chính là người này tự cho là đúng, khăng khăng muốn thu người vào tay, nên mới liên hợp Lâm Hân và Tưởng Chính. Nhớ tới lúc ba người mật đàm phân chia xử lý ‘tang vật’ Lâm Kính, Diệp Bạch cảm thấy quả thực não tàn.
Lâm Hân và Tưởng Chính ở trên mức độ rất lớn đều là thích sự xuất sắc của Lâm Kính, càng nhiều vẫn là hâm mộ cuộc sống của Lộ Đồng, bọn họ cũng muốn ngồi trên vị trí đó.
Nhưng Cốc Hoa này thì khác.
Đối phương thân là con trai của lãnh đạo căn cứ khu an toàn, quyền nói chuyện cao hơn một nam sủng hoặc là tình nhân rất nhiều, cũng không có hứng thú sống chung với một người đàn ông cả đời. Người này căn bản chính là hưởng thụ cảm giác chúng tinh phủng nguyệt, bởi vậy làm quan ‘ngoại giao’ qua lại mỗi căn cứ đều thông đồng không ít người.
Nói đơn giản là rất nhiều người cầm quyền đứng đầu hoặc thứ hai căn cứ đều có một chân với cậu ta.
Cũng không phải bởi vì cậu ta được vạn người mê.
Cho dù thật sự là tận thế, nhân loại tranh quyền đoạt thế cũng không ít, gần như tất cả căn cứ đều không phải không bán hai giá, vì có được càng nhiều quyền phát ngôn, bọn họ chọn kết minh. Sở dĩ Cốc Hoa đã bắt đầu thăm hỏi mỗi căn cứ sớm như vậy, là bởi vì cha cậu ta thấy rõ thế cục ngày sau, mới như thế.
Cậu ta đi tìm đồng minh, thân phận địa vị khả quan, tất nhiên sẽ có người động lòng.
Mà…
Gặp được người có bề ngoài hơi tốt một chút, bất luận nam nữ vị này đều đi lên, dùng ‘gắn bó tình cảm’ để kiên cố. Dáng vẻ bản thân cậu ta không tồi, nên tất nhiên có rất nhiều người không để ý nhiều thêm một người bạn giường, bởi vậy hỗn đến gió nổi nước lên. Mãi đến khi gặp phải Lâm Kính… Sau đó Cốc Hoa bị cự tuyệt.
Người đắc ý quen rồi luôn rất khó chấp nhận sự thất ý (không được như ý).
Cốc Hoa khinh thường Lộ Đồng, càng cảm giác mình hơn đối phương rất nhiều, bởi vậy liên lạc hai người Lâm Hân Tưởng Chính, cũng tuyên bố cậu ta không có hứng thú chiếm lâu dài đến lúc đó hai người bọn họ đều có thể thử một lần. Còn hoàn toàn không để mắt đến chủ kiến của Lâm Kính, ở đó tự phân chia với nhau.
Diệp Bạch cảm thấy ba người này quả thực logic chết.
Phi tử cổ đại người ta tranh thủ tình cảm là bởi vì gả cho cùng một người, ba người họ Lâm Kính căn bản đều nhìn chướng mắt, tranh nửa ngày có tác dụng sợi len.
Nghĩ như vậy trên mặt đều mang theo chút khinh thường.
Cốc Hoa trăm triệu không nghĩ tới một ‘nam sủng’ cũng dám nhìn mình như vậy, lập tức giận dữ, nhưng Cố Chiêu ở bên cạnh nên không tiện phát hoả, bởi vậy giả bộ lơ đãng ngấm ngầm hại người một phen. Mèo nhà mình đương nhiên là tốt nhất, mắt thấy Cố Chiêu sắp không nhẫn nổi muốn đuổi người, Diệp Bạch đã cười lạnh vài tiếng.
Cốc Hoa: “…”
Đầu năm nay chẳng lẽ làm nam sủng đều kiêu ngạo đến vậy rồi?
Diệp Bạch hơi nghiêng đầu, dựa gần tay Cố Chiêu uống ngụm trà, lười biếng liếc nhìn logic chết đối diện một cái, lúc này mới chậm rãi nói: “Nói nửa ngày, đổi người ngốc còn không nhất định nghe hiểu, mệt không?” Bật cười một tiếng, hắn lại trào phúng, “Làm người vẫn nên quang minh chính đại thì tốt hơn, khiến người ta thích, giống tôi.”
“Hiện tại tôi cảm thấy nhìn cậu thế nào đều thấy ngốc, nói trước mặt cậu rồi, cậu làm khó được tôi!”
“A.”
Diệp đại meo một bộ mới nhớ tới, “Chính là bởi vì cậu người đơn thế mỏng, không làm gì được tôi, cho nên mới không dám nói rõ ràng, xem, sao tôi lại đột nhiên đã quên việc này.”
Cốc Hoa tức giận đến mức đứng bật dậy.
Cậu ta không dám tin nhìn Cố Chiêu, thật sự khó tưởng tượng nổi là đối phương lại vẫn có thể tha thứ. Dù sao cậu ta là từ căn cứ khác được phái tới nói chuyện hợp tác, sao có thể mặc cho một nam sủng cứ trào phúng cậu ta như vậy. Bên kia Cố Chiêu đang hầu hạ Diệp Bạch uống trà, cử chỉ thân mật động tác tự nhiên, nhìn là biết không phải cố ý làm cho cậu ta xem.
Hai người này bình thường đã như vậy.
Trong lòng vô cùng bực mình, Cốc Hoa càng thêm cảm thấy Cố Chiêu mạnh hơn những tình nhân trước kia rất nhiều, nhưng sao lại đui mù thích một ‘phế vật’. Nếu là cậu ta thì còn có thể hỗ trợ, lấy được quyền phát ngôn ở căn cứ này, thành công áp người làm chủ khác là Lâm Kính xuống, nhưng cố tình…
Cố Chiêu không phải đồ ngốc, sớm hay muộn có thể hiểu được chỗ tốt của cậu ta.
Ôm loại ý nghĩ này, con trai lãnh đạo căn cứ ngược lại không lập tức phát hoả, chỉ nhìn Cố Chiêu, không nhẹ không nặng chất vấn: “Anh cứ cho phép cậu ta kiêu ngạo như vậy?”
Dù là cậu ta, ở trong căn cứ nhà mình cũng không dám đối xử với khách tới thăm như vậy.
Cố Chiêu đưa tờ khăn giấy qua.
Diệp Bạch tiếp nhận lau miệng, lúc này mới nhìn về phía Cốc Hoa, “Lúc trước chỉ cảm thấy cậu là logic chết, hiện tại xem ra ngay cả đầu đều có vấn đề.” Hắn còn định nói thêm mấy lời, cửa lại bị gõ vang, nghiêng đầu nhìn lên đúng là mấy thuộc hạ, bởi vậy dứt khoát để cho người phía dưới tiến vào trước, nghe xem muốn nói gì.
“Lão đại, Diệp tiểu thiếu gia.” Xưng hô như vậy chính là thuộc hạ Cố Chiêu.
“Lão đại, Cố thiếu gia.”
Xưng hô này đương nhiên là thuộc hạ Diệp Bạch, mặc dù phần lớn đều là Lâm Kính đang quản, người ngoài cũng cho rằng anh ta mới là người làm chủ, nhưng sự thật thế nào thì trong lòng mấy cao tầng đều rõ ràng. Trong ba người thoạt nhìn trong suốt nhất chính là thiếu niên nhỏ tuổi nhất, nhưng nếu mở miệng tỏ thái độ thì hai người khác tuyệt sẽ không phản đối.
Bởi vậy mấy người còn chưa mở miệng, trong tiềm thức cũng đã nhìn về phía Diệp Bạch.
Cốc Hoa: “…”
Mấy người trước mắt cậu ta đều biết, cũng coi là quản sự cao tầng trong căn cứ. Trong tin tức mà bọn họ lấy được rõ ràng chia đám người này làm hai phái, một phái là thuộc hạ Cố Chiêu, một phái khác thì do Lâm Kính quản. Mà bây giờ… vì sao ‘nam sủng’ của Cố Chiêu sẽ được thuộc hạ của Lâm Kính gọi là lão đại?
Lúc này Diệp Bạch mới lại nhìn về phía Cốc Hoa.
“Nói cậu không đầu óc cũng không phải là nói đùa, ngay cả tình hình đều không tìm hiểu rõ ràng đã dám đến bàn chuyện liên minh?”
Chưa xong, hắn vươn ngón tay chỉ một thuộc hạ, phân phó: “Trước mời người ta đi xuống, tìm vài người phổ cập tri thức căn cứ chúng ta một chút, miễn cho ở đây làm trò cười.”
Cốc Hoa sắc mặt lúc xanh lúc trắng lại không biết nên phản bác thế nào.
Bên kia đã có người dẫn cậu ta đi xuống.
“Nói đi!” Diệp Bạch lúc này mới nhìn về phía mấy người còn lại, “Đã xảy ra chuyện gì, khiến mọi người vội vã tìm tôi như vậy, ngay cả có ‘khách’ ở đây đều muốn gặp.”
“Lâm thiếu gia đã trở lại.”
Đương nhiên là chỉ Lâm Kính, thủ hạ kia nói tiếp, “Cậu ấy vừa về tới nơi thì nghe nói người căn cứ Dương Quang đến, chạy thẳng đến chỗ đối phương, nhìn vẻ mặt có vẻ không đúng lắm, nên bọn tôi mới…” Cảm thấy có chút không ổn, nên tới hỏi Cố Chiêu xem, không nghĩ tới Diệp Bạch cũng ở đây, vậy càng tốt.
Diệp đại meo rõ ràng.
Lâm Kính một lòng một dạ muốn chỉnh chết mấy người hại Lộ Đồng, nhưng không ngờ người phụ nữ đầu tiên tự mình tìm chết, người thứ hai Tưởng Chính đã bị người bên Cố Chiêu tiếp nhận. Bởi vậy anh ta cũng chỉ có thể theo dõi chặt chẽ người thứ ba, quan trọng nhất là người này mới là chủ mưu, nếu so với hai người khác thì đáng giận hơn nhiều.
Híp mắt, Diệp Bạch quyết định lưu người cho Lâm Kính.
Dù sao ở chung đoạn thời gian.
Hành động của Lâm Kính hắn đều nhìn vào trong mắt, hơn nữa tính tình của mình Diệp Bạch cũng rõ ràng trong lòng, thật sự tùy ý lên không mấy người chịu nổi, Lâm Kính lại nhịn được. Tất cả đều là vì tên nhóc Lộ Đồng kia, bằng không đối phương dã tâm to lớn, sao có thể cam tâm hợp tác với bọn họ, chịu làm người nắm quyền thứ hai sau hắn.
“Nói cho Lâm Kính biết có thể tùy tiện gây sức ép, xảy ra chuyện tôi tới chịu trách nhiệm.”
Diệp Bạch híp mắt phân phó.
Mấy cao tầng đương nhiên không phải ngốc, nhìn người nhìn việc mặc dù không bằng Diệp đại meo nhưng cũng rất giỏi quan sát sắc mặt, bởi vậy trong nháy mắt gần như đã suy nghĩ cẩn thận chuyện lúc trước. Suy cho cùng thì lúc bọn họ đến, cửa đã mở ra, bởi vậy thấy được rõ ràng trong mắt Cốc Hoa là khinh thường căm ghét, lúc này đều châm nến thay người nọ.
Bọn họ đã từng nhìn thấy Diệp Bạch xé người sống.
Ngẫm lại…
Dường như để Lâm thiếu gia đến xử lý quả thật càng thỏa đáng, dù sao sẽ không chỉnh đến không thể vãn hồi. Nhưng cũng có người nghĩ đến vẻ mặt lúc trước của Lâm Kính, cảm thấy khả năng không đơn giản như bọn họ nghĩ. Bởi vậy mấy người thương lượng một phen, đều bắt đầu làm một ít chuẩn bị sau khi xé rách mặt với căn cứ Dương Quang.
Cung kính mời người đi ra ngoài, nhưng cũng âm thầm trông giữ lên.
Nện bước tiến về phía trước của căn cứ làm cho bọn họ đối với ba người Diệp Bạch có thể nói là tin tưởng không nghi ngờ, bởi vậy căn bản sẽ không hoài ngờ làm chuyện này có thể dẫn đến hậu quả không tốt, khiến khu an toàn Dương Quang bên kia bất mãn không, mà chỉ nghe theo phân phó làm thỏa đáng tất cả mọi việc. Chờ bọn họ đều đi ra ngoài, Diệp Bạch lúc này mới giữ chặt Cố Chiêu.
“Tiến vào với em.”
Đã ở trong phòng, tiến vào đương nhiên là không gian, lần này khác với ngàn dặm trời quang lộ rõ từng đám mây trắng ngày thường, mà có trận mưa nhỏ rơi xuống. Hắn nâng tay đón mưa, phát hiện vừa vào tay lập tức tiêu tán lại không hề ẩm ướt, cũng sẽ không làm ướt quần áo, hiển nhiên so với mưa tuyết tầm thường có khác biệt rất lớn.
“Đây là Linh Vũ.”
Diệp Bạch giải thích: “Bởi vì linh khí quá nồng hình thành mưa, giống mưa nhưng không hẳn là mưa, tự nhiên sẽ không làm ướt người hay vật.”
Trong không gian nước trong mà không có cá, ảnh ngược hoa cỏ cây cối cầu nhỏ núi xa rõ ràng tự nhiên, ngay cả đám mây trên trời cũng giống như được giấu vào đó, trở nên dịu dàng như ngọc. Mưa phùn mênh mông rơi xuống lại không dẫn phát nửa điểm gợn sóng, trái lại hoa sen bên trong nở càng nhiều, hồ nước cũng càng thêm trong suốt sạch sẽ.
“Hôm nay tiến vào thì phát hiện, việc này khiến em nghĩ đến một biện pháp, có lẽ có thể giải quyết khốn cảnh hiện tại.”