[Miêu Thử] Máu Nhuộm Tà Dương

Chương 2: Gần tình e sợ, phụ tử tình thâm



Cho dù có Yến Tử phi nổi danh giang hồ, Phù Bình độ xưng tiếng võ lâm, năm người về đến phủ Khai Phong cũng mất thêm gần mười ngày. Lúc này đã gần đến tháng bảy.

Ngày hôm đó, đến quán trọ ngoài thành Khai Phong, Bạch Ngọc Đường dừng bước, nói: “Tiểu Hi, mấy đứa về trước đi. Ta và Tiểu Vân sẽ ở lại đây, bao giờ đi tìm Tàn Dương thì đến báo cho chúng ta biết.”

Sở Thành Hi khuyên nhủ: “Bạch thúc, đã tới đây rồi, thúc còn keo kiệt mấy bước này nữa sao? Nếu thúc không đi cùng, ba người chúng con biết ăn nói với đại nhân và các vị trưởng bối thế nào? Tiểu Hi cũng thật có lỗi với lời dặn dò của sư phụ.”

Bạch Ngọc Đường cười chua xót, nói: “Ta tái xuất giang hồ là đã vi phạm lời thề, há có thể tiến vào Khai Phong? Hơn nữa ta ở nơi này, nếu các vị ca ca muốn gặp tất sẽ có cách, con không cần nhiều lời. Nếu như lo lắng không biết ăn nói với đại nhân thế nào thì để Tiểu Vân đi theo con.”

Sở Thành Hi thấy Bạch Ngọc Đường đã quyết, biết là không thể ép hắn, đành nói: “Vậy làm phiền Vân Thụy.”

Bạch Vân Thụy nhìn phụ thân mình, thấy phụ thân nhẹ gật đầu mới chịu theo Sở Thành Hi đi vào trong thành Khai Phong.

Sở Thành Hi và Bạch Vân Thụy sóng vai đi phía trước, Từ Lương và Bạch Vân Sinh ăn ý đi phía sau.

Hai người bạn thuở nhỏ kể từ lúc chia xa đến giờ vẫn chưa có cơ hội nói chuyện riêng, nhân cơ hội không có Bạch Ngọc Đường bên cạnh, hai người bắt đầu trò chuyện về chuyện của hai vị trưởng bối.

Sở Thành Hi phá vỡ im lặng trước, hỏi: “Vân Thụy, đệ nghĩ thế nào về chuyện năm đó của hai vị trưởng bối?”

Có vẻ như Bạch Vân Thụy cũng từng suy nghĩ về chuyện này, chậm rãi nói: “Tình cảm giữa hai người thật khiến người khác phải kính nể, bọn họ can đảm đưa ra quyết định khiến thế tục không dung. Tình không phải nghiệt, yêu không phải tội. Ban đầu hai người dũng cảm đối mặt với chân tình thật khiến ta cảm động, nhưng cuối cùng Triển đại nhân vẫn không thoát khỏi thế tục, lại vì để ý cái nhìn của thế tục mà từ bỏ chân tình. Đối với Triển đại nhân, ta không tiện cũng không muốn nhắc tới. Nhưng cha ta… Cha ta thật sự quá ngốc. Cha vì người phụ tình đệ nhất thiên hạ ấy mà đau khổ có đáng không? Quên loại người đó đi không phải tốt hơn sao? Nhưng cha không quên được. Đã không thể nào quên thì lúc nào cũng nhớ. Ta biết, chỉ cần người đó xảy ra chuyện, hoặc là cần cha làm gì đó, cha dù mất mạng cũng không từ…”

Sở Thành Hi ngắt lời, không để cậu nói tiếp: “Bởi vậy mà đệ tìm đủ mọi cách ngăn cản chúng ta gặp Bạch thúc?”

Bạch Vân Thụy nói: “Ta không thể để cho người đó làm tổn thương trái tim đã chồng chất vết thương của cha ta lần nữa. Huống chi, sức khỏe của cha ta không thể bôn ba.”

Sở Thành Hi nói: “Đệ vẫn nhất định gọi sư phụ ta là ‘người đó’ hoặc ‘Triển đại nhân’? Đệ không thể gọi sư phụ là ‘Triển thúc’ như trước kia được hay sao?”

Bạch Vân Thụy nói: “Người đó đã làm tổn thương cha ta sâu sắc như vậy, sao ta có thể gọi là ‘Triển thúc’ được nữa? Với lại ta cũng không muốn gọi!”

Sở Thành Hi nói: “Đệ cho rằng chỉ có mình Bạch thúc đau khổ hay sao? Sư phụ ta cũng rất đau khổ! Bạch thúc cười nhạo giang hồ, có thể không quan tâm đến tất cả, nhưng sư phụ ta là Nam hiệp, là Hộ vệ của phủ Khai Phong, sư phụ không thể nào không để tâm đến lời thế tục! Kể từ khi Bạch thúc mang đệ trở về Kim Hoa, mỗi lúc rảnh rỗi sư phụ đều lên nóc phòng ngồi uống rượu, không còn là Triển Chiêu sinh động trước kia nữa. Bạch thúc bị tổn thương có thể trốn đi, một mình liếm vết thương, nhưng sư phụ ta dù ngoài đau trong khổ vẫn phải nở nụ cười trước mặt người khác. Đệ nói Bạch thúc có thể vì sư phụ mà không tiếc tính mạng. Vậy ta nói cho đệ biết, sư phụ ta cũng như vậy! Sư phụ ta cũng là nam nhân tốt có tình có nghĩa, cũng nguyện cùng Bạch thúc đi đến chân trời, nhưng thân phận của sư phụ không cho phép…”

Trong lúc nói, hai người đã bất tri bất giác tới gần phủ Khai Phong. Sở Thành Hi còn chưa nói hết lời, đã thấy Lô Trân và Ngải Hổ ở phía trước. Hai người lên tiếng chào hỏi Sở Thành Hi, rồi chạy đi như bay. Phía trước, có mấy người hành động kỳ quái đang nhìn đông ngó tây. Sau đó, Tưởng Bình và Từ Khánh cũng đuổi tới, thấy mấy người cũng không kịp quan sát Bạch Vân Thụy, liền hô: “Lương tử, Vân Sinh, mau đi hỗ trợ, bắt sống! Tiểu Hi, hồi phủ giúp sư phụ con. Mau!”

Nhanh đến không kịp phản ứng, Sở Thành Hi vội vã chạy về phủ Khai Phong. Từ Lương và Bạch Vân Sinh cũng rút binh khí xông tới đám người hành động kỳ quái kia. Bạch Vân Thụy do dự, rồi cũng đuổi theo Sở Thành Hi, chạy vào phủ Khai Phong.

Phủ Khai Phong là nơi trước kia Bạch Vân Thụy từng ở, cậu khá quen đường. Cậu đi theo Sở Thành Hi tiến vào sân luyện võ đằng sau phủ Khai Phong. Trong sân, Bao đại nhân và Công Tôn Sách trốn ở một góc, Lô phu nhân chắn trước bọn họ. Triển Chiêu giơ kiếm ngang ngực, đứng đối diện với một kẻ áo đen, khóe môi vương máu.

Sở Thành Hi vừa thấy cảnh này lập tức vọt tới đấu với kẻ áo đen. Bạch Vân Thụy suy nghĩ một lát, sau đó bắn ra một viên Bạch Phi Hoàng Thạch, sau đó dùng Hồi Quang Lược Ảnh đánh bên còn lại của kẻ áo đen, tạo thành thế gọng kìm.

Lô phu nhân nhìn thấy Bạch Phi Hoàng Thạch, lại thấy một bóng trắng dùng Phù Bình độ phi đến, chiêu thức xuất ra là Hồi Quang Lược Ảnh, hô to: “Tiểu Ngũ, là đệ sao?” Bạch Phi Hoàng Thạch là ám khí tùy thân của Bạch Ngọc Đường, Phù Bình độ và Hồi Quang Lược Ảnh là hai chiêu thức võ công sở trường của hắn, Bạch Vân Thụy lại sử dụng cả ba, khó trách Lô phu nhân nhận nhầm.

Triển Chiêu ban đầu cũng giật mình, tưởng rằng Bạch Ngọc Đường đã trở về, nhưng y lập tức phát hiện ra nếu như so với người kia thì thân hình của Bạch Ngọc Đường sẽ phải lớn hơn một chút. Tiểu Vân, nhất định là Tiểu Vân! Ngoại trừ Tiểu Vân, con trai duy nhất của Bạch Ngọc Đường ra, ai có được Bạch Phi Hoàng Thạch, ai sẽ phát huy Hồi Quang Lược Ảnh đến mức tinh tế như vậy?

Nghĩ tới đây, trái tim vừa buông xuống của Triển Chiêu lại bị kéo lên. Người tới võ công cao cường, chính y còn bị ba chưởng liên tiếp của kẻ này làm cho khí huyết sôi trào, Tiểu Vân và Tiểu Hi còn chưa đến hai mươi tuổi, dù có liên thủ với nhau cũng sao có thể ngăn được? Triển Chiêu hoảng hốt, nội lực vừa lắng xuống lại sôi trào, thấy hai đứa trẻ đang ở thế hạ phong cũng không thể ra tay tương trợ.

Nói thì chậm, tới thì nhanh. Một tiếng quát vang lên, một bóng trắng cao lớn như bay mà tới: “Tiểu Hi, Tiểu Vân, lui ra!”

Một ánh sáng trắng từ tay phóng tới kẻ áo đen. Đây mới thật sự là Bạch Ngọc Đường! Ánh sáng trắng kia chính là Họa Ảnh khát máu không lưu dấu danh chấn giang hồ năm xưa!

Họa Ảnh của Bạch Ngọc Đường ra khỏi vỏ, tấn công liên tiếp ba chiêu, mỗi chiêu đều tiêu sái, phóng khoáng lại đầy sát khí!

Kẻ áo đen chống trả liên tiếp ba chiêu, thốt lên: “Ngươi… Ngươi là Cẩm Mao Thử!” Nói xong, liền ngừng tay.

Bạch Ngọc Đường cười to, gật đầu nói: “Không sai, chính là tại hạ! Không ngờ trên giang hồ còn có người nhớ Ngũ gia!”

Kẻ áo đen sợ hãi nhìn Bạch Ngọc Đường, rồi lại nhìn Triển Chiêu cầm kiếm đứng phía sau, nói: “Các người…” Gã biết, mặc dù ba chưởng của gã đã khiến cho khí huyết của Triển Chiêu bị loạn, nhưng đó là vì gã tấn công bất ngờ. Nếu như đấu tay đôi, gã không phải là đối thủ của Triển Chiêu, huống chi bên cạnh còn có sát tinh Bạch Ngọc Đường. Mười năm trước, ‘Thiên hạ Chiêu Bạch’ hai người song kiếm hợp bích đã khiến người đời bàng hoàng, mười năm sau thì thế nào? Gã không dám tưởng tượng nếu như lúc này hai người bọn họ song kiếm hợp bích thì kết quả sẽ thế nào. Bởi vậy, gã không dám nói tiếp nữa.

Bạch Ngọc Đường thấy gã đột nhiên dừng tay, ánh mắt bàng hoàng, muốn nói lại thôi, lập tức hiểu ra suy nghĩ của gã, cười nói: “Ngươi đang lo lắng chúng ta song kiếm hợp bích đúng không?” Bạch Ngọc Đường hơi dừng lại, rồi nói tiếp: “Nếu là như vậy, ngươi có thể yên tâm, ta sẽ không liên thủ với Triển đại nhân.”

Kẻ áo đen bị Bạch Ngọc Đường đoán đúng tâm tư, trong lòng chấn động, nhưng ngay sau đó lấy lại tinh thần, nói: “Ngươi cũng sắp bị họa lớn giáng xuống đầu rồi, nên nghĩ cho mình đi thì hơn!” Dứt lời, gã chạy trốn như bay.

Bạch Ngọc Đường trong sân lại cười to, nói: “Được, vậy để họa lớn đến đây đi! Ngũ gia phụng bồi!”

Tất cả giống như đã kết thúc, tất cả lại như mới bắt đầu!

Lúc này, Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường, nhìn khuôn mặt đã lâu không gặp, trong lòng có vô vàn lời muốn nói, lại bị tắc trong cổ họng, không sao nói ra lời, chỉ có thể gật đầu ra hiệu cho hắn.

Bạch Ngọc Đường lại như cố tình lảng tránh Triển Chiêu, đi thẳng tới chỗ Lô phu nhân, hành lễ: “Đại tẩu…”

Lô phu nhân kéo tay hắn, nước mắt đảo quanh hốc mắt, nức nở nói: “Tiểu Ngũ, cuối cùng đệ cũng chịu trở lại, thật quá tốt. Ôi chao, Tiểu Vân đã lớn như vậy rồi sao…”

Bạch Vân Thụy bước lên trước hành lễ: “Tiểu Vân bái kiến đại bá mẫu.”

Lô phu nhân xoa đầu Bạch Vân Thụy, nói: “Đứa nhỏ này thật anh tuấn. Tiểu Vân, cha con có bắt nạt con không? Nếu như cha con bắt nạt con, con cứ nói cho đại bá mẫu, đại bá mẫu chống lưng cho con…”

Bạch Vân Thụy cười thẹn thùng.

Bạch Ngọc Đường trách móc: “Đại tẩu thật là, đệ vừa tới đã nói như vậy.”

Lúc này, Bao Chửng và Công Tôn Sách bước tới trước. Sau khi chào hỏi nhau, Bao Chửng nói: “Bạch thiếu hiệp… Không, hẳn là phải gọi là Bạch đại hiệp. Đa tạ cậu ra tay tương trợ. Tối nay bản phủ thiết yến đón gió cho cậu, mời cậu vui lòng đến dự!”

Bạch Ngọc Đường cười nói: “Đa tạ đại nhân, Bạch Ngọc Đường nhất định sẽ đến!”

Lô phu nhân cười nói: “Tiểu Ngũ, đệ nghỉ ngơi đi. Đại tẩu sẽ đích thân xuống bếp làm mấy món cho đệ.” Dứt lời, liền đi tới nhà bếp.

Lúc này, hai cha con Bạch Ngọc Đường và Bạch Vân Thụy mới có không gian nói chuyện riêng.

Đầu tiên Bạch Vân Thụy trách móc: “Cha, sao cha lại liều mạng giao thủ với người khác như vậy? Sẽ không tốt cho vết thương cũ của cha!”

Bạch Ngọc Đường thuận tay sờ đầu Bạch Vân Thụy, cười khổ: “Tiểu Vân, con để ta vận động gân cốt một chút đi! Động mấy cái đâu có sao? Con xem, không phải ta vẫn tốt đấy à?”

Bạch Vân Thụy bất lực, đành đổi chủ đề: “Cha, cha nói là không tới đây, sao lại xuất hiện kịp thời như vậy?”

Bạch Ngọc Đường lấy từ trong ngực ra một mảnh giấy đã bị nhăn nhúm, hẳn là nó đã từng bị vo tròn, nói: “Con nói ta nhìn thấy cái này có thể không tới sao?”

Bạch Vân Thụy nhận tờ giấy, thấy trên giấy chỉ có bốn viết theo lối cuồng thảo: Lệnh lang gặp nạn.

Đột nhiên, cậu rất cảm động. Tình thân vĩnh viễn quan trọng nhất, cũng vĩnh viễn cảm động nhất! Lúc này Bạch Vân Thụy đang đắm chìm trong tình thương của cha và tình thân ấm áp, cậu không muốn cảm giác hiếm khi có được này biến mất, vì vậy cậu tạm giữ nghi vấn ‘ai giúp bọn cậu’ và ‘sao phụ thân lại tin tưởng người nọ’ ở trong lòng.

Đêm nay, phủ Khai Phong mở tiệc rượu đón gió cho Bạch Ngọc Đường. Đại Ngũ nghĩa và Tiểu Ngũ nghĩa đoàn tụ. Có lẽ, đây là chuyện hai mươi năm mới gặp được một lần.

Bạch Vân Thụy vốn cho rằng hẳn phụ thân mình rất ngượng ngùng, không ngờ hắn lại vui vẻ tươi cười, rượu đến chén cạn, tựa như thực sự chỉ là đoàn tụ cùng huynh đệ nhà mình. Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh biết huynh đệ bọn họ cách xa đã lâu nay mới gặp lại, nhất định là có rất nhiều chuyện muốn nói, vì vậy chỉ kính mấy ly rượu, dặn dò mấy câu rồi rời đi.

Sở Thành Hi vốn cho là sư phụ mình sẽ rất tự nhiên, không ngờ Bạch Ngọc Đường ở đây, người mất tự nhiên nhất lại chính là Triển Chiêu. Tay của y run rẩy không dứt, ngay cả rượu trong chén bị đổ hơn nửa cũng không biết. Trong bữa tiệc, Triển Chiêu gần như mất hồn mất vía.

Hơn nửa Tiểu Ngũ nghĩa, Tiểu Thất kiệt lần đầu gặp Bạch Vân Thụy, không khỏi hỏi thêm mấy câu, rót cho cậu thêm vài chén. Thanh quy giới luật trên núi Nga Mi nhiều không đếm xuể, đứa nhỏ này sao đối phó được với tình huống này? Cũng may có Sở Thành Hi cản giúp, cậu mới không bị say. Các huynh đệ Tiểu Ngũ nghĩa, Tiểu Thất kiệt thấy cậu an tĩnh như tiểu cô nương, lại thừa hưởng hết ngũ quan tinh tế của phụ thân, cho rằng đệ tử đích truyền của tam môn cũng chỉ như vậy, đều có chút xem thường cậu.

Tiệc tàn, Bạch Ngọc Đường định dẫn Bạch Vân Thụy trở về quán trọ, lại bị Từ Khánh kéo lại, nói: “Tối nay mấy huynh đệ chúng ta cùng giường nói chuyện cả đêm thì tuyệt biết bao, hà cớ gì lại về quán trọ lạnh lẽo?”

Hàn Chương cũng góp miệng: “Đúng vậy, Ngũ đệ, mấy huynh đệ chúng ta không gặp nhiều năm, đệ nỡ lòng nào vừa gặp chúng ta mà đã đi?”

Bạch Ngọc Đường tiếp lời cười nói: “Nhị ca sai rồi. Lần này Ngọc Đường trở về phủ Khai Phong là vì chuyện của Tàn Dương, sao có thể vừa gặp đã đi? Không phải ngày mai lên đường sẽ lại gặp nhau hay sao?”

Hàn Chương nghiêm mặt nói: “Ngũ đệ sai rồi. Đại nhân nói nhiều người cùng đi sẽ khiến người khác chú ý, lệnh chúng ta chia làm hai đường, đệ không cùng đường với chúng ta, một tháng tới sẽ không thể gặp mặt.”

Tưởng Bình cợt nhả tiến lại gần, nói: “Ngũ đệ, ta biết đệ tránh mèo, nhưng mèo không ở cùng một chỗ với mấy huynh đệ chúng ta. Đệ yên tâm ở lại đi!”

Bạch Ngọc Đường thấy ba vị huynh trưởng hết lời giữ mình lại, đành phải nói: “Ý tốt của Nhị ca, Tam ca, Tứ ca, tiểu đệ xin nhận. Nhưng đệ…”

Lô phu nhân không cho hắn nói tiếp, vội lên tiếng: “Tiểu Ngũ, đại tẩu hạ lệnh, tối nay không được đi! Đệ và các ca ca về sau còn gặp lại, nhưng đệ nỡ lòng vừa gặp đại tẩu đã vội rời đi hay sao? Dù thế nào tối nay đệ cũng phải để ta bắt mạch cho đệ, xem mấy năm nay đệ có chăm sóc cho mình tốt không…”

Bạch Ngọc Đường nghe được những lời này của đại tẩu, mũi cay xè, nước mắt suýt chảy ra. Hắn vội vàng chớp mắt, ép nước mắt dừng lại, cố cười nói: “Đại tẩu, đệ…”

Lô phu nhân dường như hạ quyết tâm không cho hắn từ chối, lại nói tiếp: “Dù đệ không để tâm đến tình nghĩa ca tẩu thì cũng nên nghĩ cho Tiểu Vân! Thằng bé là con của đệ. Đệ xem, thường ngày thằng bé không uống rượu, hôm nay lại bị ép uống nhiều như vậy, nhất định là không thoải mái. Nhìn mặt thằng bé đỏ lên thế kia, hẳn là đã bị say đến nóng bừng cả người lên rồi, đệ nhẫn tâm để thằng bé ra gió rồi bị bệnh hay sao? Đệ làm vậy, không phải sẽ phụ lòng Uyển Như sao?”

Bạch Ngọc Đường nghe thấy đại tẩu nhắc tới thê tử đã mất, không kiềm được mà đưa mắt nhìn Vân Thụy đang đứng bên cạnh. Mặt đứa nhỏ này đỏ bừng như bôi phấn, đôi mắt đen nhánh như mực mệt mỏi rủ xuống. Thấy con trai yêu như vậy, trái tim cứng rắn của hắn lập tức mềm nhũn. Hắn thật có lỗi với thê tử đã mất. Hắn không bao giờ quên được trước khi thê tử lâm chung đã kéo tay hắn dặn dò phải chăm sóc đứa nhỏ này. Nhắc tới cũng kỳ lạ, đứa nhỏ này rất giống nương của nó, khôn ngoan, hiểu chuyện, kín đáo. Hắn cũng hết lòng yêu thương nó. Mặc dù nhiều khi là con trai chăm sóc hắn, hắn cũng không chút ra dáng làm cha, nhưng vì đứa nhỏ này, hắn đã phá vỡ lời thề mà hắn tuân thủ suốt mười năm nay. Nếu đã vậy, vì đứa nhỏ này mà ngủ lại phủ Khai Phong cũng có sao đâu?

Nghĩ tới đây, Bạch Ngọc Đường cũng không cứng rắn nổi nữa, cười nói: “Đại tẩu đã hạ lệnh, Tiểu Ngũ nào dám không nghe? Miệng lưỡi Đại tẩu thật là lợi hại!”

Đêm đó, cha con Bạch Ngọc Đường được sắp xếp một gian phòng khách. Cha con hắn có vẻ rất mệt mỏi, vừa nằm xuống đã ngủ ngay. Nhưng qua một hồi, đến khi cả phủ Khai Phong đều chìm vào tĩnh lặng, Bạch Vân Thụy đột ngột ngồi dậy. Bạch Ngọc Đường vội hỏi: “Sao còn chưa ngủ?”

Bạch Vân Thụy nhỏ giọng nói: “Cha cũng đâu có ngủ? Cha, tại sao tối nay cha nhất định phải trở về. Tránh Triển đại nhân hẳn không phải là nguyên nhân duy nhất?” Không đợi Bạch Ngọc Đường trả lời, Bạch Vân Thụy chợt nhớ ra nghi vấn ban ngày của mình, cậu hỏi tiếp: “Đúng rồi, cha, hôm nay ai đã giúp chúng ta vậy ạ? Tại sao cha lại tin tưởng người đó? Tối nay cha muốn trở về có phải là vì có liên quan đến chuyện ban ngày?” Bạch Vân Thụy rất mong đợi giải đáp được những thắc mắc.

Bạch Ngọc Đường cười nói: “Vẫn là con trai hiểu ta. Tiểu Vân, con nhỏ giọng một chút, cầm đèn tới đây, ta có đồ cho con xem.”

Bạch Vân Thụy theo lời cha, lặng lẽ nhóm đèn, rồi chuyển tới giường, kéo màn giường xuống. Như vậy, người ở bên ngoài sẽ không thấy được ánh đèn, dù có nghe thấy tiếng động cũng chỉ cho là hai người phát ra trong lúc ngủ mơ.

Bạch Ngọc Đường quan sát con trai, ánh mắt khen ngợi. Có đôi khi hắn không khỏi bội phục tính cẩn thận của đứa nhỏ này.

Đến khi Bạch Vân Thụy xong xuôi, trở lại giường, phụ thân cậu đã lấy tờ giấy bị vò nhăn lại ra – hiển nhiên là tờ giấy mà cậu đã được xem lúc chạng vạng tối – đưa cho cậu. Bạch Vân Thụy nhận lấy, không rõ nguyên do, chỉ thấy trên giấy viết bốn chữ theo lối cuồng thảo: Lệnh lang gặp nạn.

Bạch Vân Thụy không hiểu hỏi: “Đây không phải mảnh giấy cha đưa cho con xem hồi chiều sao ạ? Có gì kỳ lạ ạ?”

Bạch Ngọc Đường lại đưa cho cậu một mảnh giấy khác, nói: “Đây mới mảnh giấy ta đưa cho con xem lúc chiều. Nhìn kỹ xem có chỗ nào khác nhau.”

Bạch Vân Thụy cẩn thận xem xét, đối chiếu một hồi, nói: “Mảnh giấy lúc chiều con xem là do cha viết, đây mới là mảnh giấy ban đầu!”

Bạch Ngọc Đường khen ngợi nhìn con trai, nói: “Đúng vậy, xem ra mấy năm nay rèn luyện không hề phí công. Con xem, khi sờ lên mảnh giấy này sẽ thấy có đường vân, nếu như hơ trên lửa, đường vân sẽ hiện ra.” Nói xong, hắn hơ mảnh giấy trên ngọn đèn. Chỉ chốc lát sau, phía dưới mảnh giấy liền hiện lên hình một con sói.

Bạch Vân Thụy lắp bắp nói: “Sói! Là ký hiệu sói của tộc Khiết Đan! Tại sao nó lại xuất hiện ở đây?”

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một hồi rồi nói: “Ta nghĩ nhất định là y đang giúp chúng ta…”

Bạch Vân Thụy bị gợi tò mò: “Y là ai? Cha có quen ạ?”

Bạch Ngọc Đường nhìn lại bốn chữ kia, kiên định nói: “Nhất định là y!” Hắn nhìn gương mặt anh tuấn lộ vẻ nghi hoặc cùng ánh mắt đầy tò mò của con trai, cố ý trêu chọc, nói: “Là đương kim Hoàng đệ Đại Liêu, tên Gia Luật Triêu Phong. Mười sáu năm trước, y từng dùng tên giả là Diệp Triêu Phong khiến thiên hạ Đại Tống đại loạn. Khi đó, y là một trong những bằng hữu tốt nhất của ta. Sau khi nhiệm vụ hoàn thành, y mang muội muội của Triển Chiêu, Triển Điệp, trở về Liêu quốc, kể từ đó không còn tin tức gì nữa.”

Bạch Vân Thụy nghe xong mờ mịt chẳng hiểu gì, hỏi: “Chuyện đó thì liên quan gì tới chuyện này ạ? Chẳng lẽ ký hiệu hình sói này đại diện cho Diệp Triêu Phong? Tại sao y phải làm vậy?”

Lúc này Bạch Ngọc Đường mới giải thích: “Không sai, chính là như thế.” Sau đó hắn nghiêm mặt nói: “Về phần tại sao y phải làm vậy? Sợ rằng không chỉ là bởi vì tình bằng hữu năm đó. Hôm nay, sau khi các con vào thành, ta vừa bước chân vào quán trọ, còn chưa kịp uống nước, thứ này đã được ném vào rồi. Đúng rồi, nghe nói Tàn Dương có quan hệ với hoàng thân quốc thích Liêu quốc, nhưng chuyện này sao lại liên quan đến y?”

Bạch Vân Thụy cười nói: “Không phải cha nói Gia Luật Triêu Phong là Hoàng đệ Liêu quốc hay sao? Nói không chừng hoàng thân quốc thích Liêu quốc có quan hệ với Quy Không thúc thúc lại chính là y ấy chứ. Cha đột nhiên hồ đồ mất rồi.”

Bạch Ngọc Đường giải thích: “Con sai rồi, ở Liêu quốc y có quyền nhưng vô danh, nếu như xưng là hoàng thân quốc thích thì tuyệt đối không phải là y. Ta vốn tưởng rằng chuyện này rất đơn giản, không ngờ lại phức tạp như vậy. Tiểu Vân, chuyện này rất có thể kéo theo âm mưu liên quan đến hai nước, tuyệt đối không hề đơn giản!”

Bạch Vân Thụy cũng trở nên nghiêm túc, hỏi: “Vậy cha định giải quyết chuyện này thế nào?”

Bạch Ngọc Đường thở dài, nói: “Ta cũng không biết. Ta chưa bao giờ không chắc chắn như lúc này. Còn một việc sẽ khiến con cảm thấy khó hiểu hơn. Con vẫn nhớ kẻ áo đen con đã giao chiến hôm nay chứ? Nếu như ta đoán không nhần, y hẳn là Lạc Nguyệt, sư đệ của Tàn Dương.”

Quả nhiên, Bạch Vân Thụy sửng sốt, hỏi: “Sư đệ của Quy Không thúc thúc? Sao chuyện này lại trở thành như vậy?”

Bạch Ngọc Đường nói: “Ta chưa từng gặp Lạc Nguyệt, chỉ suy đoán từ chiêu thức võ công của y mà thôi. Chiêu thức võ công của y rất giống với Tàn Dương, cho nên ta đoán y là Lạc Nguyệt. Nếu như y đúng là Lạc Nguyệt thì chuyện này lớn rồi. Nhưng mà Tàn Dương và Diệp đại ca không quen biết nhau mới phải!”

Bạch Vân Thụy nói: “Cha, nếu cha đã nghi ngờ, tại sao vừa nãy không nói với mọi người?”

Bạch Ngọc Đường đáp: “Bọn họ nghe nói chuyện này có quan hệ với Tàn Dương liền vội vã đi tìm ta, nếu như bọn họ biết chuyện này rất có thể còn liên quan đến cả Gia Luật Triêu Phong, không biết sẽ rối loạn đến thế nào nữa. Với lại, Gia Luật Triêu Phong mang muội muội của Triển Chiêu đi, sao ta có thể nhắc bốn chữ ‘Gia Luật Triêu Phong’ trước mặt y?”

Bạch Vân Thụy bất lực, lại hỏi: “Vậy cha định làm thế nào?”

Bạch Ngọc Đường nói: “Còn làm thế nào được nữa? Đi một bước tính một bước thôi. Từ sự việc này ta cảm thấy Tàn Dương có chút khó hiểu, hành động lần này không giống với phong cách của Tàn Dương mà ta biết. Không biết mấy năm nay đã xảy ra chuyện gì khiến y thay đổi như vậy.”

Bạch Vân Thụy táo bạo đưa ra ý tưởng: “Cha, có khi nào bọn họ nhầm người không? Đám cướp ở Âm Sơn không phải là Quy Không thúc thúc?”

Bạch Ngọc Đường bật cười nói: “Sao có thể? Con thật vẫn chỉ là đứa nhỏ. Tiểu Vân, con nhớ lấy, chúng ta phải hóa trang để xâm nhập qua biên giới Liêu quốc. Con đường phía trước mênh mông, không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Sẽ có lúc cha không thể để mắt đến con, con nhất định phải tự bảo vệ mình. Với khả năng bây giờ của con, tự bảo vệ mình không thành vấn đề. Vào lúc cần thiết thì phải chạy đi, biết chưa?”

Bạch Vân Thụy chưa từng thấy phụ thân nghiêm túc thế này, người cha trời có sập cũng vẫn đắp chăn của cậu dường như lần này đã biết sợ. Thiếu niên chưa từng trải không khỏi hoảng hốt, nói: “Cha cũng phải tự bảo vệ mình.”

Bạch Ngọc Đường lộ vẻ xúc động, không ngờ con trai nhìn có vẻ an tĩnh lại có tâm tình phức tạp như vậy. Có lẽ đứa nhỏ này có chút giống mình, ít nhất đều không để lộ cảm xúc trong lòng.