Minh Châu - Đông Ca

Chương 12: Quan tâm đặc biệt



 

 

Edit: Đậu Xanh

Trên thị trấn không có nhiều công ty, cộng thêm việc cô chưa tốt nghiệp nên hoàn toàn không tìm được việc làm thích hợp, khó khăn lắm mới tìm được một công việc, tuy nhiên vừa làm hai ngày thôi, đã có tin đồn nói cô quyến rũ ông chủ nhà hàng Lưu Phú Cường, vì thế cô bị đuổi việc.

Cô biết, Lưu Phú Cường sợ cô ra ngoài ăn nói lung tung nên đã phản đòn trước, nhưng cô không có cách nào khác, ra ngoài mua đồ ăn sáng cũng thường nghe thấy có người chỉ chỉ trỏ trỏ mình.

“Không sao, không tiện thì không nói.” Đại Chí cười ha ha, cậu ta có hơi mập mạp, khi cười lên trông có vẻ thật thà chất phác.

Minh Châu lần nữa nói một tiếng cảm ơn.

“Nhớ nói cảm ơn với đại ca của bọn tôi, nếu anh ấy không gật đầu, em cũng không ở lại đây được đâu.” Đại Chí dặn dò.

Trong lòng Minh Châu hiểu rõ, chuẩn bị sắp xếp hóa đơn xong sẽ đi nói cảm ơn, nào ngờ, sắp xếp đống hóa đơn này tốn cả một ngày, sắp đến tối rồi mà cô vẫn chưa làm xong.

Bọn họ dồn lại số lượng của cả một năm.

Lúc Cảnh Dực xuống lầu, cô vẫn đang gõ bàn phím, trên bàn chất bốn chồng hóa đơn dày cộm, còn có vài bảng số liệu viết tay, có những tờ bị gãy nếp được cô vuốt thẳng lại.

Mấy người Đại Hắc có nhiều chỗ không rành về máy tính cũng chạy đến hỏi cô, cô bận rộn cả một ngày, trên lưng ướt đẫm mồ hôi, áo khoác đã cởi ra treo trên vách tường từ lâu, bây giờ cô chỉ mặc một chiếc áo lông màu đen, tôn lên gương mặt trắng trẻo.

Cảnh Dực đứng từ xa chỉ cần nhìn thoáng qua đã thấy Minh Châu, cô ngồi trên vị trí của Đại Chí, mái tóc đen nhánh được buộc gọn thành một chùm, lộ ra cần cổ mảnh mai, lỗ tai nhỏ xíu, trắng trắng hồng hồng.

Cô rất chăm chú, miệng vừa đọc thầm chữ số, vừa ghi chép vào máy tính, một tờ hóa đơn ghi chép vào máy tính cần phải đối chiếu hai lần.

Cảnh Dực đi đến bên cạnh cô, lúc này mới phát hiện ra, cô tự mình viết một quyển sổ ghi chép, so với những con chữ xấu như chó gặm của Đại Chí và Đại Hắc thì chữ của cô có thể nói là chữ hệt như người, mềm mại và xinh đẹp.

“Anh Triệu, lát nữa em phải đi đón em trai em.” Minh Châu tưởng rằng người đứng bên cạnh mình là Đại Chí, sau khi ghi chép số liệu vào máy tính xong, cô nghiêng đầu nhìn anh, vừa thấy anh cô giật bắn cả mình, cả người ngồi trên ghế run lẩy bẩy.

Cảnh Dực nhìn thấy phản ứng này của cô, lông mày nhẹ nhàng nhướng lên, thân thể lặng lẽ lùi về sau kéo giãn khoảng cách, rồi lên tiếng, “Em cứ đi đi.”

Anh nhìn vào máy tính, cô tự lập một bảng biểu, số liệu được ghi chép vào tỉ mỉ dễ hiểu, ở trên phân chia dựa theo thời gian và ngày tháng rất rõ ràng.



“Cảm ơn.” Minh Châu nhỏ giọng nói cảm ơn, đợi Cảnh Dực đi rồi, cô mới đứng dậy tắt máy tính đi lấy áo khoác, chuẩn bị đến trường học đón em trai tan học.

Đại Chí chạy đến trước mặt Cảnh Dực hỏi, “Thế nào? Anh, giữ em ấy lại chứ?”

Cảnh Dực nhắc nhở cậu ta, “Nhìn thời gian xem.”

“Ừm, thì sao?” Đại Chí ngơ ngác nhìn chăm chú vào đồng hồ đeo tay của anh.

Cảnh Dực mất kiên nhẫn, nhướng mày lườm cậu ta, “Cậu không cần em trai nữa à?”

“Đệt! Anh, cho em mượn chìa khóa xe.” Triệu Đại Chí mở hộc tủ ra tìm một lượt, không tìm thấy chìa khóa dự phòng mà Cảnh Dực cho mình, lại vội vã chạy lên tầng trên, chuẩn bị vào phòng của Cảnh Dực lấy.

Cảnh Dực lấy chìa khóa từ trong túi ra ném lên bàn, Triệu Đại Chí nghe thấy tiếng động, vui mừng hớn hở chạy vụt xuống dưới, “Anh! Anh là anh trai ruột của em!”

Cảnh Dực không để ý đến cậu ta, gọi thêm mấy người Đại Hắc chuẩn bị ra ngoài ăn cơm thì nhìn thấy Đại Chí huơ chìa khóa xe chạy ra ngoài hỏi Minh Châu, “Này Minh Châu! Tôi cũng đi đón em trai, đi thôi, tôi lái xe chở em đi!”

Đại Hắc chửi một tiếng “đệt”, “Tôi biết ngay cậu ta không tốt lành gì mà!”

Nhưng Minh Châu lại từ chối, cô đạp xe đạp tự đi, trên người mặc quần áo màu đen, đến cái mũ cũng đen nốt, chỉ có vị trí trên cánh tay đeo một mảnh vải tang.

“Anh Cảnh, ngày mai em ấy vẫn đến đây chứ?” Một đám người đi đến quán cơm nhỏ, gọi hai phần canh thịt dê, Lý Ngõa lên tiếng, “Em cảm thấy em ấy làm rất tốt.”

Lý Ngõa là người tính toán giỏi nhất trong số mấy người bọn họ, sổ sách của mấy năm nay toàn do cậu ta và Cảnh Dực làm, hai người thường xuyên thức đêm, không chỉ một đêm mà tận mấy đêm liền.

Nếu Minh Châu có thể ở lại, thì đây là chuyện không thể tốt hơn đối với cậu ta.

Cảnh Dực ngậm điếu thuốc, nhẹ nhàng gật đầu.


“Anh, anh không thích em ấy sao? Em ấy cũng là học sinh giỏi đấy.” Nhị Vượng gân cổ nói lớn, “Hơn nữa thật sự không phải em nổ đâu, em cảm thấy cả thị trấn Puhe này không ai xinh đẹp hơn em ấy.”

Năm Cảnh Dực 19 tuổi từng theo đuổi một học sinh cấp ba, thành tích học tập của cô gái đó rất tốt, đạt hạng hai toàn khóa; hai người chưa nói được mấy câu, tay cũng chưa kịp nắm, thì cô ấy bảo thi đại học xong sẽ quay về tìm anh, vừa đi chính là tám năm, cô ấy chưa từng quay về đây.

Bây giờ nghĩ lại, có thể do cô gái đó bị dọa sợ, sợ anh sẽ làm gì cô ấy, cho nên mới nói ra lời hứa như vậy.



Điều mà cô ấy không biết chính là Cảnh Dực đã tưởng thật.

“Xinh đẹp thì có ích gì, anh Cảnh không phải kiểu người nông cạn như vậy.” Đại Hắc cầm ấm trà rót cho Cảnh Dực một ly nước, “Hơn nữa nhà Minh Châu nợ nhiều tiền đến thế, nếu như anh Cảnh và em ấy ở bên nhau, chẳng phải chúng ta sẽ không đòi được nợ sao?”

Nhị Vượng sờ cằm nói, “Em ấy có thể cao chạy xa bay mà, ra ngoài trốn vài năm hẵng quay về.”

“Sau đó chúng ta lại phải đi tìm em ấy về.” Đại Hắc cạn lời nhìn cậu ta, “Nhị Vượng, cậu có biết chúng ta làm nghề gì không? Chúng ta làm nghề đòi nợ đấy, mục đích chính là dù đối phương có chạy đến chân trời góc bể thì chúng ta cũng phải đòi hết nợ về đây.”

“Vậy thì không biết đến khi nào em ấy mới trả hết nợ.” Nhị Vượng bẻ ngón tay tính toán, “Một tháng em ấy kiếm được 5000 tệ, một năm mới có bao nhiêu nhỉ?”

Lý Ngoãn chen vào, “Một năm 6 vạn.”

“Một năm mới được có 6 vạn, em ấy gánh món nợ gần 200 vạn lận đấy!” Nhị Vượng khoa tay múa chân.

Nhân viên phục vụ đúng lúc bưng canh thịt dê đến, Cảnh Dực cắt ngang cuộc thảo luận sục sôi ngất trời của bọn họ, ném đôi đũa trước mặt Nhị Vượng, “Ăn cơm.”

Bọn họ cầm cái muỗng ân cần múc canh cho Cảnh Dực trước, sau đó mới tranh giành phần canh còn lại.

Sau khi ăn uống no say, một đám người kéo nhau về, trên đường Trang Phong lên tiếng hỏi Cảnh Dực, “Anh, em còn tưởng rằng anh bảo bọn em mau chóng quay về vì có chuyện để làm, hóa ra bảo bọn em phân bổ thêm người đến trông chừng Minh Châu và em trai của em ấy à, đây có tính là quan tâm đặc biệt không?”

Đại Hồng đi theo Minh Châu, còn Cát Phong đi theo Minh Bảo, một người một ngày, ngày mai đến lượt của Trang Phong.

Hôm nay Minh Châu đến đây đi làm, Đại Hồng không cần đi theo nữa, nhưng buổi tối Minh Châu về nhà, cậu ta vẫn phải đi theo Minh Châu, trông chừng trước cửa.

Nói là trông chừng sợ người ta chạy mất, nhưng Trang Phong ngẫm nghĩ một hồi, luôn cảm thấy không phải.

Ý của anh Cảnh rõ ràng bảo bọn họ quay về bảo vệ cho Minh Châu và em trai của em ấy.

Cảnh Dực ngậm điếu thuốc, không phủ nhận.

“Tính.”

“Đệt, anh nói thật đi, có phải anh có ý với em ấy không?” Trang Phong nhanh mồm nhanh miệng, hỏi thẳng thừng trực tiếp, những người khác nghe thấy lời này, cũng quay đầu nhìn vào Cảnh Dực.

“Em ấy với chúng ta…..” Người đàn ông phả khói thuốc ra ngoài, âm giọng bị khói thuốc vờn qua có hơi khàn đặc, “Không phải một loại người.”