Minh Châu - Đông Ca

Chương 14: Tại sao quyến rũ ông ta?



Edit: Đậu Xanh

Hiếm khi Minh Châu nhìn thấy Minh Bảo vui vẻ như vậy, cô chỉ do dự một lúc, rồi đẩy xe đạp vào trong trường.

Cô không ngồi ghế phó lái mà ngồi ở hàng ghế sau, kéo tay Minh Bảo nhỏ giọng hỏi tại sao không đợi cô.

“Là em kéo cậu ấy lên xe đấy.” Triệu Đại Lạc nói chuyện rất có khí thế của một người lớn, “Anh trai em nói em phải đối xử với Minh Bảo tốt một chút.”

Anh trai mà cậu nhóc nói chính là Triệu Đại Chí.

Tối qua lúc Minh Châu đi đón Minh Bảo, Triệu Đại Chí một mực bảo cô lên xe, nói muốn chở cô đi, mà cô cứ từ chối.

Nhưng không ngờ vẫn phải ngồi lên chiếc xe này.

Trong xe Cảnh Dực mở điều hòa, chẳng mấy chốc Minh Châu cảm thấy ấm lên, cô nắm lấy tay em trai, qua một hồi mới nói tiếng cảm ơn với Cảnh Dực, “Cảm ơn anh.”

Cô muốn từ chối lời mời ăn cơm, nhưng nhìn thấy khuôn mặt vui vẻ của Minh Bảo, thì không nhẫn tâm mở miệng nói.

Cứ xoắn xuýt như vậy mãi, cho đến khi chiếc xe dừng bánh.

Điểm đến là một nhà hàng buffet, một người chỉ tầm 29,9 tệ, nước uống và kem ăn thoải mái, Triệu Đại Lạc và Minh Bảo muốn đến đây chỉ vì món kem này.

Nhân viên phục vụ nhận ra Cảnh Dực, thấy anh đi đến lập tức dẫn anh vào phòng bao.

Cảnh Dực đến trước cửa phòng bao nhưng không đi vào, đợi nhân viên phục vụ đi rồi, anh nói với Minh Châu, “Em dẫn bọn nhóc đi ăn đi, anh đi gọi một cuộc điện thoại.”

Hôm nay anh về nhà cũ một chuyến, viếng mồ mả cho mẹ và ông nội bà nội, sau đó đi vào nhà nhìn ngắm một vòng, anh ăn mặc rất trang trọng và tử tế, đáng tiếc người thân bên cạnh chẳng một ai có thể nhìn thấy.

Anh gọi điện thoại rất nhanh, lần này gọi cho Đại Chí để hỏi tình hình, trước sau không vượt quá một phút, sau khi cúp máy, anh đứng bên cửa sổ hút hai điếu thuốc, khi về đến phòng bao cách vách, đúng lúc nhìn thấy Minh Châu đang đứng đó lau miệng cho Triệu Đại Lạc xong lại quay qua lau miệng cho Minh Bảo.

Rõ ràng là câu nói tức giận, nhưng khi lọt vào tai lại mềm mại đến bất ngờ.

“Minh Bảo! Em ăn chậm thôi!”

Minh Châu đã cởi áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo lông màu đen, áo lông rộng rãi cũng không che được vòng eo mảnh khảnh, cô vừa cúi xuống thì vòng eo lập tức lộ ra một độ cong nhỏ nhắn.

Cảnh Dực không đi vào, anh đặt thêm một phòng ở kế bên, tự mình ăn qua loa chút gì đó, khi đi qua kia, mấy người Minh Châu đã ăn xong, đang uống nước ấm.

Cảnh Dực mở cửa ra, nói với cô, “Đi thôi.”

Minh Châu đứng dậy, có chút dè dặt hỏi anh, “Anh đã ăn chưa?”

Cảnh Dực nhìn cô, “Ăn rồi.”



Trong lòng Minh Châu thầm đoán chắc hẳn anh ăn ở phòng bên cạnh, vì tránh khiến cô gượng gạo không thoải mái, trong lòng cô càng cảm kích Cảnh Dực nhiều hơn, trên mặt cũng mang theo nụ cười vô cùng chân thành, “Ừm, đi thôi.”

Cảnh Dực lái xe đưa Triệu Đại Lạc và Minh Bảo về trường học, sau đó lái xe quay về công ty đòi nợ.

Minh Châu vẫn chưa dọn dẹp xong, đi theo Cảnh Dực lên tầng trên, anh đi vào phòng làm việc, cô thì vào phòng bếp bắt đầu quét dọn, trước tiên làm sạch quầy bếp và dụng cụ nấu ăn chưa từng dùng qua, sau khi lau khô vệt nước trên mặt bếp, cô mới bắt đầu lau sàn.

Lúc lau xong lần thứ hai, Cảnh Dực từ trong phòng làm việc bước ra, anh vừa tắm rửa xong, trên người mặc một bộ đồ ở nhà màu đen, chân mang dép bông.

Anh đi qua rót một ly nước, rồi lại mở tủ lạnh lấy một ly mì.

Buổi trưa anh ăn không nhiều vì không có hứng ăn, đơn giản chỉ muốn dẫn hai đứa nhỏ đi ăn, bây giờ tắm rửa xong mới cảm thấy đói.

Minh Châu rửa tay sạch sẽ đi đến, mở tủ lạnh ra xem thử rồi nhìn anh nói, “Tôi nấu cho anh một bát mì nhé, trong tủ lạnh có xúc xích và trứng gà.”

Trải qua bữa cơm vào buổi trưa, cô luôn cảm thấy mình nợ anh một ân tình.

Cảnh Dực ngẩng đầu, tóc trước trán ướt đẫm, trong đôi mắt lạnh nhạt ấy xuất hiện một cảm xúc khác thường, anh có hơi bất ngờ, “Em biết nấu cơm?”

Minh Châu bị anh nhìn đến nỗi ngẩn ra, có chút cẩn thận gật đầu, “Dạ, nguyên liệu không có nhiều, chỉ có thể nấu mì.”

“Những món khác cũng biết nấu?” Anh hỏi.

Minh Châu hiểu rõ ý của anh, cô gật đầu, “Những món cơ bản đều biết nấu.”

Cảnh Dực nghiêng người nhìn xuống lầu hét lên, “Đại Hồng!”

Đại Hồng đứng dưới lầu trả lời, “Anh, sao thế?”

“Đi siêu thị mua ít nguyên liệu nấu ăn.” Cảnh Dực dặn dò, “Bảo Cát Phong đi chung với cậu.”

Đại Hồng ngơ ngác, “Hả? Ai nấu cơm?”

Cảnh Dực chống khuỷu tay trên lan can bảo vệ, cụp mắt nhìn cậu ta, ánh mắt ghét bỏ, giống như đang nhìn tên ngốc.

Cuối cùng Đại Hồng cũng nghĩ ra gì đó, lập tức hưng phấn nhảy nhót tung tăng, “Em biết rồi! Minh Châu biết nấu cơm! Em đi ngay! Anh! Anh muốn ăn gì! Thịt kho tàu có đúng không! Cá chép kho tàu có đúng không! Sườn heo kho tàu có đúng không! Em đi mua đây!”


Cảnh Dực phì cười, “Có tiến bộ.”

Lúc anh xoay người lại, Minh Châu đang cúi đầu cắt xúc xích trên tấm thớt, áo lông vén lên một mắt, để lộ ra cổ tay nhỏ nhắn, cô hơi nghiêng đầu, vô cùng chăm chú cúi đầu cắt xúc xích, mỗi lát dày mỏng bằng nhau.

Có thể nhìn ra cô từng nấu cơm.

Cảnh Dực nhìn chăm chú một lúc, ánh mắt dần dời lên trên khuôn mặt cô, nhìn từ góc nghiêng lông mi của cô rất dài và hơi cong cong, khi cô không trang điểm, màu da vẫn rất trắng, có thể nhìn thấy rõ ràng mạch máu dưới da.



Lúc cô quay đầu lại, Cảnh Dực nhìn thấy nốt ruồi duyên trên chóp mũi của cô, tinh xảo đến mức giống như có người dùng cây bút nhẹ nhàng chấm lên chóp mũi vậy.

Nước trong ấm đã sôi, Minh Châu đổ một nửa vào nồi, nửa còn lại đổ vào phích giữ nhiệt, đưa vào phòng làm việc của Cảnh Dực.

Cảnh Dực đi theo cô vào phòng, cầm lấy một điếu thuốc trên bàn, anh không hút, chỉ cầm trong tay đùa nghịch, ngữ khí nói chuyện không phân biệt được cảm xúc, “Bên ngoài có lời đồn nói em quyến rũ Lưu Phú Cường.”

Cơ thể Minh Châu cứng nhắc, không nhịn được lên tiếng phản bác, “Nói dóc.”

Trong lòng nhất thời chua chát, cơn tức giận vọt thẳng lên cổ họng, cô siết chặt nắm đấm, âm giọng tăng cao, “Người giàu có hơn Lưu Phú Cường đầy ra đấy, còn đẹp trai hơn ông ta, tại sao em phải quyến rũ ông ta?”

Cảnh Dực nhìn cô, đợi cô nói tiếp.

Minh Châu: “…..”

Giọng nói của cô bỗng dưng nhỏ đi vài phần, “Em không phải nói anh.”

Khóe môi Cảnh Dực giương lên, anh thật sự bị cô chọc cười, nụ cười rất nhẹ này làm cho nếp nhăn nơi khóe môi hiện ra rất mê người.

Thấy anh cười, Minh Châu càng cảm thấy ngượng hơn, cô cúi thấp đầu định đi ra ngoài, lúc gần đến phía trước cô nghe thấy Cảnh Dực hỏi, “Em không muốn làm sáng tỏ sao?”

“Không muốn.” Minh Châu cúi đầu lách qua người anh đi ra ngoài, “Cây ngay không sợ chết đứng.”

Cảnh Dực quay đầu lại, chỉ nhìn thấy sống lưng thẳng tắp của cô, hai tay cô rũ ở bên người, siết chặt thành nắm đấm, kìm nén tất cả sự phẫn nộ và không cam lòng.

Còn có tủi thân và bất lực.

Không biết tại sao thông qua bóng lưng ấy, Cảnh Dực nhìn thấy bản thân mình trong quá khứ.

Khoảng thời gian đó, anh thường xuyên bị người ta đánh đập, nhưng vẫn ngẩng cao đầu, đứng thẳng lưng.

Anh luôn nhớ lời mẹ từng nói.

Phải làm người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, không được cúi đầu.

Anh đã làm được.

Nhưng đáng tiếc mẹ không thể nhìn thấy.

 

------oOo------