Minh Châu - Đông Ca

Chương 34: Ngủ thêm chút nữa



 

Edit: Đậu Xanh

Hai người hôn nhau thật lâu Cảnh Dực mới chịu buông ra, lòng bàn tay anh vuốt qua cánh môi hơi sưng của cô, cất giọng khàn khàn, “Ngủ thôi.”

Anh lót cánh tay dưới cổ cô để cho cô gối lên, Minh Châu lo lắng sẽ đè anh đau, muốn bảo anh rút tay về thì bị anh ôm chặt kéo vào lồng ngực, bàn tay nóng hổi của anh vuốt ve sống lưng cô, cằm gác lên hõm cổ của cô, nhắm mắt lại anh nói:

“Minh Châu.”

“Anh cứ tưởng rằng năm nay anh vẫn lẻ loi một mình.”

Viền mắt Minh Châu chua xót, cô vươn tay ôm eo anh, “Không đâu, sau này năm nào em cũng bên anh.”

Bàn tay đang đặt trên eo cô bỗng nhiên siết chặt, anh cúi đầu xuống, tìm đến môi cô ra sức hôn, giọng nói khàn đặc, “Được.”

Lần đầu tiên Minh Châu ngủ chung giường với một người đàn ông, còn bị người đàn ông ấy ôm chặt trong lòng, cô cứ ngỡ rằng bản thân sẽ không ngủ được, nhưng chẳng mấy chốc cô đã ngủ thiếp đi.

Khi tỉnh lại, anh vẫn chưa thức giấc, cô ngửa mặt đánh giá anh, Cảnh Dực rất đẹp trai, đường nét có chút lạnh lùng, sống mũi cao cao, lông mày đen rậm, mắt một mí nhắm chặt, chỉ nhìn thấy vết sẹo nhỏ ngay đuôi mắt.

Nhìn kỹ thì lông mi của anh cũng rất dài.

Minh Châu ngắm nhìn hồi lâu, ánh mắt rơi trên môi anh, môi anh hơi mỏng, hình dáng đẹp mắt lắm, cô nhớ đến hình ảnh anh hôn cắn cô, đầu lưỡi vần trên đầu vú tỉ mỉ liếm mút.

Cô đỏ mặt dời mắt đi, nhẹ tay nhẹ chân bước xuống giường, còn chưa kịp mang dép đã bị anh kéo cổ tay, anh trở mình đối mặt với cô, tay hơi dùng sức kéo cô vào lòng.



“Mấy giờ rồi em.” Giọng nói của anh rất khàn.

Minh Châu sờ điện thoại bên đầu giường, cầm lên xem thử, “6 giờ 16 phút.”

“Ngủ thêm chút nữa.” Anh đắp chăn cho cô rồi ôm chặt cô vào lòng, hơi thở phả hết vào cổ Minh Châu khiến cô rụt cổ lại, bàn tay của anh men theo vòng eo của cô trượt xuống dưới, bóp lấy bờ mông ấy sau đó ôm chặt cô hơn nữa.

Bấy giờ Minh Châu mới cảm nhận được vật cứng nóng hổi giữa háng.

Ngủ gì được nữa mà ngủ, cô không dám động đậy, dựa vào lòng anh ngây ngẩn một lát, lắng nghe tiếng hít thở đều đều của anh, thấy anh đã ngủ tiếp, cô mới dám chậm rãi bò dậy mặc quần áo.

Cảnh Dực bị chấn động não nhẹ, mấy ngày ở trạm y tế anh gần như không hề ngủ, vết thương trên người đau đớn giống như có hàng vạn con kiến đang gặm cắn trong xương cốt, hôm nay ôm Minh Châu như thế này hiếm khi anh ngủ được một giấc thật ngon.

Khi anh tỉnh lại, đã 11 giờ trưa.

Ở dưới tầng, Đại Hồng mở cửa từ sớm, sáng sớm Đại Chí còn gọi điện thoại cho cậu ta, hỏi cậu ta có muốn đi thăm anh Cảnh không, kết quả Đại Hồng nói anh Cảnh về từ tối hôm qua, bây giờ vẫn còn đang ngủ.

Đại Chí tức muốn chết, cậu ta đang mắng chửi trong điện thoại, anh ấy bị thương khắp người lết về đây làm gì chứ!

Phải đó, về đây làm gì, còn có thể làm gì, nhớ Minh Châu rồi chứ gì.

Triệu Đại Chí tức giận cúp điện thoại, rồi gọi cho đám người Trang Phong và Đại Hắc sau đó quay về công ty, còn dẫn theo Triệu Đại Lạc, trong tay Triệu Đại Lạc cầm mười mấy cái bao lì xì, nói muốn chia cho Minh Bảo.

Minh Châu và Minh Bảo chỉ ăn đơn giản vài viên bánh trôi, cô xuống tầng trò chuyện với bọn họ một hồi, Triệu Đại Chí cầm nắm hạt dưa và đậu phộng đi tới, trưa nay bọn họ định về nhà ăn bữa cơm đoàn viên, muốn gọi Cảnh Dực đi cùng, nào ngờ đợi thật lâu vẫn không thấy Cảnh Dực thức dậy, Triệu Đại Chí nói muốn lên tầng xem thử.

Minh Châu mím môi không nói gì, cô đi theo Triệu Đại Chí lên tầng, Cảnh Dực vừa bước ra khỏi phòng tắm, băng gạc trên người dính chút nước, anh mở hết ra chuẩn bị thay cái mới.



Minh Châu vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy vết thương đã được khâu trên bụng của anh, anh tìm một cái áo T-shirt qua quýt mặt vào, rồi hỏi Triệu Đại Chí, “Sao lại đến đây?”

“Lát nữa đến nhà em ăn cơm đi.” Triệu Đại Chí xách hòm thuốc đi tới, bảo Cảnh Dực ngồi xuống ghế sô pha, chuẩn bị giúp anh thay băng, “Mẹ em nấu cả bàn thức ăn.”

Vừa mở hòm thuốc ra, Minh Châu đã đi đến, “Để em làm cho.”

Triệu Đại Chí nhường lại chỗ cho cô.

Minh Châu giúp Cảnh Dực cởi áo ra, Triệu Đại Chí vừa quét mắt nhìn lập tức nhìn thấy sau gáy của anh có một vài vết cào mảnh nhỏ, cậu ta nhích lại gần nhìn thử sau đó nghi ngờ hỏi, “Anh, anh đây là….ai cào anh vậy?”

“Không biết.” Tối hôm qua anh làm quá mạnh bạo, lúc Minh Châu ôm chặt cổ anh ngửa mặt hét lớn đã vô tình cào anh bị thương.

Triệu Đại Chí không để ý, cậu ta nói với Cảnh Dực, “Lát nữa anh đi cùng em đi.”

Ánh mắt Cảnh Dực rời khỏi khuôn mặt của Minh Châu, rơi lên trên mặt Triệu Đại Chí, giọng nói tuy rằng thờ ơ nhưng trong đôi mắt nhạt màu lại chất chứa sự vui vẻ:

“Anh không đi đâu.”

“Năm nay, anh sẽ đón giao thừa với Minh Châu.”

 

------oOo------