Edit: Đậu Xanh
“Đó là chị gái của Minh Bảo.” Triệu Đại Lạc nhìn ra ngoài cửa sổ, “Mấy thầy của bọn em bảo chị ấy rất xinh đẹp.”
Cảnh Dực dời ánh mắt đi, “Mấy thầy của bọn em?”
“Dạ đúng, thầy giáo dạy toán và thầy giáo thể dục trò chuyện với nhau bảo chị ấy xinh đẹp, còn nói chị ấy đáng thương.” Triệu Đại Lạc trưng ra vẻ mặt tự hào mong được khen ngợi, “Em nghe thấy hết.”
Cảnh Dực ngẩng đầu nhìn một lúc, cô gái nhỏ trong gió tuyết vẫn mặc một bộ đồ đen, trên cánh tay còn đeo một mảnh vải tang.
Anh khởi động xe, quay đầu xe lại.
Triệu Đại Lạc tò mò xoay đầu nhìn anh hỏi, “Đại ca, sao anh không cho chị ấy lên xe?”
Cảnh Dực khó hiểu, “Tại sao phải cho cô ấy lên xe?”
Triệu Đại Lạc nói như lẽ đương nhiên, “Mỗi lần anh trai em lái xe sẽ luôn đưa chị gái xinh đẹp về nhà, vừa rồi nếu đổi lại là anh trai em, anh ấy chắc chắn xuống xe mời chị gái của Minh Bảo lên xe.”
Cảnh Dực: “…..”
Cho đến khi chiếc xe dừng trước công ty đòi nợ, anh mới nói với cậu nhóc một câu: “Anh trai em là tên khốn, anh không phải.”
Triệu Đại Lạc vừa xuống xe, lập tức chạy vào phòng tìm Triệu Đại Chí, cậu ta đã đi hẹn hò, cậu nhóc không tìm thấy người, bèn tìm Đại Hắc hỏi, “Anh Đại Hắc, tên khốn nghĩa là gì ạ?”
Đại Hắc cười lớn ba tiếng, nói với giọng điệu chắc chắn, “Chính là kiểu giống như anh trai em đấy.”
Cảnh Dực cầm chìa khóa xe nhét vào túi áo, vừa buông ra, thì sờ phải một món đồ có lông xù xù, anh lôi ra một góc, cụp mắt nhìn thử.
Con thỏ trắng thuần kia ngoan ngoãn nằm trong lòng bàn tay.
Lần trước quên trả nó.
Buổi hẹn hò của Triệu Đại Chí không được thuận lợi cho lắm, chưa đến chín giờ tối đã quay về, ủ rũ chán ngán chạy vào phòng Cảnh Dực kể khổ, “Cô ta không phải yêu thích tài năng của em, cô ta thích tiền thôi, vừa đưa cô ta đi ăn cơm xong, lại còn đòi đi dạo phố mua quần áo, cái khác không mua, chỉ chuyên mua những món đắt nhất…”
Cảnh Dực nhướng mày, “Trên thị trấn có cái gì đắt?”
“Áo khoác! Một cái áo khoác tận bốn con số! Cái áo khoác lông vũ này của em là mua lúc đang giảm giá, 200 tệ em còn cảm thấy đắt nữa là!” Đại Chí đau lòng lôi bóp tiền ra tính thử, “Tối nay em vừa gặp cô ta chưa đến hai tiếng đồng hồ, đã tiêu hết 500 tệ, hoàn toàn không dám tiếp tục dạo phố, còn dạo nữa, tiền vốn cưới vợ của em cũng bay luôn mất.”
Cảnh Dực ngậm điếu thuốc, lạnh nhạt nhắc nhở, “Nếu cứ keo kiệt kiểu đó, cậu sẽ không cưới được vợ đâu.”
“Làm sao có thể!” Đại Chí nhét bóp tiền vào túi, ngẫm nghĩ, lần nữa phấn chấn trở lại, “Lần sau em phải hỏi rõ ràng, đối phương có phải kiểu người hiền lành thích chăm lo việc nhà hay không, phụ nữ thích chăm lo việc nhà chắc chắn sẽ không tiêu tiền linh tinh như vậy.”
Cảnh Dực không thèm để ý đến cậu ta nữa.
Lúc này Đại Chí mới nhớ tới em trai của mình, “Người đâu?”
Cảnh Dực vò điếu thuốc, “Đưa nó về nhà từ lâu rồi, anh tưởng đêm nay cậu không về.”
Lời này quả thật đã đâm trúng chỗ đau của Đại Chí, cậu ta oán hận nhìn Cảnh Dực, “Anh, đêm nay tim em thật đau…”
Cảnh Dực không thèm ngẩng đầu, “Biến.”
—————
Hơn 10 giờ đêm, Cảnh Dực có hơi đói, đi vào phòng bếp xem thử, trong tủ lạnh trừ bánh mì ra, chỉ còn lại một đống mì hộp.
Anh đóng cửa tủ lạnh, khoác áo khoác đi xuống lầu, mấy người Đại Hắc vẫn đang thu xếp văn kiện dưới tầng một, thấy anh đi xuống, chào anh một tiếng.
“Có muốn đi ăn chút gì không?” Cảnh Dực hỏi.
Đại Hắc lắc đầu, “Anh Cảnh, anh ăn xong mang về giúp em một phần.”
“Ừm.”
Tuyết bên ngoài đã ngừng rơi, trên đường ướt đẫm.
Cảnh Dực đi qua lấy phần thịt dành cho bốn người đặt vào trong khay, sau đó yên tĩnh đứng một bên hút thuốc.
Mấy người tán dóc ở bên cạnh nhỏ giọng nói:
“Đợi lát nữa tôi phải đi ghẹo cô ta, cho chút tiền chắc chắn sẽ đồng ý.”
“Tất nhiên rồi, nợ nhiều tiền như thế, ba mẹ cũng chết hết, vào lúc yếu đuối nhất, nếu như cho chút tiền lại cho thêm chút quan tâm này nọ, nói không chừng có thể làm một…”
Nửa câu sau còn chưa nói xong, bọn họ ngầm hiểu ý nhau bật ra tiếng cười tục tĩu.
Không biết là ai phát hiện ra Cảnh Dực, lớn tiếng chào hỏi, “Anh Cảnh, anh cũng ở đây à?”
Cảnh Dực hờ hững đáp một tiếng.
Mấy người trước đó tán dóc đều câm bặt như hến, chào hỏi với Cảnh Dực, “Anh Cảnh.”
Đã là người trên con phố này, gần như không ai không quen biết Cảnh Dực.
Trước khi Cảnh Dực gây dựng công ty đòi nợ, anh chính là một tên lưu manh, sau đó trở thành đại ca, cuối cùng gây dựng công ty, rồi thu nhận một đám đàn em côn đồ làm nhân viên, quy mô càng lúc càng lớn mạnh, tiếng tăm càng lúc càng vang dội, người sợ anh cũng càng lúc càng nhiều.
Đừng thấy tính tình người này ít nói lạnh lùng, nhiều năm trước khi đánh nhau với người ta, anh là một con chó điên không cần mạng.
Người khác sợ anh, không chỉ bởi vì anh đánh nhau giỏi, mà còn vì…ba anh là một tên tội phạm giết người.
Ánh mắt của Cảnh Dực lần lượt lướt qua gương mặt của mấy người họ, lên tiếng hỏi một câu, “Đang nói chuyện gì vậy?”
Mấy tên đàn ông có chút gượng gạo đưa mắt nhìn nhau.
Bọn họ chưa từng tiếp xúc sâu với Cảnh Dực, trừ khi có nhu cầu về mặt đòi nợ, nếu không gần như không nói chuyện với anh.
Đây là lần đầu tiên Cảnh Dực tìm bọn họ trò chuyện…đáng tiếc, chủ đề câu chuyện có hơi gượng gạo.
“Nói về cô gái ở đối diện kia…” Có một tên đàn ông không nhìn ra bầu không khí có gì không đúng, chỉ một lòng muốn nịnh bợ Cảnh Dực, cực kỳ hứng thú nói, “Anh Cảnh, anh biết cô ta đấy, con gái của Minh Vĩnh Lương…mấy anh em bọn em suy nghĩ, cô ta đột nhiên không còn thân thích, muốn giúp đỡ một chút, anh xem, đang yên đang lành, cũng không đại học nữa, nói không chừng trong lòng đang muốn tìm một cách khác kiếm tiền nhanh hơn, bọn em nghĩ ngay đến…hi hi…”
Cảnh Dực thuận theo tầm mắt của tên đang nói ngẩng đầu lên nhìn, bấy giờ mới phát hiện, quán cơm đối diện vẫn còn sáng đèn, một người phục vụ đang cúi đầu lau bàn, đồng phục làm việc phác họa ra độ cong vòng eo mảnh mai mê người, tay áo vén lên hơn nửa, cánh tay lộ ra trắng đến chói mắt.
Là Minh Châu.
------oOo------