Đó là âm thanh của An Dương, Sóc Thiên cùng Hiên Viên Chấn Thiên. Ba người nhìn nhau, hiển nhiên không ngờ rằng họ có chung một ý tưởng.
“Nguy Cơ sao, ca ca, huynh không lầm đó chứ?” Công chúa Tư Mẫn hỏi Chấn Thiên, nàng được học về nguyên hồn nên rất rõ tác dụng của Nguy Cơ, là khống chế, nó có liên quan gì đến nguyên hồn chữa trị chứ?
“Phải đó, ngài giải thích đi.” Vô Chí nói, hắn cũng không rõ ý nghĩ của ba người bọn họ nên cũng khá tò mò.
Để mọi người không phải đoán mò nữa, An Dương liền giải thích: “Thật ra Nguy Cơ còn có một cơ chế đặc biệt khác nữa, khuếch đại. Hai mươi năm trước Ma Đế sử dụng nguyên hồn Nguy Cơ để thực hiện nguyền rủa này thì Ma Hậu cũng sử dụng nguyên hồn Nguy Cơ khác để khuếch tán nó ra với tốc độ rất lớn, bao trùm lên toàn bộ Tiên thổ. Vì thế chúng ta chỉ cần một tiểu đoàn có nguyên hồn chữa trị thôi, chúng ta có thể sử dụng Nguy Cơ để làm nó phát huy trên diện rộng, tiết kiệm được nhân lực.”
Ngay sau khi An Dương nói xong thì trưởng lão ấy vỗ tay, ông ta bảo: “Lời của An Dương tướng quân hoàn toàn chính xác, nguyên hồn Nguy Cơ xác thực có cơ chế khuếch đại này, một vài đồng tộc của ta thức tỉnh nguyên hồn Nguy Cơ nhưng không mang tác dụng khống chế mà làm cho lực công kích phát ra rất rộng.”
Trưởng lão dứt lời, Long Vương lấy trong tay áo ra một tấm da dê, trải dài trên mặt bàn, nói: “Ta và Linh nhi đã thảo luận một số phương án tác chiến khi chúng ta xâm nhập Tiên thổ, chúng ta muốn cùng mọi người thương thảo để tìm ra kế hoạch giảm thiểu binh sĩ tử trận nhất có thể.”
Bọn họ cùng nhìn vào trong tấm bản đồ da dê, có rất nhiều chú giải trên đó, chúng vô cùng chi tiết, hẳn là hai người họ đã xem xét từ rất lâu rồi mới dám đưa ra kế hoạch.
“Ta tán thành.” An Dương biểu lộ ý kiến.
“Ta cũng vậy, cho ta thời gian một tháng chuẩn bị là được.” Sóc Thiên nói.
“Nhưng mà... Sao bây giờ các ngài mới nói ra kế hoạch này, chẳng phải xuất ra kế hoạch này càng sớm thì càng nhanh lấy lại Tiên thổ sao?” Vô Chí thắc mắc hỏi, câu hỏi của hắn cũng chính là chỗ khó hiểu của đa số người ở đây.
Phượng Hoàng ngay lập tức lên tiếng: “Bởi vì cách biệt với Tiên thổ hai mươi năm, chúng ta không thể nắm rõ được nơi ấy có gì và hai mươi năm qua không hề có sự hiện diện của Ma Đế trên mọi mặt trận nên bọn ta chưa vội công bố.”
Ngừng lại một chút, bà nói thêm: “Nhưng một tháng trước ta đã nhận được đầy đủ thông tin từ thuộc hạ của mình. Địa hình ngoài bị nguyền rủa ra thì không có gì thay đổi hết, chỉ có Ma Đế hai mươi năm qua là ngụ tại Thiên cung, nửa bước không rời.”
“Một tuần trước Chấn Thiên đã chém bị thương Ma Hậu nên bọn chúng đã vội vàng rút lui chục dặm. Lần tấn công này vì thế chấm dứt nhanh chóng. Điều này có nghĩa là...” Phượng Hoàng nói úp úp mở mở...
“Thời cơ thích hợp nhất để lấy lại Tiên thổ.” Sóc Thiên nói một cách đầy nhiệt huyết. Ma Đế bế quan, Ma Hậu trọng thương, cao tầng Ma giới chỉ còn lại Cùng Kỳ, Phượng Hoàng và Long Vương ra tay hoàn toàn có thể kèm chân hắn, lúc đó con đường đã rộng mở cho bọn họ.
Lời hắn vừa thốt ra liền làm cho không khí nơi đây trở nên nóng hơn, các trưởng lão, cao tầng tam tộc đều mong muốn nhanh chóng đánh đuổi bọn chúng ra khỏi tiên giới này, đặc biệt là Tiên tộc, bọn họ đã chờ, chờ quá lâu rồi. Hai mươi năm rời xa đất tổ, mang trong mình e thẹn của kẻ bại trận rời đi, nỗi hận thù trong họ càng lớn dần theo thời gian. Đây có lẽ là lần đầu tiên tam tộc chủ động lên kế hoạch tấn công bọn chúng.
...
Bầu trời về đêm ở tiên giới vô cùng mông lung tráng lệ. Ánh sáng từ các vì tinh tú nối dài, ánh trăng chiếu xuống, len lỏi qua từng cành cây ngọn cỏ, không khí se lạnh ban đêm phả vào lòng người, tiếng sáo âm vang hoài niệm càng tô đậm thêm cho một buổi đêm an bình. Chí Trung một mình ngồi dựa tảng đá thổi sáo, cậu không hề để ý tới xung quanh cho đến khi tiếng sáo dứt hẳn.
Tiếng bước chân nhè nhẹ đi tới, người nọ ắt hẳn không muốn phá vỡ bầu không khí thơ mộng này, chỉ chờ khi tiếng sáo dứt đi, một giọng nói dịu ngọt cất lên: “Ca ca, huynh lại nhớ tới người đó hả.”
Đó là công chúa Tiên tộc Hiên Viên Tư Mẫn, tối nay nàng mặc bộ lục y trông vô cùng xinh xắn, như muốn hòa mình làm một với thiên nhiên về đêm.
Kể từ lễ trưởng thành ấy, ca ca nàng nhiều lúc như người mất hồn vậy, chắc chắn đã gặp phải điều gì đó trong nghi lễ. Nàng gặn hỏi mãi ca ca mới ấp úng rằng đã thấy một nữ nhân trong đó, tuy nàng không biết cô ấy ra sao nhưng nhìn ca ca cứ thẫn thờ như vậy thì nàng đoán tám, chín phần cô nương đó rất đặc biệt, mới có thể làm cho một người dửng dưng như ca ca nàng mê đám thế.
“Ừm, mỗi khi nhớ tới ta lại không biết làm gì hết, chỉ biết chém chém giết giết để quên đi hình bóng ấy, nhưng mỗi lần nhìn trời đêm này không hiểu sao ta vẫn cứ nhớ lại.” Chấn Thiên thở dài phiền muộn. Rõ ràng hai người họ không cùng một thế giới, ở hai mặt thái cực. Cậu là tiên nhân, còn cô ấy lại là...
“Mà, sao muội lại ra đây làm gì, nơi này lạnh lắm.” Chấn Thiên tuy trở nên lạnh lùng như thế nhưng thật ra cậu vẫn rất quan tâm tới bằng hữu thân nhân, đặc biệt là muội muội nhỏ của mình.
Ánh mắt Tư Mẫn lóe sáng lên, nàng nói: “Một tháng này muội đã mạnh lên rất nhiều đấy, thậm chí sử dụng nguyên hồn đều không gây ra tác dụng phụ nữa rồi. Ca ca, nghe nói huynh đã lấy được danh hiệu thiên tướng, muội muốn luận bàn với huynh một phen.” Nói rồi nàng chỉ thẳng vào Chấn Thiên, nụ cười đắc ý của nàng khiến Chấn Thiên cười nhẹ.
Cậu lắc đầu, bảo: “Đối thủ của ta là ma chúng, không phải muội.”
Cậu dĩ nhiên vẫn cho rằng muội muội của mình vẫn còn nhỏ bé, cần phải bảo vệ thật kỹ nên lúc Tư Mẫn nhận được truyền thừa nguyên hồn Huyền Vũ, mọi người bảo phải cho con bé ra hậu phương để trui rèn cậu liền không đồng ý. Hai mươi năm trước ma giới công kích lén vào hậu phương đã khiến cho muội muội cậu một phen hoảng loạn, rút lui với thương tích đầy mình.
Lúc đó cậu đã nổi điên lên, không màng nguy hiểm mà dùng gần như toàn bộ bản lĩnh của mình, xông ra điên cuồng chém giết toàn bộ quân truy kích của bọn chúng, giết chết một ma tướng khi tinh thần hắn đang trong ý nghĩ tự mãn mà mất đi cảnh giác, giết chết hết binh đoàn làm muội muội cậu bị thương. Sau đó cậu đã xin được ra tiền tuyền phía đông Long thổ chém giết bọn chúng, tuy nhiên cậu vẫn luôn chú ý vào hậu phương này.
Nhưng Chấn Thiên không ra tay không có nghĩa là muội muội cậu cũng vậy, ngay lúc cậu quay đi thì đột nhiên có một tia nguy hiểm ở bên đánh tới, theo phản xạ liền nhanh chóng nhảy ra né đòn. Lực đạo của nắm đấm vừa rồi khá lớn, nó đã để lại trên tảng đá một vết nứt.
“Này, muội ra tay thật đấy hả.” Chấn Thiên không ngờ rằng Tư Mẫn nói là làm, ra tay ngay lập tức, cậu mà không né tránh thì có lẽ đã vỡ đầu rồi.
“Muội muốn luận bàn với huynh thật mà.” Tư Mẫn nói, ánh mắt nghiêm túc của nàng khiến Chấn Thiên bất đắc dĩ, xem ra trận này không thể không đánh rồi. Cũng tốt, cậu cũng muốn xem thử bản lĩnh của muội muội mình khi làm chủ được nguyên hồn Huyền Vũ. Cậu sẽ tập trung cẩn thận không làm bị thương muội muội mình vậy.