Minh Hoa Thiên Tuệ

Chương 133: Hàng phục Bạch Kê Tinh (2)



Toán quân của An Dương đã đồng loạt rút khỏi đây, hội họp với binh quân của Thiên Đế, Thiên Hậu. Nhờ thế nên hắn có thể toàn tâm toàn lực đối phó với con thiên giai ác thú này.

Bọn họ giao chiến trong hàng đống xác chết, mùi huyết tinh trong máu binh sĩ làm An Dương vô cùng khó chịu, còn Bạch Kê Tinh thì bị mùi máu kích kích, ánh mắt trở nên đỏ hoe điên cuồng hơn, vồ dồn dập về phía An Dương.

Địa Đạo Lấp Cốt!

Trong chiến tranh, bên cạnh quân sĩ thì thứ trọng yếu hơn cả là quân lương, hậu thuẫn. Thất Diệu Bạch Kê Tinh có một cơ thể rất bí ẩn, khi cạn kiệt sức lực nó sẽ trở nên vô cùng yếu ớt, nhưng chỉ cần cho nó ăn được máu huyết thì sinh lực sẽ phục hồi trở lại, ăn được máu huyết của cường giả cao cấp thì sức mạnh có thể trở lại đỉnh cao. Vậy nên An Dương vừa giao chiến với Bạch Kê Tinh, vừa sử dụng lực lượng nguyên tố để vùi lấp các thi thể của hai quân tiên – ma vào trong lòng đất lạnh, cắt đứt thế mạnh này của Thất Diệu Bạch Kê Tinh.

Quác... Quác... Tốc độ của Thất Diệu Bạch Kê Tinh rất nhanh, vuốt trảo chụp hụt xuống người An Dương nó liền chỉnh lại động tác, tung ra đòn kích liên tiếp.

“Thổ Hộ.” Những cột đá được triệu hồi ra đều bị nó cào nát cả, tốc độ lẫn khí lực của nó đều rất nhanh, An Dương chỉ có thể bị động né tránh rất suýt soát không hề có cơ hội phản kích, mỗi lần trảo sắc chỉ cách hắn một ly, dù vậy nhưng trên mặt hắn không có biểu hiện gì là mình ở dưới hạ phong hết.

- Hừ, tốc độ lẫn sức mạnh đều vượt xa năm xưa, chắc chắn nó đã may mắn nuốt được tên nào đó, cường hóa cơ thể. Nếu không phải ta thường luyện tập cùng thằng bé Chấn Thiên thì có lẽ đã ăn thiệt trong tay nó rồi.



Ở một nơi xa, có những thân ảnh lén quan sát về phía này. Một tên trong số chúng bảo: “Thưa quân sư, đây là cơ hội của chúng ta, chỉ cần diệt trừ tên thiên tướng này sĩ khí của tiên binh sẽ giảm đáng kể.”

Lão quân sư phe phẩy cái quạt, lắc đầu bảo: “Không thể, lúc này hắn rất tập trung, cảm giác vô cùng mẫn cảm với những công kích phóng tới. Nếu tấn công hắn lúc này sẽ bị hắn lập tức phát hiện vị trí, ta dám chắc hắn sẽ bỏ qua cả con Bạch Kê Tinh mà tiêu diệt chúng ta trước.”

Có một tướng lĩnh khác không phục nói: “Chúng ta có nhiều cường giả như vậy, chẳng lẽ lại sợ hắn?”

Quân sư bỗng đánh mắt qua kẻ vừa nói ra câu đó, hắn là một chiến binh rất trẻ, mà người trẻ thường là nhiệt huyết chạy trước tính toán, chỉ muốn đương đầu với thử thách mà không có chuẩn bị gì cả, lão quân sư lắc đầu bảo: “Ngươi không biết, dù cho tu vi ngang bằng nhưng thực lực của một thiên tướng bọn họ vượt xa ma tướng của chúng ta rất nhiều, tất cả các ngươi cộng lại cũng không thể ngang bằng với hắn.”

Thật ra lão quân sư nói hoàn toàn có cơ sở, đám tướng lĩnh này phải sử dụng cả Phong Yêu Trụ mới chế ngự được con ác quái lúc nó suy yếu, còn An Dương thiên tướng lại đang giao chiến với nó lúc cường thịnh mà không hề rơi xuống hạ phong đã đủ nói lên cách biệt này.

Thú thật lão ta cũng vô cùng khó chịu với những bảng thành tích, những điều kiện để gom góp danh dự trở thành một ma tướng. Vì thế nên trong đám ma tướng này vàng thau lẫn lộn cả, nhưng chủ yếu chỉ là loại đồng nát nhờ tích lũy chiến công, đổi lấy ích lợi của ma tướng mà thôi.

“Đã chuẩn bị cả chưa?” Lão quân sư hỏi một tên trong số tướng lĩnh. Kẻ vừa điểm tên đứng ra dâng cho quân sư một cuộn da dê, quân sư mở ra nhìn rất chăm chú. Cuộn da dê đó ghi lại địa hình bố trận nào đó, vô cùng chi tiết.

Lão quân sư cười nham hiểm. Đánh trận quân sĩ rất quan trọng, nhưng bên cạnh đó thì quân lương, hậu thuẫn cũng góp phần không nhỏ lên kết quả của chiến tranh, quân sĩ bị thương cần chữa trị, quân sĩ đói cần ăn. Quân đội trong chiến tranh có thể bền bỉ, đánh trận lâu dài hay không thì cần hậu phương vững chắc, liên tục cung cấp năng lượng để duy trì sức chiến đấu cho họ, vì thế lão ta đã ra một kế sách.

“Bẩm quân sư, tình báo của chúng ta đã thăm dò ra, ở hậu phương chúng không hề có cường giả cảnh giới đại tiên trấn thủ, chỉ có những quân binh bị thương đang chữa trị và một đám binh lính trẻ tuổi cảnh giới tiểu tiên.” Tên ma binh trinh sát đó báo cáo.

“Tốt lắm, tất cả các ngươi truyền lệnh ta xuống, chúng ta sẽ chủ động tiên công vào khu vực này.”

“Rõ...”

“Rõ...”

Lão tướng quân dùng người không nghi, tên ma binh trinh sát đó đã theo lão nhiều năm nên lời hắn nói rất có trọng lượng. Và quả đúng như vậy, hậu tuyến lúc này chỉ có những binh sĩ bị thương, thậm chí tu vi cũng không hề cao và còn rất nhiều binh sĩ trẻ tuổi chưa hề có bất cứ kinh nghiệm gì.

Lợi dụng việc Thiên Đế, Thiên Hậu chỉ huy ngoài tiền tuyến này, cánh quân phía này đã rút hết, An Dương thiên tướng bị cầm chân, đây quả thật là một cơ hội quá tốt cho chúng tấn công thẳng vào hậu tuyến, triệt phá nguồn sức mạnh quân lương của tiên quân. Với một bản báo cáo chi tiết về những chiến binh tu vi cao nhất ở hậu phương lúc này, lão quân sư đã phát động tấn công vô cùng tự tin.

Tuy cường giả bậc tiểu tiên rất yếu trước bọn chúng, nhưng không phải tất cả. Có một nhân vật lúc này đang chữa thương tại đây...



An Dương liên tiếp bào mòn thể lực của Bạch Kê Tinh, vuốt sau của nó tung ra càng chậm hơn vuốt trước. Những đạo thủy lưu bức xạ nhiệt phun ra từ miệng con ác quái thì bị thổ thuẫn khắc chế, lúc này An Dương đã có thể phản công. Hắn liên tiếp triệu tập đá nhọn trồi lên đâm vào bàn chân của Bạch Kê Tinh.

Những phát đầu bị lớp da dày ngăn chặn, nhưng dần dà theo sự đi xuống của thể lực mà lực phòng ngự ở chân Bạch Kê Tinh trở nên yếu hơn, những cú đâm từ lòng đất xuyên nát cả da thịt nó, chạm tới tận xương.

Quác... Quác... Quác... Con ác quái kêu lên đau đớn, bàn chân nó đã rỉa ra những giọt lam huyết của yêu. Dù thế sự đau đớn cũng không thể ngăn cản hung tính trời sinh, nó vẫn điên cuồng tập trung công kích An Dương.

Sức lực bị bào mòm, vuốt trảo cũng không còn sắc bén, nguy hiểm như trước. An Dương phản công, tung những đòn quyền được tiên lực cường hóa vào cơ thể nó khiến con quái ác lùi lại, đây là lần đầu tiên sau hơn nữa giờ giao chiến. Nó đã rơi xuống hạ phong.

Dường như cảm nhận được điều này, con Bạch Kê Tinh ngửa mặt lên trời, phun lên cao một đợt nước mạnh, đợt nước mang theo xung nhiệt, rơi xuống đây bị hóa thành làn sương dày bao phủ khu vực này.

“Hử, trò mới à.” An Dương khó hiểu với hành động này của Bạch Kê Tinh, nhưng rồi hắn cũng nhận ra, mình đã bị làn sương mù này che tầm mắt, hắn không còn thấy Bạch Kê Tinh nữa. Khả năng đặc biệt của Bạch Kê Tinh không chỉ có ăn thịt người để cường thể, mà còn có thể che giấu nhiệt lượng cơ thể, trốn tránh cả thần thức của cường giả quét qua nên năm đó nó đã giết hại được biết bao người dân yếu ớt mà không bị phát hiện trong chục năm.

Mãi đến một ngày vì mải thưởng thức con mồi của mình nên để lộ cho một thuộc hạ của An Dương biết, hắn hạ lệnh cấp dưới ra sức đuổi bắt nó. Dựa vào việc sắp tiếp cận đến cảnh giới mở ra linh trí nên nó rất thông minh, nhiều lần trốn thoát vòng vây. An Dương sau đó đã phải tự ra tay bắt sống nó, nhốt vào Giới ngục, trả lại yên bình cho người dân.

Trong sương mù là một mảnh lạnh băng, An Dương không thể thấy bất cứ điều gì, nhưng con Bạch Kê Tinh trong đám sương mù lại thấy rất rõ An Dương. An Dương bật hết cảm quan cơ thể lên, chỉ cần có dị động nhỏ tiếp xúc cũng có thể chú ý được.

Đột nhiên một vuốt trảo phóng tới sau lưng, An Dương nhận thấy nhưng chỉ kịp phản xạ theo bản năng, bị nó vồ trúng, để lại một vết cào lớn đằng sau vai. Vết cào xuyên qua cả áo giáp, vô cùng sắc bén. An Dương đè cảm xúc đau đớn xuống, tiếp tục chú ý xung quanh.

Con quái dựa hơi không gian mù, liên tiếp tung đòn từ nhiều hướng khác nhau, rất nhanh làm cho vết thương trên cơ thể An Dương chồng chất.

“Phong bế cả âm thanh sao, xem ra ngươi đã tiến hóa rất nhiều rồi. Đúng là năm xưa nên giết ngươi mà.” Ánh mắt của An Dương sau mỗi cú vồ càng trở nên tập trung, âm trầm hơn. Trong đầu đang xẹt qua những tính toán, bỗng hắn nghĩ ra một ý.

An Dương triệu tập đá tảng lên, làm ra một lệnh bất ngờ, đập nát toàn bộ đá tảng, hóa thành cát bụi nhẹ đến mức đung đưa cả trong sương. Nụ cười của An Dương dần trở nên thiếu đạo đức.

- Nào, tấn công ta đi nào. Hắn vô cùng mong chờ lần công kích kế tiếp của Bạch Kê Tinh.

Và không làm An Dương thất vọng, Bạch Kê Tinh lập tức tấn công. Nhưng lần này An Dương đã dễ dàng đỡ lấy, giáng một cước thật mạnh vào ngực khiến nó lại bỏ chạy, An Dương liền truy sát theo sau. Thấy không ổn, nó liền rẻ ngang cắt đuôi và An Dương cũng tương tự, nó không làm sao có thể cắt đuôi được, dường như An Dương có thể nhìn xuyên qua màn sương mù này vậy.

Hành động bóp nát đá ra thành khói bụi của hắn chỉ vì mục đích này. Cơ thể con yêu phong bế âm thanh nên không phát ra tiếng, nhưng nếu di động trong làn sương với nhiều khói bụi như thế này sẽ va chạm với chúng, tạo thành tiếng nhỏ, với thính lực của an dương hoàn toàn có thể nghe thấy, từ đó xác định phương hướng của Bạch Kê Tinh.

An Dương triệu hồi liên tiếp những chỏm đá nhọn, đâm sâu vào đôi chân đang chạy trốn kia, càng chạy con yêu càng bị thương, mất máu nghiêm trọng. Đến lúc sức cùng lực kiệt nó ngã xuống, ánh mắt phúc tạp nhìn về kẻ đang bước đến sau đó. Nó không thể hiểu được con người trước mắt này sao có thể những hai lần đánh bại nó, đồng thời cũng rất hối hận vì lần nữa dám giao chiến với An Dương thiên tướng.

An Dương chắp tay phía sau nhìn nó, lắc đầu cười bảo: “Hây, yêu chưa mở ra linh trí mãi mãi chỉ là yêu. Nếu để ngươi còn tiếp tục trưởng thành, tiến hóa e rằng ngày sau ta cũng không thể hàng phục, lúc đó sẽ có bao nhiêu người đổ máu vì ngươi. Cho nên là... chết đi...” Vừa dứt lời, móm đá nhọn đâm lên từ lòng đất, xuyên qua da thịt rắn thép của nó, đoạt mạng ác quái.

An Dương sờ sờ vết thương, đưa bàn tay đầy máu ra trước mặt, nhẹ nhàng bảo: “Vết thương nhẹ, không đáng lo.” Xong hắn quay lưng, hướng về phía đội quân tiến công trung tâm