Minh Hoa Thiên Tuệ

Chương 137: Tuần Thiên Cáp (2)



Các đội quân y nhân lúc Chấn Thiên kèm chân ma hổ thì tập trung trị thương cho binh sĩ, binh sĩ chết dưới Cửu U hỏa không nhiều cũng không ít, nhưng với hậu phương này thì con số đó rất đáng báo động. Có những binh sĩ non trẻ không nhịn được, tìm mọi thứ lấp đi xác chết của những binh sĩ xấu số, đồng đội cạnh bên bọn họ, đây là chiến tranh, họ thậm chí chưa có được một giây nghỉ ngơi nữa, huống gì là một buổi lễ khâm liệm tử sĩ.

Những binh sĩ may mắn thoát khỏi cái chết nhưng cũng bị dính thương nặng, Cửu U hỏa không phải là ngọn lửa bình thường mà là hỏa diệm từ luyện ngục nên quân y mộc hệ, thủy hệ có thể chữa được. Phải đích thân các quân y có tu vi trưởng lão xuất lực, cường giả quang hệ tu vi cao cường mới có thể khống chế tà hỏa này.

Bắc trưởng lão đang ra sức chữa trị cánh tay cho Nam trưởng lão, ông ta ngay lúc đầu đã dính phải tà hỏa Cửu U nên không thể sử dụng năng lực của mình. Cánh tay mục nát đã trở nên lành lặng, ma khí bị xóa bỏ.

“Được rồi.” Hai trưởng lão nhìn nhau ăn ý, gật đầu tập trung vào trận chiến của Chấn Thiên và ma hổ.

Tốc độ của Chấn Thiên bình thường là không có kẻ nào theo kịp, nhưng lúc này những vết thương mới chồng lên những vết thương cũ chưa kịp lành đã làm cậu chậm lại, ma hổ đã có thể thấy rõ chuyển động của Chấn Thiên, làm cậu phải né tránh hết sức gian nan, cơ thể ngộ thương quá nghiêm trọng rồi, chỉ cần trúng phải một vồ nữa thôi chắc có lẽ không chỉ chiến lực mất thậm chí cả mạng cũng không còn.

Sau mỗi phát chém đứt một bộ phận cơ thể của nó, hình như cậu đã có phát hiện. Ma hổ dựa vào cái đuôi của mình để tái sinh những bộ phận trên cơ thể. Chấn Thiên liền chuyển hướng tấn công vào cái đuôi, nhưng con ma hổ trời sinh linh tính này dường như đã đoán được, nó phòng thủ chặt chẽ hơn, còn bọc thêm cả Cửu U hỏa xung quanh không cho Chấn Thiên tiếp cận.

Gào... Con ma hổ gầm lên một tiếng, nhảy xổng lên vồ vào người Chấn Thiên. Với khoản cách này cậu đã không có thể thi triển bộ pháp, đành phải xuất ra quang thiểm, đánh vào móng nó mượn lực văng ra tránh thoát công kích chỉ trong tíc tắc.

Miệng chảy máu, mũi chảy máu, các vết thương trên cơ thể ngày một nặng nề, cơ thể của Chấn Thiên đã sắp đến cực hạn rồi. Nhưng cậu lại không thể chạy được, vì các binh sĩ phía sau lưng của cậu.

Gào... Nó há cái miệng rộng ra, một đoàn Cửu U hỏa phóng về phía của Chấn Thiên, trong tình trạng cậu hoàn toàn cứng đờ, chân tay không thể di động.

“Thủy triều...”

“Quang thuẫn...”

Những tiếng hét rầm rộ từ hai bên phía sau Chấn Thiên phát ra, vòng hộ thuẫn từ quang nguyên tố xuất hiện chống đỡ trước người Chấn Thiên, những đạo thủy lưu cùng phun về phía ma hổ, ngăn chặn nó.

Chấn Thiên nhìn lại xung quanh mình, các cường giả quang hệ, thủy hệ có già có trẻ, họ cùng nhau hợp sức chống lại ma hổ, cứu cậu một mạng. Bắc trưởng lão ở đằng sau bước tới đỡ cậu dậy, nói: “Này thái tử, trong chiến tranh chúng ta không thể thắng chỉ bằng một cá nhân đâu.” Vừa nói vừa chữa thương cho cậu.

“Phải, ta đồng ý với ngài.” Ở vị trí này quá lâu nên cậu cũng quên mất điều này, nếu cứ mãi ở đằng trước họ như thế thì sao có thể phát huy sức mạnh của tiên quân chứ. Chiến tranh không phải dựa vào sức mạnh cá nhân, mà là của một tập thể, của tất cả đồng tộc.

“Bắc trưởng lão, chiếu theo lời ngài nói, ta đã phát hiện ra "trành" của nó. Là cái đuôi.” Hổ trành, là giống hổ trưởng thành sau khi ăn thịt con mồi bất kể người, thú đều thu lấy linh hồn, cất giữ chúng trong trành. Cái trành này như một cái túi dự trữ sức mạnh của chúng, tùy ý muốn của chúng mà cái trành biến hóa thành nhiều bộ phận trên cơ thể, có thể là trên trán, bộ móng vuốt, cái răng...

Khống chế được trành là khống chế hoàn toàn ma hổ. Ma hổ trước mắt đây đã bị Chấn Thiên phát hiện ra bí mật bổn mạng của mình, vì thế nên nó bỏ qua cả những con mồi yếu ớt sau kia, chỉ tập trung vào Chấn Thiên hòng giết cậu, bảo vệ bí mật này.

“Trưởng lão, chúng ta không chống nổi nữa rồi.” Một đám binh sĩ hét to với Bắc trưởng lão, Cửu U hỏa quá mạnh, nhất là thứ thi triển nó lại có tu vi thượng ma, đã xé rách sự chống cự của những dòng thủy lưu kia, xuyên nát quang thuẫn.

Bắc trưởng lão cùng Nam trưởng lão đưa hai tay kết ấn, con ma hổ vừa phi thân tới chỗ Chấn Thiên, vừa há cái miệng to định sử dụng Cửu U hỏa lần nữa.

“Phong Yêu Trụ.” Một trận pháp dưới chân ma hổ hiện lên, các cột trụ nhô cao từ đất lên, chúng sinh ra liên kết mạnh mẽ làm suy yếu ma hổ, ngăn chặn nó tấn công kịp thời. Nhưng tu vi của hai bên quá cách biệt, ma hổ ra sức chống cự sự áp chế cuả Phong Yêu Trụ bao nhiêu thì hai trưởng lão Long tộc lại càng bị thương bấy nhiêu.

“Phụt,” hai người thổ huyết vì sức mạnh chịu đựng quá tải, song Bắc trưởng lão vẫn gắng gượng, nói với Chấn Thiên: “Nhanh, nhanh làm đi.” Bọn họ cầm chân ma hổ cho Chấn Thiên một kích chặt đuôi nó, nhưng tu vi quá cách biệt...

Gào... Nó gào thét lên, các cột trụ Phong Yêu vỡ nát thành từng mảnh, áp lực quá lớn khiến cả hai trưởng lão chấn động nặng, mất đi ý thức.

“Bắc trưởng lão, Nam trưởng lão... Chết tiệt...” Chấn Thiên chửi rủa lên một tiếng, trong lòng nguyền rủa lão quân sư kia nghìn lần, lão ta thậm chí hiến tế cả sinh mệnh mình triệu hồi con quái vật này, hòng chó cùng rứt giậu, kéo cả hậu phương này vào mồ chôn. Như thế thì tiền tuyến phía này sẽ không có quân y hỗ trợ, không có quân lương, không có tiếp viện, vũ khí, cục diện chiến trận có thể vì thế mà đảo chiều.

Con ma hổ nhìn thẳng vào Chấn Thiên, nó nở hàm răng sắc nhọn, cười cợt vì sự yếu ớt của bọn họ, ngạo mạn vì sức mạnh của bản thân.

Nó há cái miệng rộng lớn, để lộ hàm răng nanh nhuốm máu, triệu tập ngọn lửa chết chóc kia lần nữa, trước sức mạnh khủng khiếp của nó, đến cả những binh sĩ già dặn cũng đứng lặng người, tuyệt vọng nhìn ngọn lửa đó thành hình, không có ai có bất kì chống cự nào, bởi họ đã biết được giới hạn của bản thân, biết được chênh lệch to lớn của sức mạnh...

Bùm... Một đạo công kích phóng về phía đầu ma hổ làm nó dừng lại, làm tất cả binh sĩ ở đó bị chấn động nhẹ, kể cả Chấn Thiên. Con ma hổ bực tức, ánh mắt liếc qua tìm kiếm kẻ vừa ra tay với nó.

Chấn Thiên nhận ra lập tức hướng ra đòn, ngay lúc nhìn sang cậu phải thốt lên: “Tiểu Mẫn.” Kinh ngạc vì muội muội mình vẫn còn ở lại đây, song cậu không thể tin được công kích đó là do muội muội cậu phát ra. Hơn nữa, thứ mà muội muội cậu cầm trên tay là...

“Đại ca, muội tới rồi đây.” Tư Mẫn nhìn thấy Chấn Thiên vẫn còn sống thì nàng vô cùng mừng rỡ, thở phào nhẹ nhõm.

“Là Tư Mẫn công chúa...”

“Công chúa đã cứu chúng ta...”

“Chúng ta được cứu...”

Bọn họ không vui mừng bao lâu thì con hổ đã nhắm vào Tư Mẫn, chọn nàng làm mục tiêu công kích của nó. Nó vừa động thân thì...

Bùm... Thủy tiễn từ Nỏ thần phóng ra bắn nát chân nó.

Nó gầm lên một tiếng, khôi phục lại cái chân... Bùm... Lại thêm một bên chân nữa bị bắn nát.

Nàng rất yếu về bắn tên này, nhưng không hiểu sao khi sử dụng nỏ này là cho mọi thao tác bắn trở nên rất thuần thục, như thể nàng đã là một xạ thủ thiện nghệ, nàng hoàn toàn ra tay chính xác đến từng li, mỗi phát đều trúng yếu điểm cả.

“Tiểu Mẫn, bắn vào cái đuôi nó. Điểm yếu.” Chấn Thiên nói rất ngắn gọn, nhưng với thiên tư của nàng đã đủ hiểu. Nạp tiên lực cho Nỏ thần, phóng mũi tên về phía cái đuôi của nó. Như có linh tính mà biết được hướng công của nàng, con ma hổ đã tránh đòn, bảo vệ cái đuôi. Không dừng lại nó, nàng liên tục phóng tên, nhưng cho dù có phải trúng tên đi nữa nó cũng quyết bảo vệ cái đuôi này.

Dường như cảm thấy mình không có khả năng chạm vào Tư Mẫn, nó đánh chủ ý vào bên phía Chấn Thiên, đặc biệt là những thương binh đằng sau kia. Ngay khi thấy ánh mắt đó, trong lòng Chấn Thiên dâng lên một cỗ rét lạnh. Nhưng khổ nỗi cơ thể cậu đã chạm cực hạn, đứng đã rất miễn cưỡng rồi.

Con hổ bỏ qua Tư Mẫn, lao về phía này. Động tác của nó quá nhanh, Tư Mẫn không có nhiều kinh nghiệm nên không thể đoán biết được, hành động của nàng cũng trở nên nôn nóng, loạn nhịp. Mỗi tên sau đó phóng ra đều bị con hổ né tránh.

Nó há cái miệng rộng tụ Cửu U hỏa, một kích này nó quyết tâm thiêu rụi tất cả bọn họ. Tư Mẫn vô cùng hoảng loạn thì đột nhiên trong tâm trí nàng lại xuất hiện hình ảnh đó, hình ảnh lần đầu tiên chạm vào Nỏ Liên Châu.

Cửu U hỏa phóng ra, thiêu đốt vạn vật thương sinh. Tất cả đều sẽ bị ngọn lửa luyện ngục thiêu rụi...

“Tuần Thiên Cáp – Phong Ngôn Chúc Phúc...” Tư Mẫn hét lớn lên. Quang khí hiện rõ trước mặt Chấn Thiên, các binh sĩ, chặn đứng Cửu U hỏa diễm.

Trong bản năng con hổ cảm thấy có một sự uy hiếp vô cùng mãnh liệt phát ra từ vòng quang thuẫn kia, nó sinh ra chần chừ không tiến lên được. Quang thuẫn biến mất, tiêu tán ra thành hàng trăm con bồ câu với bộ lông tuyết pha vàng nhạt.

Cu rốc... Cu rốc... Cu rốc...

Cu rốc... Cu rốc... Cu rốc...

Từng con bồ câu phát ra âm thanh của mình, tiếng êm dịu như thiên nhiên, nhẹ nhàng trong sáng như bầu trời cất lên, xóa đi những vết thương lớn nhỏ của các binh sĩ, xóa đi vết tích của Cửu U hỏa diệm, tiên lực của tất cả binh sĩ như được khôi phục toàn bộ, thậm chí có phần hơn cả trước.

Chấn Thiên nhìn Tư Mẫn, rồi nhìn cơ thể mình, nó đang được chữa trị với tốc độ thần kỳ. Cậu cảm thấy từ trong ra ngoài mình như được cường hóa thêm. Chấn Thiên cảm thấy có một luồng tiên lực tích tụ trong cơ thể, như muốn phun trào ra. Cậu kinh ngạc lẩm bẩm: “Đây là...”

Vừa nói xong cả cơ thể cậu trải qua một cảm giác lột xác nhẹ, cậu tiến cấp rồi, cảnh giới tiểu tiên đỉnh phong...

Âm thanh của đàn bồ câu có tác dụng chữa thương mạnh bao nhiêu thì đối với ma hổ ngược lại bấy nhiêu. Đàn bồ câu bao vây ma hổ, mỗi giây trôi qua từng tiếng thét của chúng như mổ vào cơ thể ma hổ làm nó bị thương nghiêm trọng hơn. Cái đuôi của nó vì không chịu nổi đã nổ tung ra, những linh hồn oan khuất chết bởi nó thoát ra, oán khí ngập trời nhưng khi gặp tiếng ca bồ câu, bọn họ bình yên siêu thoát.

Dường như không thể chịu nổi tiên lực tiêu hao, Tư Mẫn bị suy yếu, trượt tay rớt cây Nỏ thần xuống, đàn bồ câu cũng vì thế tan biến. Ma hổ thoát được khỏi đàn bồ câu, trành vỡ, nó nhìn đám Chấn Thiên càng thêm ác liệt, phẫn nộ.

Nó tiếp tục xông lên, trong miệng tụ Cửu U hỏa diễm, thiêu đốt thương sinh...

Xẹt... Dưới kiếm ý lâm lẫm, cơ thể nó bị chém đứt ra làm hai. Mất đi trành, đây là cái chết thật sự của nó, hổ trành chi vương.