Minh Hoa Thiên Tuệ

Chương 9: Thiên cấp tư chất



Lúc này mọi người tưởng như nó sẽ đạt tới thiên cấp nhưng không, quả cầu đột ngột giảm mạnh từ địa cấp về tử sắc, xuống chàm, rồi dừng lại ở màu lam... Là lam.

“Lam, đệ tử nội môn.”

“Hô hô! Ta đậu rồi.” Minh Hoa hí hửng nhảy cẩn lên, quay lại ôm lấy Đình Phong: “Phong ca ca, ta đậu rồi nè.”

“Chúc mừng chúc mừng.” Đình Phong chúc mừng cũng vui lây.

Bao nhiêu ánh mắt khinh thường của các tiểu thư, công tử lén hướng về Minh Hoa, nhưng cô bé từ trước tới giờ đâu có để ý. Đình Phong ngốc thì không thấy gì, còn La Thiên Tuệ thì thấy vui thay cho cô bé.

La Tần lẩm bẩm: “Chỉ là lam mà thôi, có gì vui chứ.”

Các lão sư có phần hơi thất vọng, có người còn lẩm bẩm: “Hầy! Cứ tưởng là... Quả nhiên thiên cấp đâu dễ gì đạt được.”

U Kình thở phào nhẹ nhõm: “Còn tưởng thế nào, chỉ là lam cấp mà thôi, phụ hoàng mẫu hậu lo lắng quá mức rồi.”

Thiên Tuệ đứng đối diện không nhịn được chen ngang vô: “Đến lượt ta, đến lượt ta.”

Nói xong đẩy Đình Phong qua một bên, bước lên đặt tay lên quả cầu.

Minh Hoa tâm tình vui sướng nên mở miệng chế giễu chút: “Không chừng cả đỏ ngươi cũng không đạt được ấy chứ.”

Quả cầu của La Thiên Tuệ sáng lên, màu tăng lên... Một lúc sau bắt đầu chuyển động chậm dần dần, dừng ở địa, là địa cấp. Sững sờ nhìn lại màu quả cầu, không nhịn được liếc ánh mắt về phía hai người Minh Hoa, hất tóc khiêu khích: “Hắc hắc, khiến ngươi thất vọng nha, ta đây là thiên tài đó.”

“Hứ! Chỉ là may mắn thôi mà...” Minh Hoa le lưỡi.

Ở trên các lão sư đang không ngừng tranh đoạt với nhau đệ tử La Thiên Tuệ này. Tam trưởng lão: “Ta, của ta! Ta đã sớm hỏi xin La gia rồi, ha ha.”

Vẻ mặt đắc ý của ông ta nhết cả lên trời khiến các lão sư khác hừ lạnh.

“Minh Hoa, ta… Ta... Ta hơi sợ, hay để năm sau đi.” Đình Phong run rẫy lẩm bẩm.

“Vớ vẩn, hôm nay hunyh đã đến đây rồi mà, ta tin chắc huynh sẽ đậu, cố lên.”

Nói rồi dùng hết sức đẩy Đình Phong lên, cậu bé run rẫy đặt tay lên quả cầu.

Một lúc sau hiện tượng phát sinh khiến tất cả trưởng lão cùng toàn thể thành viên có mặt trong điện kinh ngạc. Quả cầu dừng lại ở tử cấp, một lúc nhảy lên địa cấp cuối cùng dừng chân ở thiên cấp, là thiên cấp.

“Trời... Thiên cấp thiên phú, nhanh, đệ tử đó là nhà nào?” Một lão sư không nhịn được hỏi.

“Ngốc tử là thiên cấp sao, thế giới này quá huyền huyễn rồi.” Tiếng một vài người gần đó xì xào.

“Hình như cậu ta là... Thiếu gia Đình gia thì phải.”



Các trưởng lão đang khẩn trương thương lượng với nhau, cuối cùng đồng loạt đi xuống. Đến cả U Kình cùng Ngô Thừa Ân cũng ngạc nhiên không thôi.

Đột nhiên phong ba nổi lên, khí thế cường đại bao trùm lên toàn bộ khu vực trung tâm điện, trên không trung một thân ảnh to lớn đáp xuống từ từ, người này làn da đen xạm, sừng mọc hai bên vai, mặc trên người bộ quân phục tượng trung cho thân phận Ma Tướng. Râu và tóc ông ta đã bạc màu nhưng vẫn toát lên khí thế mạnh mẽ, trấn áp toàn bộ thí sinh có mặt ở đây.

Có người nhận ra vị này, là viện trưởng đại nhân của Hồn Tuyên điện, năm xưa chính tay ông đào tạo hai vị cường giả thiên cấp là U Minh và U Lệ, thực lực ông ta sâu không lường được, nghe đồn tu vi của ông ta ở bậc hậu kỳ của thượng ma rồi.

“Là viện trưởng đại nhân, bái kiến đại nhân.” Một vị trưởng lão chắp tay hành lẽ.

“Bái kiến viện trưởng.” Những người khác cũng chắp tay hoặc cúi người hành lẽ, viện trưởng phất áo “miễn lễ” rồi bước đi.

Viện trưởng dừng trước mặt Đình Phong, khí thế mạnh mẽ ấy khiến cậu phải sợ hãi lùi ra sau một bước, ông ta mở miệng: “Cậu bé! Tư chất ngươi rất tốt, ta muốn nhận ngươi làm đệ tử. Ta không ép buộc ngươi, ngươi cũng có quyền cự tuyệt nhưng đi theo ta, về sau tiền đồ của ngươi là vô lượng.”

Lời này vừa thốt ra khiến tâm tình một số người khẽ động, vị viện trưởng này trong đời ông ta có rất ít đệ tử, nhưng mỗi đệ tử bước ra từ tay ông ta lúc nào cũng là thiên tài trong thiên tài, địa vị mỗi người tại ma giới là vô cùng cao, có thể hô hào một phương, như Ma Đế U Minh và Ma Quân U Lệ là hai ví dụ điển hình nhất.

Lúc này Đình Phong ngập ngừng mở miệng: “Thưa... Thưa, con có thể... Có thể học với Minh Hoa không ạ?”

Nói rồi hướng về Minh Hoa và La Thiên Tuệ như đang trưng cầu ý kiến, La Thiên Tuệ thì quay phắc đi.

“Không được, nếu học cùng con bé tiền đồ và tài năng của ngươi có thể sẽ mai một đấy.” Một trưởng lão lên tiếng.

“Tư chất hai ngươi cách biệt quá xa, không thể cùng lớp được.” Kẻ đứng bên trái viện trưởng giải thích.

“Quyết định là ở ngươi đấy cậu bé.” Viện trưởng không nhìn những người kia mà nhìn thẳng vào Đình Phong nói. Ông ta vẫn rất điềm đạm, kiên nhẫn chờ câu trả lời của cậu bé.

Minh Hoa tiến lên vỗ vai cậu bé nói: “Đừng vì ta mà ảnh hưởng đến tiền đồ của huynh... Với lại chúng ta có thể gặp nhau trong viện mà, không phải sao.”

“Ừm! Vậy... Nghe theo muội.”

Nói xong quay ra các lão sư, nhìn một lúc, hắn hít hơi thật sâu nói: “Viện trưởng... Ngài nhận ta... Làm đồ đệ chứ?”

Viện trưởng lúc này được cho mặt mũi lớn như thế, tâm tình cũng trở nên kiêu ngạo, nhìn đồ đệ thế nào cũng vừa mắt, ông ta cười lớn: “Tốt, đi theo ta đảm bảo tiền đồ mai sau của ngươi là vô lượng.”

Nói rồi kéo cậu bé về phía mình, từ từ đi lên trên.

Cậu bé nhìn lại đằng sau, Minh Hoa dùng ánh mắt trấn an cậu khiến cậu thấy tự tin hơn, cậu đang quyết tâm sẽ cố gắng tu luyện.

Nhóm người tản đi tiếp tục kiểm tra. Ai nấy trong lòng đều cầu mong tư chất mình sẽ là thiên cấp, như vậy có thể vinh dự được bái viện trưởng làm sư phụ rồi, tiền đồ lúc đó khỏi phải nói nữa.

Một lúc sau, có thêm một thiên cấp tư chất nữa, đó là U Kình, địa cấp của Ngô Thừa Ân, hai người đồng loạt bái viện trưởng làm sư phụ. Nhưng chỉ U Kình được ngài chấp nhận nên Ngô Thừa Ân đành bái sư nhị trưởng lão.

Có thể nói hôm nay người được lợi nhiều nhất là vị viện trưởng đại nhân này, mặt mày ông ta có thể nói hiện lên đủ loại cảm xúc tích cực.

Kiểm tra tư chất kết thúc, người thì hớn hở vui khóc mừng, người thì mặt mày ủ dột ra về. Viện trưởng đứng lên thông báo, bắt đầu phần tiếp theo, đối kháng.

...
— QUẢNG CÁO —